Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 7: 7





Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Ngày hôm sau, việc đầu tiên sau khi Diệp Gia Hữu tỉnh lại chính là gọi một tiếng “Châu Châu ơi”. Nha hoàn vội đi tới che lại cái miệng của cậu: “Chớ kêu loạn, tiểu thư vẫn còn đang ngủ đấy.”

Diệp Gia Hữu ngồi dậy, để bọn nha hoàn mặc quần áo cho cậu. Cậu nói: “Giờ là giờ nào rồi?”

Nha hoàn nói: “Giờ Mão ba khắc (5:45), phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng cho công tử. Ngài mau ăn chút gì rồi đi đến học đường.”

Diệp Gia Hữu mặc quần áo, súc miệng rửa mặt xong, rồi ăn sáng ở gian ngoài. Cậu vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở bên trong, lúc sắp ăn xong, mới nghe thấy bên trong có bà vú nói: “Tiểu thư tỉnh rồi, mau bưng nước bưng thuốc tới! Thuốc để nguội ở một bên, chuẩn bị tốt bát mật.”

Mấy tiểu nha hoàn vén mành, bưng trà, bưng nước, bưng thuốc, bận rộn đến chân không chạm đất. Diệp Gia Hữu ăn thêm mấy miếng, rồi đi vào bên trong: “Châu Châu ơi!”

Diệp Ly Châu cười nói: “Vào đi.”

Nàng đã thay đổi y phục, rửa mặt xong, ngồi trước gương trang điểm, nha hoàn đang chải đầu cho nàng.

Diệp Ly Châu đang mặc váy áo bằng gấm hoa màu củ sen hài hòa, tóc như mây mù, tạo thành một khối dầy đặc tản mát rơi xuống, nhưng cũng không hề rối loạn, chỉ mềm mại thả lỏng ở sau lưng, so với áo gấm lộng lẫy lại càng sạch sẽ xinh đẹp hơn, mặt của nàng rất nhỏ, vừa mới tỉnh lại chưa có một chút huyết sắc, cánh môi cũng hiện lên màu trắng, nom có vẻ ốm yếu.

Diệp Gia Hữu ở một bên nói: “Châu Châu ơi, lát nữa chị không cần đi thỉnh an Thái thái, hai bà vợ bé nhất định sẽ tới chỗ chị. Hai bà dì này không biết ăn nói, nếu nói gì đó khiến chị không vui, thì chị cứ để bà vú giáo huấn bọn họ, chứ đừng đánh quá mức. Chị vừa trở về, trong nhà không thể có người chết.”

Nha hoàn đặt cái lược gỗ đàn hương xuống, cầm mấy cây trâm ngọc đưa đến trước mặt Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu tiện tay chỉ một cái, nàng nói: “Chị đâu có hung dữ như vậy, sao có thể động một tí là giáo huấn người ta chứ.”


Diệp Gia Hữu nói: “Bà vú biết phải làm thế nào. Cho bọn họ biết oai là được rồi. Châu Châu, em đi đến học đường đây, buổi tối lại chờ em về ăn cơm nhé, em ăn trong viện của chị.”

Một nha hoàn khác bưng canh thuốc lên, bà vú nhận lấy, muốn bón cho Diệp Ly Châu. Bà thoáng nhìn bát mật ở một bên, lại trách mắng nha hoàn: “Không phải mật cây đoạn, là mật hoa táo, còn không đi đổi đi!”

Nha hoàn vội vàng đi ra ngoài.

Trong một viện khác, Ô thị đã thức dậy, đang dùng bữa sáng. Hạnh Nhi, nha hoàn đi theo bên người, nói: “Giờ mão (5-7h) cũng sắp qua rồi, sao còn chưa thấy Đại tiểu thư tới thỉnh an người nữa? Đại tiểu thư tuy rằng tôn quý, nhưng chung quy gặp Thái thái người thì người mới là nữ chủ nhân trong cái nhà này.”

Ô thị cười nói: “Thân thể nàng không khỏe, lão gia chiều hư nàng rồi, không tới thì không tới đi.”

Hạnh Nhi đi ra ngoài, ra khỏi sân nhỏ rồi lại hỏi thăm một chút, một khắc đồng hồ sau, Hạnh Nhi trở về, Ô thị cũng đã ăn xong bữa sáng.

Hạnh Nhi ngồi ở bên cạnh Ô thị đấm chân cho bà ta: “Nàng không đến, hóa ra là muốn để chúng ta đi thỉnh an nàng đấy. Trên đời này nào có quy củ như vậy, người làm mẹ trái lại phải đi thỉnh an con gái! Lương di nương và Chu di nương hớn hở đi rồi, ngay cả mặt người ta cũng chưa gặp được! Nàng để bà vú bên người gõ cho một phen lại quay về rồi.”

Lần cuối cùng Ô thị gặp Diệp Ly Châu, vẫn là vào chín năm trước, khi đó, Ô thị chỉ là vợ lẽ. Diệp Ly Châu sinh ra đã xinh đẹp như tượng tạc, như tuyết tạo thành, thoạt nhìn yếu ớt, người lại yên tĩnh khôn khéo.

Cũng không biết đã qua nhiều năm như vậy, Diệp Ly Châu rốt cuộc là như thế nào rồi.

Ô thị nói: “Lát nữa ta đi thăm Tiểu thư, để người phòng bếp chuẩn bị hai món điểm tâm tinh xảo mang theo.”

Hạnh Nhi bĩu môi nói: “Dựa vào cái gì chứ? Lão gia nuông chiều nàng, người lại tỏ ra yếu kém trước nàng, nàng chỉ biết coi thường chúng ta, sau này đạp lên mặt mũi, không dung nổi chúng ta trong nhà đâu.”

Hạnh Nhi là nha hoàn ở trước mặt Ô thị khiến bà ta yên tâm nhất. Ô thị vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch xanh biếc trên tay, nói: “Tính toán với nàng ta làm gì, một chân nàng ta cũng đã bước vào quan tài rồi.”

. . .

Diệp Gia Hữu đi vào học đường, phu tử còn chưa tới, hai gã sai vặt bên người buông đồ xuống cho cậu, lại rót nước trà đặt lên bàn.

Thế tử Trần Vương Đào Hãn Văn cũng đã đến từ sớm. Trong tay hắn cầm một cây quạt, ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia Hữu: “Gia Hữu, sao thế, gặp được chị ngươi chưa? Chị ngươi có đồng ý đi ra ngoài không?”

Hai chân Diệp Gia Hữu gác lên trên bàn: “Hai ngày này chị của ta đang uống thuốc, không thể ra gió, cũng không có thể phơi nắng. Cha ta còn đặc biệt mời thợ thủ công xây một cái vườn lớn nữa ở ngoại thành cho chị ta về sau tránh nắng. Ngươi xem thời tiết gần đây, trong phòng đặt hai thùng nước đá mà vẫn cảm thấy nóng đó, càng miễn bàn đi ra ngoài ngắm cái gì mà hoa tàn nữa.”

Đào Hãn Văn “chậc” một tiếng: “Ngươi thật không phải bạn chí cốt.”

Diệp Gia Hữu nói: “Cút xéo, ta không đủ chí cốt, kỳ thi lần sau đừng có ngồi bên cạnh ta để ta cho ngươi viết Tứ lục văn nữa.”

Đào Hãn Văn vội hỏi: “Đừng mà. Ta thuận miệng nói thế thôi, huynh đệ tốt, ta nhận lỗi còn chưa được à?”

Trần Vương ở trong triều là người trung lập, cũng không nhập bọn với người của Thái Tử hay Nhị hoàng tử. Nhớ khi đó, Hiền phi, em gái ruột của Trần Vương vào cung năm thứ hai thì đã có thai, đáng tiếc bị người hại mà đẻ non, cũng không hoài thai được nữa. Sở dĩ, Đào Hãn Văn là con trai trưởng của Trần Vương, có điều Đào gia nhà to nghiệp lớn, hắn còn có mấy người anh họ, Diệp Gia Hữu biết, Đào Hãn Văn rất có thể đang cân nhắc cho anh họ của hắn.

Cậu nói: “Nếu thật sự xem ta là anh em, thì nói cho rõ ràng. Đó là chị ruột của ta, cho dù là Thái Tử thích, ta cũng không vừa ý, mẹ nó, ai mà hi vọng người đàn ông khác ngấp nghé chị mình chứ. Hãn Văn, nếu ngươi muốn hỏi thăm gì đó thì cũng còn được, nếu là có những suy nghĩ khác, thì ta nói rõ ràng trước, thân thể của chị ta không tốt, mặc kệ vào nhà ai, nếu người đó dám có vợ lẽ hoặc nhân tình ở bên ngoài, không đợi cha ta ra tay, ta là người đầu tiên làm thịt hắn.”

Lòng Đào Hãn Văn nguội đi phân nửa: “Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu không phải rất bình thường sao? Nhất là gia thế nhà ta như vậy, đàn ông nào mà không có thông phòng? Ngay cả Phò mã của công chúa Hồ Dương cũng nuôi bốn bà vợ bé ở trong phủ đấy, cha ngươi cũng không ít vợ, vì sao đến chỗ chị ngươi, cứ nhất định đàn ông nhà người ta phải lấy một mình nàng?”


“Nhà ta cứ như vậy đấy. Ta và cha ta cứ bá đạo như vậy đấy.” Con gái vua không lo gả, con gái của Thừa tướng cũng không lo chuyện lấy chồng. Diệp Gia Hữu hiểu rõ, đừng nói chị gái cậu lớn lên tựa như tiên nữ, cho dù xấu như quỷ, cũng sẽ có người đạp lên nhau tới cầu thân. Đàn bà xinh đẹp có cả ngàn vạn, con gái của Diệp Phụ An vẻn vẹn chỉ có một người, “Mấy ông anh họ kia của ngươi, kẻ thì thích chơi luyến đồng, kẻ thì nuôi đầu bài, nói thật, may mà ta xem ngươi là huynh đệ, nếu là người khác tới do thám, ta mới không nể mặt đâu, còn ở chỗ này nói ra nhiều lời vô dụng như vậy.”

Đào Hãn Văn cũng không so đo lời Diệp Gia Hữu nói khó nghe, nếu Diệp Gia Hữu không coi hắn là huynh đệ, đã lập tức cười ha hả kéo qua việc này, thật sẽ không nói nhiều như vậy.

Đào Hãn Văn thoáng do dự: “Ngươi vừa nhắc tới Thái Tử. Gia Hữu này, nói thật, Thái Tử với chị ngươi thật sự có khả năng đấy. Hôm qua ta ở trong cung, nửa canh giờ trước khi ngủ đã đi với cô của ta tới chỗ Hoàng hậu, nghe ý tứ của Hoàng hậu thì hôm nay Thái Tử và Tần Vương sẽ tới phủ nhà ngươi đó. Tần vương hình như có ý định nhúng tay vào hôn sự của Thái Tử. Nếu chị của ngươi vào Đông cung, có Tần vương làm chỗ dựa cho Thái Tử, nhà ngươi thật không chi phối được việc Thái Tử cưới vợ bé đâu.”

“Tần Vương với Thái Tử hôm nay sẽ đến nhà ta hả?” Diệp Gia Hữu cũng không ngờ, hành động của hai người này lại nhanh như vậy, hắn muốn trốn học về nhà xem một chút, đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, bạn cùng bàn của Diệp Gia Hữu là cháu đích tôn của Đôn quốc công cả người núc ních thịt nghiêng ngả chạy vào, phu tử cũng vuốt râu đi vào.

Diệp Gia Hữu chỉ đành phải thôi.

Đúng là Thái Tử Triệu Quân cùng theo Tần Vương tới Diệp phủ.

Triệu Quân cũng có được tin tức, nói rằng Diệp Phụ An đã đưa con gái về nhà, Đề Kiêu có ý lôi kéo Diệp Phụ An, có lẽ là muốn Triệu Quân cưới Diệp Nữ.

Triệu Quân hiểu được, chuyện hôn nhân của hắn rất có thể là hôn nhân mang tính chính trị, không phải do bản thân làm chủ. Hắn cũng không quan tâm Diệp Nữ là tròn hay méo, là xinh đẹp hay xấu xí, tính tình dịu dàng hay là cay nghiệt, chỉ cần là con gái của Diệp Phụ An, Diệp Phụ An cũng đủ thương yêu, vậy là được rồi.

Có điều, dọc theo đường đi, Đề Kiêu lại rất khác thường chưa nói một câu nào.

Triệu Quân liên tục nhìn Đề Kiêu.

Đề Kiêu ngồi ở một bên, trong tay đang nắm chén rượu bằng sứ phủ men xanh. Mặt mũi của Đề Kiêu sâu xa lạnh lẽo, bình thường đều khiến người ta không dám nhìn thẳng, giờ đây lại bởi vì rơi vào trầm tư mà ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần.

Triệu Quân cũng không biết, Đề Kiêu đến tột cùng là đang nghĩ gì.

Chờ lúc sắp tới phủ Thừa tướng, Triệu Quân mới rốt cuộc mở miệng: “Cậu!”

Đề Kiêu lười biếng liếc nhìn hắn: “Hử?”

Triệu Quân nói: “Cháu nghe nói, thân thể Diệp Nữ không ổn lắm. Ngày ấy ở trước điện, bệ hạ có ý để Triệu Dật cưới Diệp Nữ, nghe ý tứ của Diệp Phụ An, Diệp Nữ không thể chịu chút ấm ức nào… Nếu là đến Đông cung, chưa tới vài ngày, Diệp Nữ bệnh chết, Diệp Phụ An có khi nào bởi vậy mà hận chúng ta không?”

Đề Kiêu nhìn Triệu Quân từ trên xuống dưới vài lần: “Vì sao cháu muốn để Diệp Nữ vào Đông cung?”

Triệu Quân: “? ? ?”

Triệu Quân nói: “Cậu, đây không phải là ý của cậu à?”

Đề Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Ý của ta? Ta khi nào thì nói với cháu, muốn cháu cưới Diệp Nữ hả?”

Triệu Quân nói: “Cậu, hôm kia cậu uống rượu với Diệp Phụ An, hôm qua lại thưởng cho Diệp Gia Hữu một chuỗi trân châu. Đột nhiên lấy lòng Diệp gia, tất cả mọi người cho là cậu muốn cháu cưới Diệp Nữ, giờ cậu nói không phải… Chẳng lẽ, chỉ là đơn thuần lấy lòng?”

Đề Kiêu nhắm mắt lại: “Không đơn thuần, Diệp Nữ không có quan hệ gì với cháu, đừng nghĩ tới nàng.”


Triệu Quân cũng chưa cả gặp được Diệp Ly Châu, sao có thể nghĩ tới nàng. Nghe nói Diệp Ly Châu bệnh tật ốm yếu. Triệu Quân cũng không thích mỹ nhân bệnh, hắn thích ngực to eo nhỏ, đẫy đà quyến rũ. Có điều —— thái độ của Đề Kiêu thực sự khả nghi.

Hai mắt Triệu Quân sáng lên: “Cậu có ý với Diệp Nữ à?”

Triệu Quân dù sao cũng là thế hệ sau, tuổi của Diệp Ly Châu còn nhỏ hơn Triệu Quân, trong lòng Đề Kiêu cũng cảm thấy rất không ổn.

Đề Kiêu thấp giọng khụ một tiếng: “Không có.”

Triệu Quân vừa nghe xong lời này, thì cũng xua tan phỏng đoán trên phương diện đó, hắn thích mỹ nhân khỏe mạnh, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy khẩu vị của Đề Kiêu tương tự như hắn.

Nói thật, Triệu Quân cho rằng, một người con gái ốm yếu như cây sậy đứng bên cạnh Tần Vương thân cao chín thước như núi băng, hình ảnh đó thật quá là … khiến người ta đau mắt.

Đề Kiêu nhiều năm qua thanh tâm quả dục, Triệu Quân cũng chưa thấy người đàn bà nào có thể chân chính tiếp cận cậu mình. Diệp Nữ được nuôi ở trong chùa trên núi, chưa từng gặp mặt Đề Kiêu, Triệu Quân nghĩ, Đề Kiêu có lẽ không muốn dùng cách làm thông gia để lôi kéo Diệp Phụ An. Sợ dẫn tới quá nhiều hiểu lầm, cũng không để mình và Diệp Nữ có một chút liên hệ nào.

Nghĩ như vậy, Triệu Quân cũng yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Đề Kiêu đột nhiên nói: “Quân Nhi này, cháu thấy thiếu nữ sẽ thích đàn ông lớn tuổi một chút chứ?”

Triệu Quân: “Hả? Cái này…”

Đề Kiêu hơn hai mươi tuổi, tuổi tác không lớn lắm mà, chẳng qua, so sánh với Diệp Nữ vừa tới tuổi cập kê, thì lớn hơn một chút.

Lần đầu tiên bị hỏi vấn đề như vậy, khóe miệng Triệu Quân khẽ giật giật, nói: “Vậy phải xem là lớn hơn bao nhiêu. Nếu là như Lưu thái phó, ông già lọm khọm bảy tám chục tuổi, cháu nhìn thấy nét mặt già nua mà chán, con gái chắc chắn nhìn thấy càng chán hơn. Nếu như là cậu, đàn ông tráng niên chính trực, quyền cao chức trọng, tướng mạo so với Phan An, tài hơn Tống Ngọc, tất nhiên là người người đều thích.”

————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đề Kiêu: Được, ta biết rồi, Châu Châu thích ta. Đã thích ta, thì ta phải cưới nàng.

Diệp Phụ An: Thối lắm, ngươi và con gái ta ngay cả một câu cũng chưa có nói đâu!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.