Chẩm Lập Phong làm việc luôn nhanh gọn dứt khoát, anh sốt ruột muốn về nhà sớm, nếu không phải đối tác đã tan sở thì anh chỉ hận không thể giải quyết rốt ráo ngay trong đêm rồi chạy về ngay.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, Chẩm Lập Phong đành phải nhẫn nại chờ thương thảo với đối phương.
"Giám đốc Chẩm, mong lần này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Hôm nay đại diện cho đối tác đến gặp anh là một tiên sinh omega lịch thiệp.
Bàn xong chuyện chính, hai người còn tán gẫu vài câu trên bàn ăn.
Đến khi từ biệt, chồng tiên sinh omega dẫn con đến nhà hàng đón vợ về nhà.
Đứa bé mũm mĩm đầy ngấn, vừa thấy ba ba thì vui vẻ vẫy tay chạy ù đến, đôi mắt cún tròn xoe như trái nho cười híp lại.
Chẩm Lập Phong thấy tiên sinh omega lúc nãy còn nghiêm nghị quyết đoán mà giờ vẻ mặt như kẹo ngọt tan chảy.
Anh đứng xa yên lặng nhìn cảnh một nhà ba người ấm áp, nỗi ước ao trong mắt như sắp tràn ra khiến trợ lý bên cạnh buột miệng trêu chọc.
"Không ngờ giám đốc Chẩm cũng thích trẻ con đến vậy." Trợ lý không rõ chuyện riêng của anh nên vô tư cười đùa, "Ngài và Vệ tổng cũng tranh thủ sinh một đứa đi thôi."
Chẩm Lập Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó chỉ biết cười gượng.