Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 28



Jason chải tóc đang vướng vào mắt Sue ra. Chúa ơi, cô thật đẹp khi bực bội.

“Anh chỉ nói nếu em định sẽ dừng lại, có lẽ chúng ta nên làm vậy bây giờ bởi vì...” Anh ngập ngừng. “Cũng một thời gian rồi, và anh thì đang khá là rạo rực.”

“Bao lâu rồi?” cô hỏi.

“Bốn tháng,” anh trả lời, tự hỏi anh có bao giờ thấy mệt mỏi khi ngắm nhìn gương mặt này không. Hay chạm vào cô. Anh di chuyển bàn tay lên tấm lưng trần của cô và lên eo cô. Cách ngực cô đang dựa vào ngực anh mang lại cảm giác thật quá đỗi hoàn hảo.

“Bốn tháng. Không có gì kể từ khi... em hôn anh.”

Và chỉ cần có thế anh hiểu ngay ra tại sao không một phụ nữ nào khác khiến anh thấy hấp dẫn trong một khoảng thời gian dài như thế. Anh muốn cô. Anh muốn điều này.

“Bốn tháng không có gì.” Cô rướn người tới cho một nụ hôn khác.

Anh giữ cô lại. “Em thì bao lâu rồi?”

Cô quay đầu xem đồng hồ. Tóc cô chải trên cằm anh. “Hai năm, năm tháng, hai mươi sáu ngày và... bốn giờ, ba mươi sáu phút và em không chắc là bao nhiêu giây nữa.”

Anh cười. “Vậy thì không nên để em phải chờ nữa.”

Anh bật dậy, ôm cô trong vòng tay và đưa cô tới phòng ngủ. Anh có thể bế cô tới bất cứ đâu bởi cô chẳng nặng là bao. Và bế bao lâu cũng được. Cô chắc chắn sẽ có sô-cô-la Godiva trong dịp lễ Giáng sinh của mình. Và cả trong ngày Valentine nữa, anh sẽ mua cho cô một hộp thật lớn. Thậm chí còn lớn hơn cả hộp hôm trước nữa.

Anh đặt cô xuống tấm ga trải giường trắng. Anh chạy một ngón tay lên môi cô, xuống ngực, sau đó xuống thấp hơn cho đến khi anh tìm thấy khóa quần jean của cô. Tim anh đập rộn trong lồng ngực, đưa máu đổ xuống giữa hai chân anh. Anh cố cởi khuy quần cô, nhưng tay anh thật lóng ngóng.

Chết tiệt, anh không còn lo lắng về tình dục như vậy kể từ khi...

Chưa bao giờ. Ngay cả trong lần đầu tiên của mình, trong ghế sau chiếc Chevy cũ năm mười sáu tuổi, anh vẫn để cho tâm trí trống rỗng và để bản năng dẫn dắt. Và cả cô gái hơn anh ba tuổi cũng đã đủ kinh nghiệm cho cả hai người rồi. Nhưng giờ thì anh đã có kinh nghiệm và bản năng của anh đang gào thét và rõ ràng là – đang hét lớn tiếng nói từ sâu thẳm trong anh nói rằng anh tốt nhất là nên khiến chuyện này là trải nghiệm tốt đẹp đối với cô.

Quỷ thần ơi, anh tốt nhất là nên khiến nó thật tuyệt vời. Sau hai năm, năm tháng, hai mươi sáu ngày, bốn giờ và ba mươi sáu phút chờ đợi, Sue sẽ mong chờ một màn trình diễn ấn tượng. Cô xứng đáng có một màn trình diễn xuất sắc. Và mặc dù chỉ mới là màn mở đầu, sự hưởng ứng của cô đang khiến anh sắp mất kiểm soát.

Cuối cùng cũng cởi được quần jean của cô, anh trượt chúng xuống dưới vòng hông mảnh mai của cô, cẩn thận không tụt mất quần lót của cô. Bất chấp sự cương cứng của bản thân và lời bình luận rằng sẽ không khiến cô chờ đợi thêm nữa, anh vẫn dự định sẽ làm thế. Để khiến nó tuyệt vời nhất có thể, anh cần phải kéo dài đủ lâu. Nếu anh có được cô hoàn toàn khỏa thân, anh sẽ đánh mất mình trong cô bởi sự cám dỗ và tận hưởng hũ vàng truyền thuyết[42] trước khi thấy được cầu vồng. Đêm nay là đêm của cầu vồng. Cô sẽ được trông thấy tất cả các màu-sắc-rực-rỡ-nhất được biết đến của nhân loại.

Ngẩng lên, anh trông thấy đôi mắt xanh của cô đang mở, nhìn chằm chằm vào anh với sự dịu dàng khiến tay anh run rẩy lần nữa. Anh có cảm giác đêm nay anh cũng sẽ thấy được vài màu sắc mà anh chưa bao giờ được trông thấy trong đời mình.

Nghiêng người tới, anh ép môi mình lên rốn cô và luồn một tay xuống đầu gối cô. Từ từ trượt bàn tay lên đùi cô, anh chạm chỉ một inch tới chiếc quần lót lụa màu hồng của cô, nhưng rồi anh dừng lại và di chuyển xuống chân cô. Cô rên rỉ và đẩy hông lên. Tiến lại gần hơn, anh chải môi xuống đến phần phía trên quần lót của cô và rê lưỡi từ bên này sang bên kia hông cô.

Cô rên lên lần nữa và anh ngước nhìn lên. “Liếm láp riêng tư thì được. Em đã nói vậy, nhớ không?”

Tay anh bắt đầu quét qua lần nữa, di chuyển sâu hơn giữa hai chân cô. Anh đến gần hơn tới phần trung tâm của cô. Gần đến mức anh có thể cảm nhận thấy sự ẩm ướt và sức nóng của cô, nhưng không chạm vào.

Sẽ vuốt ve sau sự khiêu khích. Và anh có rất nhiều sự khiêu khích cho cô. Nằm dài bên cạnh cô, anh đưa ngón tay mình lên ngực cô và vẽ vòng tròn quanh núm vú màu hồng. Và rồi, bởi sự cứng rắn giữa hai chân anh đang dần trở nên đau đớn bên dưới chiếc khóa kéo, anh cởi bỏ quần jean nhưng không cởi quần đùi của mình.

Trước khi anh có thể nằm duỗi dài bên cô lần nữa, Sue siết chặt tay cô bên ngoài lớp lụa chiếc quần đùi, ép chặt vào nơi đang bị kích thích của anh. Anh hít sâu một hơi rin rít. Nơi ấy của anh đang đập rộn. Có lẽ còn thấm ướt cả quần trong của anh. Anh túm lấy tay cô và ấn những ngón tay lên ngực anh.

“Chúng ta để dành phần đó sau đi,” anh nói.

“Không, bây giờ đi.” Cô di chuyển hông mình. “Em không muốn chờ đến phần sau. Làm ơn đi.”

Anh cúi xuống cạnh cô, hôn lên đường cong phía bên ngoài ngực cô. “Anh thích nghe em cầu xin.”

“Thì em đang cầu xin đây. Em nghĩ em đã chờ đủ lâu rồi.” Cô với lấy quần trong của anh lần nữa.

Anh bắt lấy tay cô, lăn người lên trên cô, và đưa cả hai tay cô qua đầu, ghim chặt chúng trên giường. “Em là một cô gái hư đấy. Và những cô gái hư luôn phải chờ rất lâu cho những gì mình muốn.”

Cô nâng hông lên, tuyệt vọng ép bản thân vào anh, và anh phải lùi lại để giữ mình khỏi bùng nổ.

“Anh không muốn sao?”

“Có.”

“Vậy thì anh đang chờ cái gì?”

“Kiên nhẫn nào, em yêu. Em sẽ có được thứ em muốn... chỉ ngay khi anh có được thứ anh muốn.”

“Anh muốn gì?”

Cô cố giằng tay ra, nhưng anh siết chặt tay mình trên cổ tay cô. Anh siết vừa đủ để cô có thể tận hưởng trò chơi nhưng cẩn thận để làm cô hiểu đó chỉ là một trò chơi. Cô có nhiều quyền lực lên anh hơn là anh lên cô.

“Anh muốn em lên đỉnh hai lần trước khi anh vào trong em. Anh muốn nếm từng inch ngọt ngào của em. Anh muốn đây là trải nghiệm tuyệt vời nhất em từng có.”

“Anh đang khiến mọi việc khó khăn hơn đấy. Anh thắng rồi.” Cô nâng hông lên lần nữa, mỗi lúc lại càng tuyệt vọng hơn. “Chạm vào em đi, Jason. Làm ơn.”

Anh cúi gần hơn và thở vào miệng cô “Bao nhiêu rồi?”

“Bao nhiêu gì cơ?”

“Em đã cùng bao nhiêu người rồi?”

Đó không phải câu hỏi anh từng hỏi trước đây, và đặc biệt là giờ có Chúa mới biết anh đã tạ ơn vì chưa từng ai hỏi anh câu đó; anh đã ngừng đếm từ hàng năm trời rồi. Nhưng điều gì đó nói cho anh biết rằng Sue có-đếm, và anh muốn biết con số đó. Anh cần biết mọi thứ về cô. Anh muốn gạt hết những gã khác khỏi ký ức của cô. Khi cô nghĩ về sex, cô sẽ nghĩ về anh. Chỉ mình anh. Khi cô cần thứ gì đó, cô sẽ cần anh. Chỉ mình anh. Và nếu nó khiến anh trở thành kẻ chiếm hữu, vậy thì cứ để vậy đi. Bởi đây là Sue.

“Hai.” Cuối cùng cô cũng trả lời.

Quỷ thần ơi! Sự thành thật của cô còn khiến anh cứng hơn nữa.

“Giờ thì chạm vào em đi,” cô cầu xin.

“Em muốn anh chạm vào em ở đâu?”

Cô nâng hông lên. “Anh biết là đâu mà.”

Anh túm lấy hai cổ tay cô trong một tay mình và di chuyển tay kia xuống ngực cô.

“Ở đây sao?” anh hỏi, gẩy nhẹ móng tay qua núm vú cô và sau đó di chuyển thấp hơn xuống rốn cô. Qua lớp lụa che phủ phần quyến rũ của cô, anh kéo xuống, dừng lại trước khi anh chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô. “Hay là đây?”

“Ở đó,” cô rên rỉ.

“Em muốn được chạm vào thế nào?”

Cô thốt ra âm thanh nghe như tiếng gầm gừ. “Anh nói nhiều quá đấy.”

Anh bật cười. “Cái đó được gọi là ‘chó chê mèo lắm lông’ đấy.”

Và rồi anh hôn cô, anh không trượt ngón tay vào bên trong quần lót của cô mà ép một bên đùi vào giữa hai chân cô. Cô siết lấy chân anh và di chuyển áp vào anh. Sự chuyển động ngọt ngào, quyến rũ của cô khiến anh lạc lối.

Điều tiếp theo anh biết là anh đang tụt quần cô xuống. Anh dành thời gian để áp má mình lên vùng tam giác có những sợi vàng của cô, dành thời gian để trượt lưỡi mình qua nơi ẩm ướt mềm lại mà anh đã muốn ghé thăm hàng năm trời. Nhưng anh mới chỉ nút nhẹ một cái trước khi cô hét lên.

Anh không thể tin được cô tới nhanh đến thế, vậy nên anh đưa một ngón tay vào bên trong cô và kiểm tra. Cái siết chặt ngọt ngào của cô đã chứng minh anh sai.

“Em nhanh quá.”

Trong khi anh lên kế hoạch bắt cô phải chịu đựng lâu hơn, thì tay còn lại của anh đang bận rộn cởi bỏ chiếc quần đùi của mình, muốn cảm nhận cái siết chặt bên trong cô. Muốn cơ thể cô vắt kiệt anh. Điều tiếp theo anh biết là anh đang ở giữa hai đùi cô. Anh tìm thấy khe hở ẩm ướt đang mở ra chào đón và chôn mình vào bên trong miền da thịt nóng ấm mềm mại của cô. Thiên đường.

“Chết tiệt!” Anh quên bao cao su!

Anh nghiến chặt răng và lùi hông lại. Không di chuyển cơ thể, anh đưa tay tìm cái gói nhỏ đã đặt trên đầu giường cô trước khi anh rủ cô xem phim.

“Làm ơn đi,” cô nài nỉ. Cánh tay cô vòng chặt quanh anh, hai đùi mềm mại của cô đang quấn quanh eo anh. Cô rướn người lên, tìm kiếm lại từng inch của anh bên trong cô. Một tiếng rên rỉ sâu trong họng anh khi một phần anh vẫn đang ở trong cô.

“Chờ đã.” Anh cố kéo ra lần nữa, hy vọng chống lại được cám dỗ. “Em đang ăn miếng trả miếng đấy à?”

Cô lắc đầu, khi anh mở gói giấy bạc bằng răng mình và trong vòng vài giây bao lấy mình và trở lại bên trong cô. Anh cắn chặt má, nghĩ về nỗi đau sẽ cứu giúp anh lần sau, và hy vọng rằng cô sẽ không chờ quá lâu. Anh chắn như quỷ là mình sẽ không thể giữ lâu được.

Đặt tay lên vai anh, cô dùng anh như đòn bẩy để nâng bản thân lên cao hơn. Trước khi anh biết được chuyện gì đang xảy ra, cô đã tìm cách lật mình lên trên anh. Anh nằm thẳng lưng, quan sát cô di chuyển, quan sát cách ngực cô đung đưa, và quan sát cô đang nhìn anh, và anh không thể nhớ có bất kỳ ai từng nhìn anh quá chăm chú trong khi họ giao cấu như thế.

Và chỉ cần có thế, anh nhận ra đây không chỉ là giao cấu. Điều này còn hơn cả thế. Hơn rất nhiều.

Anh vươn tay tóm lấy hông cô, chỉ để có được sự kết nối, không hề giữ cô chậm lại hay thay đổi tốc độ của cô. Cô di chuyển với nhịp điệu hoàn hảo, nhấc hông lên xuống, mái tóc cô lấp lánh xõa quanh vai, đôi mắt cô bùng cháy với đam mê. Bùng cháy vì anh.

Lòng bàn tay cô đặt trên ngực anh trong khi cô vật lộn với bản thân, nâng mình lên một chút sau đó hạ xuống, đưa anh vào sâu hơn. Và sâu hơn nữa. Cô lên đỉnh. Lòng bàn tay cô cuộn lại thành nắm đấm. Anh cảm thấy móng tay cô in dấu lên mình, nhưng cô có thể đâm tới tận tim anh và anh chẳng thèm quan tâm; không gì sánh được với cảm giác đúng đắn, hoàn hảo này.

Cơ của cô siết chặt quanh anh lần nữa. Xoa dịu anh. Anh run lên dữ dội khi anh bắt đầu tuôn trào. Sự giải phóng trọn vẹn.

“Hoàn hảo.”

Anh thở hổn hển; và rồi chỉ cần có thế anh cảm thấy nó tới lần nữa. Anh chưa bao giờ lên đỉnh đến hai lần, thậm chí không chắc đàn ông có thể làm được thế, nhưng chết tiệt nếu như nó không xảy ra.

Sue ngã người vào anh. Anh vòng tay ôm lấy cô, đặt đầu trở lại gối, nâng hông lên và giải phóng mình. Giải phóng những nỗi sợ hãi của bản thân.

Nhưng không phải bởi Sue.

Không bao giờ là Sue.

***

Cô cảm thấy sự giải phóng mạnh mẽ của anh sâu trong mình, và Sue lại bắt đầu lên đỉnh lần nữa. Khoái cảm mạnh mẽ lần nữa chảy ào ào trong toàn bộ cơ thể cô. Cô rên rỉ, hét lên tên Jason và cuối cùng cô mở mắt.

Khoảnh khắc cô cảm thấy lông mi mình khẽ rung động áp vào ngực anh, mọi nghi ngờ, mỗi câu hỏi cô về sự khôn ngoan cần lời giải thích cho chuyện này ập vào cô giống như một đống đá xấu xí, tồi tệ. Cô yêu Jason Dodd. Yêu sâu đậm. Yêu hoàn toàn. Và giờ cô đang làm tình với anh, cô không chắc cô có thể để anh đi được nữa không.

Nhưng Jason Dodd không muốn cam kết. Jason Dodd sẽ cướp mất tim cô và cắt nát nó ra thành những mảnh vụn.

Cô nín thở và cầu nguyện có một con quái vật dưới nệm sẽ bò ra bên dưới giường và kéo cô đi. Không quan trọng đó là nơi đáng sợ và tối tăm đến thế nào; nó sẽ không đáng sợ bằng nơi đây ngay lúc này.

Phải. Không nghi ngờ gì. Cô yêu Jason Dodd. Yêu sâu đậm. Hoàn toàn. Cô chỉ mới kết thúc bằng phanh-tay, chưa phải là cuộc mây mưa phanh-chân. Và trong khi cô vẫn chưa ngã sấp mặt, cô cần phải giữ cho chặt tim mình. Hậu quả của nó rất có thể sẽ gây chết người.

Anh là một thứ gây nghiện. Nhưng anh chỉ là tạm thời.

Mối quan hệ lâu nhất của anh kéo dài ba tháng. Trong ba tháng, sẽ khó khăn thế nào để nhìn anh bỏ đi? Để đánh mất anh? Để làm vậy mà không hỏi lời nào, yêu anh giống như một loại thuốc gây nghiện mạnh, và phá vỡ thói quen cũ cũng sẽ là làm tan vỡ trái tim cô. Có lẽ là cả linh hồn cô. Nó thậm chí sẽ còn tồi tệ hơn cả chuyện đã qua với Collin nữa.

Liệu họ có sản xuất ra loại băng dán hay kẹo cao su nào để giúp từ bỏ thói quen với Jason Dodd không? Có nhóm hỗ trợ nào cô có thể tham gia không? Có lẽ cô cần mua cho mình thêm một tá cây vả nữa.

“Nó thật đáng kinh ngạc.” Lời anh nói khiến cô giật mình, nhắc cô nhớ cô yêu Jason Dodd. Yêu sâu đậm. Hoàn toàn. Không thể thay đổi.

Jiminy Cricket, quái vật nệm ở đâu khi cô cần nó chứ?

Những cảm xúc, cả từ nỗi sợ hãi và sự tuyệt vời của những điều vừa qua, thít chặt lấy ngực cô. Nước mắt dâng lên trong mắt Sue. Mũi cô bắt đầu đau. Nước mũi bắt đầu chảy và ngực trần của Jason sắp sửa ẩm ướt. Cô lăn ra xa khỏi anh và ôm chặt gối đến chết ngạt như thể cô có thể thở được nhờ thế.

Nệm lún xuống và rung lên. Cô nghe thấy hơi thở của Jason và nhắm mắt, nhắm chặt hơn như thể bóng tối phía sau mi mắt có thể giúp cô xua đuổi mọi thứ. Nhưng cơ thể trần truồng ấm áp của anh đang áp vào lưng cô. Da chạm da. Anh vuốt tóc khỏi mặt cô.

Nhìn chằm chằm vào bóng tối sau mi mắt, cô cảm thấy anh lăn người nhìn xuống cô. “Sue? Em ổn chứ?” Lời anh nói thì thầm trên má cô.

Cô giữ mắt mình khép chặt nhưng buộc họng mình mở ra, và cô nói điều duy nhất có thể. “Chúng ta sẽ không bao giờ, không bao giờ, làm vậy nữa.”

Jason không thể tin được những gì Sue vừa nói. “Cho anh năm phút và anh sẽ đánh bay lời nói dối đó khỏi em,” anh hứa.

Cô không trả lời.

“Được rồi, ba phút.”

Anh kéo cô vào vòng tay mình. Nước mắt cô nóng hổi trên ngực anh, và sự bất an của anh dâng lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Có phải anh đã làm gì sai không?

Cô hít sâu một hơi run rẩy. “Quái vật nệm sẽ không tới để giúp em, phải vậy không?”

“Quái vật nệm?” Thế là cái quái gì chứ? Cô đang đùa sao? Có phải khóc lóc là một phần cực khoái của cô không?

Anh hôn cô và quyết định rằng cô đang hạnh phúc và chỉ là đang đùa thôi.

“Không bao giờ nữa,” cô lặp lại.

Có phải không hề có sự hài hước trong giọng cô không? Hẳn là vậy. Những gì họ đã chia sẻ không phải chẳng là gì để bất cứ ai cũng có thể quẳng nó sang bên như vậy.

“Quá muộn rồi, em yêu. Anh đầu tư rồi.” Anh di chuyển tay lên hông cô, khum lấy cô trong tay mình. Sau đó chậm rãi trượt ngón tay vào nơi ẩm ướt ngọt ngào giữa hai chân cô.

“Em rất mềm mại,” anh rên rỉ. “Anh chưa bao giờ, chưa bao giờ, quan hệ mà mang lại cảm giác... hoàn hảo đến thế.”

“Hoàn hảo?” Cô nâng người lên vừa đủ để trông thấy khuôn mặt anh. Phía sau làn nước mắt long lanh của cô anh trông thấy sự nghi ngờ, sự hãi, nhưng anh cũng nhìn thấy một người phụ nữ, người vừa mới có một trận mây mưa vô cùng thỏa mãi. Một làn sóng nhẹ nhõm lướt qua anh.

“Cực kỳ hoàn hảo.” Chết tiệt, cô đẹp quá. Anh thậm chí có thể không cấn đến ba phút.

“Ý anh là gì khi nhắc đến sự đầu tư?” Cô tan chảy trong vòng tay anh, dấu hiệu cho thấy có lẽ anh chẳng hề làm gì sai cả. Mọi người đều có chút nghi ngờ và sợ hãi trong đầu, phải vậy không?

Anh cười khúc khích. “Anh đã mua ba mươi sáu gói bao cao su rồi.” Anh hôn cô, một trong những nụ hôn sâu mà cô thề là đã không thích nó nhưng dường như lúc này cô đang thưởng thức nó.

Cô ngập ngừng, nhưng anh đang di chuyển tay giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Hông cô bắt đầu di chuyển. Anh thực sự yêu những sự di chuyển dù là nhỏ đó. Đó là sự chuyển động nói đồng ý.

Nâng tay lên, cô vuốt ve má anh. “Được rồi.” Cô cúi xuống, miệng cô thở vào miệng anh. “Nhưng chỉ khi anh là người đi lấy bao cao su.”

Anh buông tay khỏi cô, bật dậy và giật lấy quần đùi trên sàn nhà.

“Anh... đang làm gì vậy?” cô hỏi.

Anh liếc nhìn qua vai. “Mặc đồ vào đi. Anh sẽ đi mua thêm bao cao su. Ba mươi lăm cái sẽ chẳng là gì cả.”

Cô bật cười.

Anh cũng đang cười.

Nhưng Chúa cứu anh, anh không hề nói đùa. Anh tự hỏi về việc đón hai lễ Giáng sinh cùng Sue có được không. Ngả người trở lại giường, anh kéo cô áp vào mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.