Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 63: 63





Người dịch: LC (fb: dot.chay.lang.man)

Đêm đã khuya, Đề hoàng hậu nói với Diệp Ly Châu hai câu, rồi để nàng đi về trước.

Sau khi yến hội kết thúc, hoàng đế đã sớm vội vã đi tới chỗ quý phi. Một mình Đề hoàng hậu ngồi trong cung điện lộng lẫy. Nàng cau mày hồi lâu, lúc này mới phân phó người: “Gọi Thái tử điện hạ tới đây.”

Hai khắc sau, thái tử Triệu Quân đã tới.

Tối nay, hôn sự của Tứ công chúa Hạ Quốc với Triệu Dật đã được quyết định. Mặc dù là Diệp Phụ An đang thêm gió thổi lửa trợ giúp. Hoàng đế rất tin tưởng Diệp Phụ An không nghi ngờ, sẽ không cảm thấy Diệp Phụ An đang hãm hại nhị hoàng tử. Nhưng bên chỗ Thịnh quý phi thì chưa chắc.

Thịnh quý phi xuất thân thấp hèn, ngoài mặt thì khoe khoang kiêu ngạo lại xấc xược, trên thực tế, nàng ta cũng có chút tâm cơ.

Xuất thân của Tứ công chúa Hạ Quốc cũng không xem là rất tốt, tuy rằng giống như Triệu Dật, đều là con của quý phi, nhưng Triệu Dật rất được hoàng đế yêu thích, so với Tứ công chúa thì cao hơn rất nhiều.

Thịnh quý phi vốn dĩ vừa ý đại tiểu thư Trịnh Nhân Nhi nhà Tuyên Uy Tướng quân và Diệp Ly Châu. Tuyên Uy Tướng quân có tiếng nói nhất định ở trong triều, thân thể Trịnh Nhân Nhi không tệ cũng có đầu óc, tương lai gả cho Triệu Dật, ắt hẳn có thể phụ tá Triệu Dật tiến thêm một bước nữa.

Tứ công chúa này chỉ có thể làm một bình hoa thôi.

Về phần cấu kết với Hạ Quốc… Chuyện này thực sự không dễ làm, người của Hạ Quốc cũng không phải đều là kẻ ngu.

Đề hoàng hậu khẽ nói vài câu trước mặt Thái tử.

Vẻ mặt Thái tử chợt biến: “Mẫu hậu!”

Đề hoàng hậu nói: “Con đi hỏi cậu con đi. Nếu hắn cảm thấy được, vậy thì chính là được.”


Thái Tử nói: “Thế nhưng, cứ như vậy…”

Đề hoàng hậu nói: “Thế nhưng thế nhưng, con chỉ biết quan tâm tới người khác, người khác có từng quan tâm con nửa phần không? Năm sau cậu con phải về Hàm Châu, vất vả lắm hắn mới có một cô nương vừa ý, con nhẫn tâm để một mình cậu con lẻ loi quay về Hàm Châu à? Triệu Quân, lúc nào thì con mới biết, phụ hoàng con căn bản không thích con, nếu ông ta có cơ hội, nhất định sẽ đưa con vào chỗ chết, người tốt với con chỉ có bổn cung và cậu của con thôi!”

Thái Tử im lặng giây lát, mới nói: “Mẫu hậu, nhi thần vẫn luôn biết. Ân tình của người và cậu, đời này nhi thần cũng khó mà trả lại. Chỉ là hôn sự giữa hai nhà, vẫn nên là thừa tướng chính miệng đồng ý mới được. Thừa tướng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, không thể tùy tiện tính toán, hơn nữa, Triệu Dật và phụ hoàng…”

Đề hoàng hậu cầm ấm trà trên bàn, ném lên mặt Thái tử: “Thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà. Sao bổn cung lại sinh ra đứa con trai như ngươi chứ!”

Bên thái dương của Thái tử bị đập chảy máu, dòng máu rất nhỏ theo gò má của hắn chảy xuôi xuống.

Đề hoàng hậu nhắm hai mắt lại, ngón tay dài mảnh giữ chặt tay vịn ghế ngồi.

“Cút ra ngoài!”

Thái tử lui ra khỏi cung của hoàng hậu.

Nửa đêm đột nhiên có tuyết rơi, buổi sáng khi tỉnh lại, trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết thật mỏng.

Diệp Ly Châu tỉnh giấc, lười biếng duỗi thắt lưng. Mấy ngày nay nàng đều sắp xếp rất kín.

Hôm nay, Đào Mị Văn của phủ Trần Vương mời nàng cùng đi ngắm hoa mai. Diệp Ly Châu ở trong nhà nhàn rỗi không có việc gì, nên cũng đi cùng.

Vườn mai trong phủ Trần Vương đúng là phong cảnh bậc nhất, hoa mai nở vừa độ nở rộ, Đào Mị Văn dẫn theo đám người Tam công chúa. Diệp Ly Châu quấn áo choàng, đạp tuyết đi cùng với các nàng.

Đào Mị Văn cười nói: “Hiện tại có chút tuyết rơi, ta nghe nói bên hồ Điểm Thúy không đóng băng, nước hồ rất sâu, phía tây của hồ Điểm Thúy cũng có một rừng mai, vừa ngắm hoa mai, vừa chèo thuyền du ngoạn, ngẫm lại đã cảm thấy sảng khoái.”

Công chúa Tư Nhu nói: “Hồ Điểm Thúy giờ không đi được nữa rồi. Nghe nói chỗ đó là của Tần Vương điện hạ. Tần Vương điện hạ muốn xây một cái vườn lớn ở xung quanh.”

Nghe xong mấy lời của công chúa Tư Nhu, Đào Mị Văn có chút bất mãn: “Phủ Tần Vương còn chưa đủ lớn nữa hả? Cứ phải xây cái vườn gì chứ, ngài ấy lại không thường ở đây.”

Diệp Ly Châu chợt nhớ tới mấy lời mà lúc trước Đề Kiêu nói với nàng.

Cũng không biết Đề Kiêu nói có phải là thật không.

Nếu hắn là vì nàng mới xây cái vườn gì đó, Diệp Ly Châu cảm thấy có thể qua bên đó chơi một buổi chiều.

Đào Mị Văn nói: “Ta cho người đi vào phủ Tần Vương, thăm hỏi Tần Vương điện hạ, ngài ấy chắc không hẹp hòi đến mức không cho chúng ta vào chơi.”

Công chúa Tư Nhu nói: “Đó là Tần Vương đấy. Mị Văn, cô và ngài ấy cũng không quen, ngộ nhỡ ngài ấy từ chối cô, vậy hẳn là lại thêm khó xử.”

Đào Mị Văn chẳng hề để ý, lá gan của nàng vẫn luôn rất lớn, dù cho bị từ chối, cũng sẽ không cảm thấy ngại.

Đào Mị Văn nói: “Này thì có là gì. Dù thế nào cũng có lui tới, khoảng thời gian trước Tần Vương còn cùng ăn cơm với cha ta đấy, nếu keo kiệt đến mức không chịu cho chúng ta tới chơi, là ngài ấy không rộng lượng.”

Nói xong, Đào Mị Văn gọi xe ngựa tới, dẫn theo một đám người đi tới gần phủ Tần Vương.

Đến nơi, bên ngoài rất lạnh, đám người Đào Mị Văn không xuống xe mà sai một người hầu trong phủ đi qua đó.

Nửa khắc sau, người hầu đã quay lại: “Bẩm Quận chúa, thị vệ bên ngoài phủ Tần Vương không cho nô tài đi vào, nói là Tần Vương điện hạ bình thường rất bận, không được mời trước, thì không thể tùy tiện thông báo.”


Đào Mị Văn khẽ cau lại đôi mày lá liễu.

Công chúa Tư Nhu nói: “Thôi đi, Tần Vương điện hạ bình thường bề bộn nhiều việc. Chúng ta không biết trời cao đất rộng tới quấy rầy ngài ấy, chỉ vì chút chuyện nho nhỏ thế này, đến lúc đó truyền đi, người khác cũng sẽ chê cười chúng ta.”

Nghe xong mấy lời của công chúa Tư Nhu, Đào Mị Văn khoát tay nói: “Thôi, quay về lại để cho người của cha ta đi tới truyền lời, cha ta chắc chắn sẽ dạy dỗ ta một trận.”

Diệp Ly Châu thoáng ngập ngừng, rồi nói: “Khi trước Ngọc Sa có tới phủ Tần Vương, cũng có chút quen biết với thị vệ trông cửa, ta để nàng đi vào thử xem.”

Công chúa Tư Nhu biết Diệp Ly Châu có quan hệ tốt với hoàng hậu, nhưng bám được vào hoàng hậu, không nhất định có thể bám được vào Tần Vương, nàng ta nói: “Ngọc Sa là một đứa bé, cũng không dễ đi qua đó, hay là thôi đi.”

Đào Mị Văn cũng nói: “Người lui tới chỗ Tần Vương cũng không ít, một đứa nha hoàn đi truyền lời, so ra còn không chính thức bằng thằng nhỏ đi truyền lời, Tần Vương không nhất định sẽ gặp.”

Diệp Ly Châu nói: “Đã mất một khoảng thời gian lâu như vậy đi tới đây, để Ngọc Sa đi thử một lần đi, không được thì chúng ta sẽ rời đi.”

Nghe Diệp Ly Châu nói như vậy, Đào Mị Văn xốc mành xe ngựa lên bảo Ngọc Sa đi qua bên đó.

Ngọc Sa cũng từng đi vào phủ Tần Vương hai lần, mỗi lần đều bị đuổi đi rất xa, ngay cả mặt Tần Vương cũng chưa được gặp. Nghe thấy tiểu thư để cho nàng đi vào truyền lời, nhất thời có chút căng thẳng: “Tiểu, tiểu thư, nếu người ở bên ngoài không cho thông báo thì phải làm sao?”

Diệp Ly Châu nói: “Cứ nói ta muốn tới hồ Điểm Thúy chơi, để người nói với Tần Vương một tiếng, bọn họ sẽ cho ngươi đi vào.”

Ngọc Sa thấp thỏm không yên đi qua đó.

Đi đến cạnh cửa, Ngọc Sa nói nàng là nha hoàn bên cạnh Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư muốn đi tới hồ Điểm Thúy chơi, hi vọng Tần Vương điện hạ có thể cho phép.

Không ngờ, thị vệ canh cửa thực sự dẫn Ngọc Sa đi vào.

Đào Mị Văn nhìn Ngọc Sa biến mất ở cửa thì lấy làm kinh ngạc, nói: “Lời của cô thật là có tác dụng đó. Châu Châu, hai ngày này ta nghe nói Tần Vương điện hạ và thừa tướng lui tới rất nhiều, không ngờ, người ta lại không chỉ nể mặt cha cô, còn nể mặt cô nữa.”

Công chúa Tư Nhu nói: “Thừa tướng chỉ có một con gái là Diệp tiểu thư, nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù là Tần Vương điện hạ, cũng sẽ cố kỵ mấy phần.”

Những quý nữ khác tuy rằng đều gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.

Chưa tới một khắc đồng hồ, Ngọc Sa đã đi ra. Bên cạnh Ngọc Sa còn có một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa đi theo.

Người đó là thuộc hạ của Tần Vương, lần này đi qua, cũng là dẫn theo người cùng đi tới hồ Điểm Thúy, bảo vệ an toàn cho các vị tiểu thư.

Đào Mị Văn xuống xe ngựa, cười nói: “Lần này đã làm phiền rồi. Tần Vương điện hạ cho phép chúng tôi tới hồ Điểm Thúy chơi, ngày sau sẽ cảm tạ thỏa đáng.”

Thuộc hạ của Tần Vương nói: “Quận chúa không cần khách sáo. Tần Vương điện hạ cũng không ở trong phủ, hôm nay điện hạ cũng đang tiếp khách bên hồ Điểm Thúy. Quản gia nói rằng Diệp tiểu thư không dễ gì mới ra ngoài một chuyến, không thể phá hỏng hứng thú của nàng, nên để tại hạ cùng đi, bảo vệ an toàn cho mọi người. Lát nữa quận chúa và mọi người chỉ chơi ở trên thuyền thôi, không được đi ngắm hoa mai, để tránh làm hỏng việc của Tần Vương điện hạ.”

Chờ tới lúc đã lên xe ngựa, Đào Mị Văn mới nói: “Quả nhiên là nể mặt Châu Châu mới để chúng ta đi tới đó chơi. Hôm nay Tần Vương điện hạ tiếp khách ở bên đó, chúng ta cũng phải bớt ồn ào đi một chút.”

Bên bờ hồ Điểm Thúy có thuyền neo lại, Diệp Ly Châu và công chúa Tư Nhu còn có Đào Mị Văn, ba người ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Tuyết còn chưa ngừng, lúc rơi lúc không, bên trong khoang thuyền cũng ấm áp, công chúa Tư Nhu ngồi ở bên trong, Diệp Ly Châu và Đào Mị Văn ở bên ngoài ngắm phong cảnh.

Thuyền lướt đi trên mặt nước, Đào Mị Văn cười nói: “Cảnh tượng thế này cũng khó gặp một lần. Thời tiết lạnh giá như vậy, mà ở đây cũng không có đóng băng.”

Diệp Ly Châu gật đầu: “Phong cảnh quả thực rất đẹp.”

Nàng nhìn ra bên ngoài, xa xa là rừng mai tươi đẹp, tuyết rơi xuống trên cành cây, hồ nước sạch sẽ trong veo như một tấm gương, hoa tuyết rơi trên mặt hồ, tức khắc tan biến.


Bị gió thổi lâu, Diệp Ly Châu cũng thấy mệt. Nàng đi vào khoang thuyền, thuyền lướt đi trên mặt nước, khiến cho người ta choáng váng. Diệp Ly Châu cảm thấy buồn ngủ, nàng dựa lên gối mềm ngủ gà ngủ gật.

Đào Mị Văn lay cánh tay của Diệp Ly Châu: “Châu Châu, cô đừng có ngủ, chúng ta không thể chơi ở đây lâu, chờ thuyền cập vào bờ, chúng ta sẽ phải đi ngay, không thể ngắm hoa mai nữa.”

Trước giờ sức khỏe của Diệp Ly Châu đã yếu ớt, nàng ngáp một cái, nói: “Ta chỉ chợp mắt một lát.”

Đào Mị Văn sờ lên trán của Diệp Ly Châu. Trán có hơi nóng lên.

Thân thể của Diệp Ly Châu vốn đã không xem là rất khỏe, lúc này lên cơn sốt, cũng là rất bình thường.

Chờ tới lúc cập vào bờ, công chúa Tư Nhu đi ra, những quý nữ khác cũng đi xuống từ một chiếc thuyền khác.

Đào Mị Văn gọi Diệp Ly Châu đang ngủ mơ mơ màng màng ra.

Người thuộc hạ vừa nãy đi tới nói: “Tần Vương điện hạ đã nói chuyện xong rồi. Rừng mai bên kia đã quét tước sạch sẽ, các vị tiểu thư nếu muốn qua bên đó ngắm hoa, thì cứ đi trước thôi.”

Diệp Ly Châu nheo mắt: “Ta hơi mệt, có thể ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi một lát không?”

Thuộc hạ nói: “Đương nhiên là có thể, thuộc hạ và nha hoàn của người ở bên ngoài canh giữ, nếu người cần ăn chút gì, thuộc hạ cho người đi lấy.”

Diệp Ly Châu nói: “Đồ ăn thì không cần, ta đi vào bên trong ngồi một lát, nghỉ chân một chút.”

Nàng nói là ngồi một lát, trên thực tế, đi vào khoang thuyền, chưa qua nửa khắc, Diệp Ly Châu đã ôm gối đầu ngủ thiếp đi.

Mùa đông thời tiết lạnh, nàng ở bên ngoài chơi một lát, sau khi quay về thì cực kỳ thèm ngủ.

Diệp Ly Châu ngủ không yên ổn. Lúc cổ tay bị người nắm lấy, nàng lập tức mở mắt ra.

Đề Kiêu cau mày nói: “Mệt lắm hả?”

Nàng yếu ớt “Ừ” một tiếng.

Đề Kiêu bế nàng lên, ôm nàng lên một con thuyền khác.

Chiếc thuyền này càng hoa lệ hơn chút, chạy trên mặt nước rất nhẹ nhàng, bên trong càng ấm áp hơn.

Diệp Ly Châu được hắn đặt lên giường. Nàng xoay người, túm chặt một cái gối đầu, nhắm mắt lại.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.