Ly Hôn 365 Lần

Chương 44



Khúc Phương nghĩ rằng cô đã chết, trên thực tế là cô chỉ là vừa ngủ một giấc, mới tỉnh dậy mà thôi.

Cô nghi hoặc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, không có chuyện gì, trên người, trên tay, trên chân tất cả đều ổn.

Cư nhiên là như thế này, ngay cả cái chết cũng trốn tránh không được luân hồi, vậy còn có biện pháp nào có thể chấm dứt luân hồi?

Hôm qua cô ở trên xe, không chỉ mình cô giúp người khác, người khác cũng giúp cô, ở một khắc cuối cùng, lái xe thế mà vẫn muốn đẩy Khúc Phương ra ngoài, hắn lớn tiếng kêu: “Cô gái cô ra ngoài trước đi, nhanh chút.”

Cô còn nhớ rõ một khắc đó ngoài cửa sổ, người chạy ra được ôm lấy nhau, một khắc tràn đầy tươi cười. ( nói thật chứ tác giả không nắm tâm lý đoạn này lắm : người thoát chết chứ còn mấy người trong xe chết thì sao ? bên ngoài ôm nhau, cười hạnh phúc, bên trong ngổn ngang người chết… giả quá)

Cô còn nhớ rõ cô bé bị cô đẩy ra, còn hướng vào trong xe hô to: “Chị ơi, chị chạy nhanh lên, nhanh chút a!”

Cô biết cô bé đang gọi cô, cô bé đó có bề ngoài rất quái dị, một bên tai đeo đến 6,7 hoa tai, sáng lấp lánh, trên mặt còn trang điểm đậm, nếu là bình thường gặp phải cô gái như vậy, Khúc Phương luôn cảm thấy rất quái dị, những đứa trẻ như vậy có vẻ rất quái đản, lại lãnh đạm, nhưng trong giờ khắc này, mới cảm thấy mặc kệ cô bé đó trang điểm khó coi bao nhiêu, làm bản thân mình quái dị đến cỡ nào, vẫn cứ là một cô bé, tận đáy lòng vẫn là thiện lương , chỉ là dùng một loại phương thức kì quái để ngụy trang chính mình.

Khúc Phương rửa mặt xong ra khỏi nhà, nhìn thấy ông chú bán táo đó dùng vải lưu loát chà táo, vui vẻ xếp táo thành hàng.

“Chú này, táo chú bán giòn hay xốp ?” Khúc Phương cười hỏi.

Ông chú nhìn thấy có khách, cười nói: “Giòn, táo vừa mới đưa tới, rất giòn, cô muốn bao nhiêu.” Một bên nói một bên lưu loát cầm túi to, mở miệng túi cho Khúc Phương để táo vào.

Khúc Phương liền chọn hai quả, ông chú lại liều mạng muốn bỏ thêm vài quả vào trong. “Hai quả đủ rồi.” Khúc Phương nhìn thấy cách đó không xa người phụ nữ trung niên ngày hôm qua chọn táo đi đến đây , cô cười nói: “Chú này, tí nữa có một người phụ nữ trung niên đến hỏi chú táo giòn hay xốp, chú nhất định phải nói xốp, bác ấy sẽ mua, còn có một cụ già đến đây, chú nói táo rất giòn thì bà cụ sẽ chọn .”

Ông chú hoàn toàn không hiểu Khúc Phương nói gì, liền thì thào nói: “Cô gái mua thêm vài trái đi, một cái túi to rất đắt, cô mới mua có hai quả.”

Khúc Phương đi chưa xa, người phụ nữ trung niên đã bước đến chọn táo, cũng mở miệng hỏi : “Táo này giòn hay xốp ?”

Ông chú nhớ đến lời cô gái kia nói, tuy rằng rất kinh ngạc, bất quá vẫn không nghĩ nhiều, nói xạo: “Xốp, táo nào ở đây cũng xốp cả, không tin cô thử một miếng.” Một bên nói một bên tùy tay cầm lấy một quả táo xoa xoa, gọt vỏ, chọn một miếng cho người phụ nữ nếm thử.

“Rất được, rất xốp.” Người phụ nữ cảm thấy táo rất ngọt, nhìn lại tươi, giá còn rẻ hơn trong siêu thị, lên tiếng: “Cho tôi 5 cân.”( tương đương 2,5 kg của mình)

Sau khi người phụ nữ xách túi táo đi rồi, một bà cụ lại đi tới, cầm một quả táo để ở mũi ngửi ngửi hỏi: “Táo này giòn hay xốp?”

Ông chú có lời nhắc của cô gái mua hai trái táo trước, vội vàng đáp: “Giòn, bà à, táo này mới lấy về, rất giòn, bà muốn bao nhiêu?”

“Ân, ông tính rẻ một chút, lấy cho tôi 6 cân đi.(3 kg)” Bà cụ bảo bà đi xe tới, có thể xách được.

Ông chú kích động cân 6 cân táo, kim hơi lệch một tí,(cân cho già một chút, qua 1,2 lạng) bà cụ rất vui vẻ.

Cứ như vậy thêm nhiều người, buôn bán khá khẩm, tâm tình của ông chú thật tốt, cảm thấy mình hôm nay quá may mắn. Càng thêm ra sức tiếp đón khách hàng .

Khúc Phương đi đến tiệm bán điểm tâm, rửa sạch táo đem một quả táo cho đứa nhỏ, tự mình ăn một quả, thằng bé vui vẻ, tiếp tục ngoan ngoãn làm bài tập.

Bà chủ quán thấy con như vậy cũng rất vui, mỉm cười nhiều hơn, người mua điểm tâm cũng nhiều hơn, mọi người thấy bà chủ vui vẻ thoải mái, liền cảm thấy điểm tâm rất được, còn xếp hàng để mua. ( hệ quả kinh người từ quả táo gây ung thư của Trung Quốc, phải suy xét có nên mua thử một quả, cải thiện kinh tế không)

Chờ Khúc Phương đi tới chỗ giao thông công cộng, hôm nay cô đội mũ lưỡi trai màu đen, trên tay cầm một cây gậy sắt.

Chờ chiếc xe tuyến 128 đến gần, cô trực tiếp chạy lên đập vỡ cửa kính, kết quả, mọi người trên xe đều đi xuống, lái xe túm lại không cho cô đi.

Lúc này xe bắt đầu cháy, sau đó nổ mạnh.

Mọi người đang đứng ở ngoài xem náo nhiệt bắt đầu thấy sợ hãi, đồng thời thở phào một hơi, đều may mắn mình cư nhiên còn sống, bất quá Khúc Phương lại gặp bi kịch, cả buổi chiều đều ở cục cảnh sát, họ hỏi cô động cơ gây rối, có liên quan đến vụ nổ xe hay không…

Ngày hôm sau, Khúc Phương nhớ kỹ biển số xe kia, sáng sớm đã đi tìm cái xe, lúc xe sắp xuất phát, Khúc Phương tìm vài thứ làm thủng lốp xe.

Như vậy xe sẽ không đi được, tự nhiên cũng sẽ không nổ mạnh gây thương vong cho người khác, Khúc Phương vỗ vỗ tay, rất đắc ý về sự thông minh của mình.

Không ngờ hiệu suất làm việc của công ty giao thông công cộng lại tốt thế, rất nhanh phát hiện sai sót, thay hết bánh xe. Buổi tối lúc Khúc Phương xem tin tức vẫn nghe được thông tin về tai nạn giao thông… Hơn nữa bởi vì muộn giờ chạy, lúc dừng lại, cháy nổ mạnh, chết càng nhiều người.

Nhìn trong tin tức hiện lên hình ảnh mờ mịt, Khúc Phương lại gặp ác mộng . Cô thật sự chán ghét bản thân cứ trọng sinh vào ngày này .

Giống như cái gì cũng không thể thay đổi.

Cô nhắm mắt lại không muốn nghĩ đến chuyện tai nạn xe cộ, không muốn nghĩ đến chuyện giữa Lý tiên sinh và Lý phu nhân, cũng không muốn nghĩ đến chyện mình không bao giờ có ngày mai, cô cảm thấy quá mệt mỏi.

Khúc Phương rời giường tắm rửa, tinh thần không tốt sau đó chân đạp phải vũng nước kia, sau đó chính là bi kịch, đầu đụng phải bệ rửa mặt, đau nhói.

Không sớm thì muộn cũng bị ngốc mất, cô đã rất đề phòng vụ ngã này, đã lâu không bị ngã lại, không ngờ nhất thời không chú ý vẫn theo quán tính ngã sấp xuống, giống như chỉ có cô tự cho là đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên thực tế một ngày này giống như cái gì cũng không thay đổi.

Ban đầu Khúc Phương chọn bộ đồ màu trắng, nhìn trong gương, lâu như vậy , cô không già đi, ngược lại trẻ hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt lại già hẳn, Allen nói cái đẹp nhất trên người cô là đôi mắt, cảm tình phong phú, sâu thẳm.

Đúng vậy, như bộ dạng lúc này, Khúc Phương cũng biết ánh mắt của cô rất đẹp, nhưng nhìn ánh sáng phản chiếu cuộc sống, bản thân mình lại quá mức bình thường, chưa nói tới khí chất cao quý đẹp đẽ, chỉ là bộ dáng vui vẻ, nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt không có sự trần tục phức tạp, thực thật thà thực thỏa mãn, nhưng vì sao Khúc Phương lại cảm thấy cô như vậy lại rất tốt.

Nếu có thể, ai lại muốn lớn lên, thành thục, bởi vì ý nghĩ đã được tôi luyện qua đau xót, nếu có thể vẫn thiên chân vẫn hạnh phúc, vì sao còn muốn theo đuổi khí chất thành thục, thân thể của cô chính là tốt đẹp nhất.

Khúc Phương ra khỏi nhà, nhìn thấy ông chú bán táo, hôm nay cô không giúp nữa, lúc bị cả người phụ nữ trung niên lẫn bà cụ bỏ qua, lại đến người thứ ba, người thứ tư, hỏi giòn hỏi xốp, hắn trực tiếp cầm một quả táo bự gọt cho người khác nếm.

“Chị nếm thử đi, chị nói nó giòn hay xốp, chị nói đi!” Ông chú kích động hỏi.

Quả nhiên là mỗi người có một phán đoán riêng, mặc kệ người khác nói như thế nào, mọi người chỉ tin tưởng chính mình. Một chị gái bảo rất xốp, cho tôi 2 cân. Lại có bác gái cắn một miếng, nói rất giòn, rất ngon, cho 3 cân. Tuy rằng cùng một quả táo, mỗi người lại có một hương vị khác nhau.

Có lẽ ban không cần vì người khác mà thay đổi bản thân mình, bạn chỉ cần thể hiện được tất cả những gì mình có là được rồi.

Bất tri bất giác, trên đường đi dạo, Khúc Phương lại đi tới Lưu gia viên, cô không đi vào, mà là theo ven tường đi tới ngôi chùa phía trước, cổng chùa sáng sớm đã mở, hương khói đã bay quanh.

Thầy chùa ngày đó ngồi trước hòm công đức lại tự mình quét rác trước sân, lá rụng trước cổng, thầy chùa quét như rất có kinh nghiệm. Trước kia Khúc Phương cảm thấy loại chuyện này thực nhàm chán , quét lại rơi, rơi lại quét, vĩnh viễn không kết thúc.

Cô ngơ ngác đứng ở cửa, thầy chùa đi đến bên người cô, hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Thí chủ cô chặn ta.”

Khúc Phương kinh ngạc tránh ra, có chút ngượng ngùng.

Thầy chùa tiếp tục quét, chỉ chốc lát lại quét đến trước mặt Khúc Phương, hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Thí chủ cô lại chặn ta.”

Khúc Phương cúi đầu nhìn, quả nhiên dưới chân có lá rụng, quẫn bách vô cùng. Dời qua bên cạnh, tìm một chỗ không có lá rụng để đứng, nhưng một lát sau thầy chùa lại không chút hoang mang mang theo chổi đến gần, Khúc Phương mở miệng trước “Tôi không ngăn trở gì thầy.”

Thầy chùa cười cao thâm, nói: “A di đà Phật, thí chủ là cô tự chặn chính mình.”

Khúc Phương ngơ ngác, chặn chính mình, là ý gì? Chỉ cảm thấy nụ cười của thầy chùa rất kỳ quái, Khúc Phương muốn mở miệng hỏi ông, nhưng ông đã đi mất, bước chân như chậm rãi nhưng thoáng cái đã mất hút rồi.

Khúc Phương muốn phát điên, thầy chùa này không phải lần đầu nói những câu kì lạ, cái gì chính mình chặn chính mình, cái gì thuận theo tự nhiên, mặc kệ cô mỗi ngày làm như thế nào, vẫn cứ phải luân hồi trong một ngày này.

Cô buồn bực xoay người rời khỏi chùa, thấp thỏm bực bội mà đi vào trong Lưu gia viên.

Đang đi lại không cẩn thận đụng trúng một người, chạm vào chỗ hồi sáng cô mới ngã, cảm giác càng đau , cô ôm trán ngẩng đầu nhìn.

Người có duyên, mặc kệ là thời điểm nào, nhân sinh đều sẽ tương phùng, gặp gỡ.

Đã rất lâu rất lâu không gặp, gặp anh ở chợ đồ cổ, trên mặt thêm rạng rỡ, anh có chút lo lắng hỏi: “Thực xin lỗi, cô không sao chứ?”

Từ lần đó, ở đầu kia điện thoại, từ lúc thanh âm khàn khàn của anh gọi “Khúc Phương”, cho đến giờ cô vẫn chưa gặp lại anh. Cô nghĩ rằng cô có thể quên đi thứ tình cảm rõ ràng chẳng thể có kết quả, nhưng lại gặp mặt, Khúc Phương không nhịn được lệ rơi đầy mặt, cô quá mệt mỏi, rõ ràng một ngày trước cô đã cùng anh nói nói cười cười, thậm chí rõ ràng cảm nhận được tình cảm của người kia, nhưng mới một ngày qua, anh lại như trước không biết cô, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, bi thương lại từ đầu.

“Rất đau sao?” Chân Vượng không biết vô tình đụng phải một cô gái lại làm cô khóc thương tâm như vậy, anh có chút luống cuống tay chân, kỳ thật ở chợ đồ cổ rất dễ đụng phải nhau, nhưng nhìn cô khóc, trái tim anh cư nhiên cũng có cảm giác đau đớn khó hiểu, đưa tay muốn vỗ vai cô, lại cảm thấy hành động đó quá thân mật , tay của anh dừng giữa không trung.

Khúc Phương khóc càng hung, rõ ràng trước đó còn thân mật như vậy, vì sao ngay cả tay chân đụng chạm một chút anh cũng không dám.

Cứ như vậy liền hấp dẫn rất nhiều quần chúng vây xem, cái kiểu này, Chân Vượng rất giống mấy tên đàn ông như ngựa đực không biết chịu trách nhiệm, anh thực 囧, tay nâng ở giữa không trung rụt trở về, lấy ra một cái khăn tay, đưa cho cô gái trước mặt, cô gái không để ý đến anh, khóc rất chuyên tâm, người chung quanh càng ngày càng nhiều, anh đành phải cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Lúc tay Chân Vượng chạm đến mặt Khúc Phương, anh cảm giác được nước mắt cô rơi trên tay mình, không biết vì sao anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Chân Vượng cũng không biết chính mình muốn xin lỗi cái gì, nhưng vẫn cứ như vậy thốt ra lời.

Khúc Phương ngừng khóc.

Cô nhớ đến lời thầy chùa nói, là chính cô tự chặn mình, hết thảy thuận theo tự nhiên thì tốt rồi. Việc cô chưa bao giờ muốn làm là mỗi ngày lại một lần một lần làm quen anh, cô muốn nói với anh, bọn họ quen nhau, thật sự, từ lúc bắt đầu đã quen nhau, đã quen nhau lâu, rất rất lâu rồi.

“Thực xin lỗi, là do tôi không cẩn thận đụng phải, chúng ta đánh cuộc đi, nếu tôi thắng, anh có thể đáp ứng giúp tôi một việc không?” Khúc Phương hỏi rất thực lòng.

Cô hỏi như vậy, dù là ai cũng sẽ không đáp ứng, có người đụng vào mình rồi lại còn khó hiểu mà đòi đánh đố với mình, nhưng Chân Vượng nhìn cô, lúc cô nói lời này trong mắt còn ngập nước, không nói gì nhiều đã gật đầu .

Hai người cùng nhau đi tới quầy bán bát Kim Long Văn, Khúc Phương nói, đây là đồ thật, anh tin không?

Chân Vượng cầm cái bát kia lên, nhìn lui nhìn tới thật lâu, lại hỏi ông chủ giá, ông chủ muốn giá 5 vạn (175 triệu), rất nữa vời, nếu thứ này là thật , ông chủ sẽ không ra giá này, hơn nữa ở mấy cái sạp hàng này làm đồ giả lừa người rất lợi hại, anh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tin.

Khúc Phương cùng ông chủ mặc cả, mua giá 4 vạn(140 triệu).

Sau đó cô kéo Chân Vượng đến tiệm mua đồ cổ, tìm người xem đồ, nháy mắt, 4 vạn đã trở thành 80 vạn.

Khúc Phương nói: “Tôi thắng, kế tiếp anh đi theo tôi đi, nếu muốn anh rời đi lúc nào cũng được.”

Chân Vượng bị yêu cầu này làm cho mơ hồ, vẫn là ngây ngốc gật đầu .

Tiếp theo Khúc Phương mang Chân Vượng đi tới chỗ cược thạch.

“Bên trong tảng đá này có đế vương lục, anh tin không?” Khúc Phương chỉ vào một tảng đá bề ngoài xấu xí hỏi Chân Vượng.

Chân Vượng còn chưa phục hồi tinh thần sau một loạt chuyện, chính anh làm sao có thể dễ dàng đi theo một cô gái như thế, nếu trước đó sắp xếp một cái bát thật cũng không phải việc khó.

Thấy cô lại giở trò thi thố đó, anh có chút tức giận, lắc lắc đầu nói: “Tiểu thư trò chơi này đã xong chưa, tôi còn có việc phải đi trước .”

Khúc Phương không nói gì, mua tảng đá kia, sau đó để người ta cưa nó ra.

Chân Vượng không chút để ý ở bên cạnh nhìn, anh thấy cô gái đó bộ dạng cũng là không chút để ý, chỉ là lúc ngẫu nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp.

“Ra rồi, thật sự có màu xanh, là đế vương lục…” Chung quanh bỗng nhiên ào ra tiếng vang.

Xa xa Chu Thần kéo theo Molly, giống như nhìn thấy một thân hình có chút quen thuộc, bất quá lại lắc lắc đầu, Khúc Phương làm sao có thể tới nơi này, không có khả năng, nơi này cũng không phải chỗ cô ta có thể đến.

Chân Vượng cũng choáng váng, chợt nghe thấy người xung quanh trả giá, 300 vạn, 500 vạn, 800 vạn…(xin nhân nó với 3.5 để ra tiền mình)

Khúc Phương cầm tiền, quay đầu cười nói với Chân Vượng: “Đi thôi, không phải anh nói còn có việc sao.”

Chân Vượng bị cô nhìn có chút ngượng ngùng.

“Tôi mời anh ăn cơm đi, cơm nước xong còn có việc xin anh hỗ trợ, rất nhanh sẽ không chậm trễ việc buổi chiều của anh.” Khúc Phương cười nói.

Chân Vượng cảm thấy rất kỳ quái, bình thường anh là người rất mạnh mẽ, rất không thích người khác khống chế mình, nhưng hôm nay cứ một lần tiếp một lần đi theo cô gái này.

Chân Vượng lái xe, Khúc Phương gọi anh dừng lại chỗ bán trái cây, lúc cô xuống mua. Chân Vượng thấy cô chọn anh đào, bỗng nhiên lại cảm thấy rất thân thiết, anh nói: “Tôi rất thích ăn loại đó.”

“Tôi biết.” Khúc Phương cười nói, cô chọn lấy hai trái, đem một quả bỏ vào miệng, còn một qua đưa cho Chân Vượng.

Chân Vượng vốn muốn nói còn chưa rửa, nhưng thấy bộ dạng cô ăn phải chua hai má phồng lên, rất đáng yêu, anh ngơ ngác mà mở ra miệng.

“Vừa chua vừa ngọt, ăn ngon lắm.” Khúc Phương cười nói, cô vì người đàn ông này thích ăn anh đào mà cũng thường xuyên mua, lúc cô ăn một mình, thường xuyên suy nghĩ, lúc Chân Vượng ăn anh đào, loại cảm giác ê ẩm ngọt ngào này, có phải kỳ thật đáy lòng còn có chút nhớ lại lúc thơ ấu không.

Một động tác nhỏ như vậy, bỗng nhiên lại trở nên rất ăn ý, lúc đi ra khỏi cửa, Chân Vượng trả tiền.

Giữa trưa ăn cơm, Khúc Phương kéo Chân Vượng cùng cô đi đến nhà hàng bít tết.

“Cô thích ăn cơm Tây sao?” Chân Vượng tò mò hỏi, bởi vì theo anh thấy kiểu phụ nữ như Khúc Phương dường như thích ăn đồ Trung Quốc hơn.

Khúc Phương lắc lắc đầu nói: “Đây là nơi từng có chuyện đã xảy ra, cho nên tôi đem anh đến .”

Hai người lúc ăn cơm không nói chuyện, chỉ là lúc ăn bít tết, tay hai người đồng thời với lấy bình tiêu nhỏ, Khúc Phương đưa trước , vì thế tay Chân Vượng cầm phải tay Khúc Phương.

Giờ khắc này Chân Vượng bỗng nhiên mở miệng hỏi nói: “Chúng ta trước kia quen nhau sao?”

Chỉ một câu này, Khúc Phương không trả lời, cô cố nén không khóc, cúi đầu ăn xong bít tết .

Nhìn nhìn thời gian, Khúc Phương lần lượt gọi cho Lý tiên sinh cùng Lý phu nhân còn có cả Tiểu Cửu, giả bộ làm đối phương hẹn bọn họ đến đường Tĩnh An .

Chân Vượng mặt nhăn nhíu mày nhìn cô gọi điện thoại, không biết cô muốn làm gì, bất quá không mở miệng ngăn cản.

Đến đường Tĩnh An, thời gian vừa vặn, cô thấy xe của Lý Tiên Vân, còn có cả chiếc xe bus kia.

Khúc Phương nói: “Chạy nhanh một chút, đâm vào cái xe bus kia.”

Chân Vượng lái xe, nắm chặt tay lái, cô gái vừa mới rồi còn đút cho anh ăn anh đào, làm cho anh cảm giác được không khí ấm áp khó hiểu, không ngờ cô cư nhiên kêu anh đâm xe.

“Cô điên rồi!” Chân Vượng tức giận, anh chết não rồi mới dùng cả buổi sáng để đi theo cô gái này làm mấy chuyện khó hiểu thế kia.

“Tôi không điên, hãy tin tôi, hãy tin tôi, xin anh.” Khúc Phương lại muốn khóc .

Chân Vượng không đáp ứng, loại chuyện này, người điên mới có thể làm, mắt nhìn phía trước, Khúc Phương bỗng nhiên ào lên, cô chắn trước mặt Chân Vượng, hôn lên môi anh.

Chân Vượng điên rồi, cô gái này bị điên rồi, cư nhiên cưỡng hôn anh ( tự kỉ nhể), giờ khắc này cư nhiên anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, có một cái gì đó khó hiểu truyền tới não.

Nụ hôn ngọt ngào, đầu óc Chân Vượng có chút choáng váng , sau đó chỉ nghe “Oành” một tiếng…

Chân Vượng phục hồi lại tinh thần, anh còn đang lái xe, đáng chết, anh đẩy Khúc Phương ra, phanh xe lại, xuống xe.

Xảy ra tai nạn, lái xe của chiếc xe bus phía trước cũng xuống xe, mấy hành khách nhìn xe thế này sẽ đi không được, đều đi xuống.

Lý Tiên Vân lái xe một bên, rất kỳ quái vợ mình tìm mình có chuyện gì khẩn cấp. Bất quá phía trước giống như kẹt xe , xe của ông không thể đi đến phía trước được, đứng ở kia.

Lái xe bus muốn tìm Chân Vượng chửi một trận, một đám người kéo kéo đẩy đẩy, lúc này xe bus bắt đầu cháy, mọi người đều không chú ý, bỗng nhiên có một tiếng nổ, nổ mạnh từ bên trong xe, nháy mắt mọi người đều rụt lui, ngay sau đó là tiếng nổ thứ hai, trong nháy mắt chiếc xe liền hóa thành biển lửa.

Bên ngoài người vây xem ngây ngốc đứng, quên cãi nhau quên xem náo nhiệt, một hồi lâu bọn họ mới định thần lại, sợ đổ mồ hôi, may mà chiếc xe này tông vào đuôi xe, nếu không giờ phút này ở trong biển lửa là bọn họ .

Lái xe cũng choáng váng, vẻ mặt của hắn vừa mới phẫn nộ túm lấy Chân Vượng, biến thành gắt gao nắm hai tay của hắn, liên tục nói lời cảm tạ.

Thừa dịp lúc mọi người đều kích động, Khúc Phương lôi kéo Chân Vượng lúc này còn mờ mịt không hiểu, đẩy ra đám người. Cô đi tới xe của Lý Tiên Vân trước mặt mình, quả nhiên ông đã hôn mê, ông bị vụ nổ ảnh hưởng, hơn nữa tinh thần tiều tụy, trực tiếp gục trên tay lái.

May mắn, vừa mới rồi vì muốn xem phía trước phát sinh chuyện gì, ông mở cửa kính xe ra , Khúc Phương thực dễ dàng mở cửa xe, làm cho Chân Vượng cùng cô kéo Lý Tiên Vân đưa đến bệnh viện.

Cô không chú ý có người để tâm chụp được một màn cô cứu người kia.

Lý Tiên Vân đến bệnh viện kiểm tra, giống như lần trước, ông chỉ là đơn giản rất mệt nhọc lại không có ăn cơm bị dọa choáng váng mà thôi.

Mà Tiểu Cửu cùng Lý phu nhân chạy đến hiện trường đều bị hù chết , lúc nhận được điện thoại ở bệnh viện, hai người chạy nhanh tới bệnh viện.

Chân Vượng kỳ quái bị Khúc Phương bắt mang một bộ blouse, không hiểu vì sao cô lại làm quen thuộc đến vậy, giống như trong nhà mình, quen thuộc kiếm được áo blouse.

Ngay sau đó, Chân Vượng liền thấy được Khúc Phương uy hiếp Lý Tiên Vân, người này anh có quen, chỉ là không quá thân, không có trực tiếp lui tới, nhìn thấy ông lúc này dễ dàng bị cô gái đe dạo, giống như chính mình, anh đột nhiên cảm thấy không có gì kỳ quái .

Ngay sau đó Chân Vượng liền thấy được một màn kịch tình cảm.

Đang lúc nhìn Lý Tiên Vân cùng vợ ông quỳ dưới đất ôm nhau, anh đã bị Khúc Phương tha đi rồi.

“Còn thất thần làm gì? Anh không phải muốn đi công ty sao?” Khúc Phương vẫn hỏi như không có việc gì.

“Cô làm sao mà biết?” Chân Vượng đột nhiên cảm thấy giống như cô biết được tất cả, mỗi một động tác của cô đều rất quen thuộc, giống như đã được tính toán tốt.

“Nếu như tôi nói tôi mỗi ngày đều trải qua những việc này, anh tin không?” Hai mắt Khúc Phương nhìn Chân Vượng hỏi.

Nếu là bình thường Chân Vượng nhất định sẽ không cần suy nghĩ mà lắc đầu, nhưng hiện tại đã trải qua chuyện kinh ngạc lúc sáng, anh cũng ngây ngẩn cả người.

Trên mặt của anh vẫn là chần chờ, tựa như lần đầu tiên Khúc Phương nói với anh: “Em từng kết hôn, anh có để ý không?”

Anh không nói gì, có lẽ anh tin, có lẽ anh không ngại, nhưng anh chần chờ.

Khúc Phương cười nói “Đi thôi, em tin tưởng hôm nay chúng ta vẫn sẽ gặp lại.”

Chân Vượng không yên lòng cùng Khúc Phương tách ra, đi tới công ty.

Anh thấy được ở công ty có một vị trí vắng, mặt trên còn có hai chữ “Khúc Phương”, anh nhăn mặt nhíu mày hỏi: “Nơi này có người không?”

Lưu tổng giám đốc đang thao thao bất tuyệt giới thiệu công ty, nghe được Chân Vượng hỏi như vậy, xấu hổ giải thích nói: “Nhân viên này có việc xin phép không đến.”

Chân Vượng từ chối cho ý kiến, Khúc Phương, Khúc Phương, vì sao anh cảm thấy tên này rất quen thuộc?

Buổi tối tham gia tiệc, coi như thành công, vụ thu mua này cuối cùng vẫn là một trận chiến thắng hoàn mỹ, nhưng anh không quá vui sướng, tương phản lại cứ nghĩ đến vụ sáng hôm nay đã trải qua, anh thậm chí còn không hỏi tên của cô ấy, mà cô gái đó lại giống như biết anh, cũng không hỏi.

Anh đi theo cô mua đồ cổ, vừa kiếm lại được đồ thật, anh đi theo cô cược thạch, vừa cược lại ra đế vương lục, anh đi theo cô ăn cơm, cô mua cho anh quả anh đào anh thích nhất.

Anh theo cô đi gây tai nạn, tuy rằng không quá nghiêm trọng, chỉ là chạm một chút, nhưng tiếp theo cái xe kia bỗng nhiên lại nổ mạnh . Bọn họ cứu một xe người.

Hắn không nhớ cảnh tượng cháy nổ kia, lại tưởng niệm khởi loại ôn nhu triền miên trên môi mình, giống như bọn họ không phải lần đầu tiên hôn môi, bọn họ đã hôn nhau từ lâu, rất lâu rồi, đó chỉ là một cái nhắc lại chuyện xưa.

Sau đó nhìn cô đem lão Lý vào bệnh viện, thấy được chuyện của gia đình người ta, rất khuôn sáo, nhưng cũng rất cảm động.

Sau đó, sau đó cô đã không thấy tăm hơi.

Tiệc tối chấm dứt, Chân Vượng không lập tức về nhà, ngơ ngơ ngác ngác thế nào, anh lại đi tới quán bar của anh bạn A Húc.

Vào quán bar, anh liền thấy được bóng dáng quen thuộc kia. anh thực kích động, nhưng vẫn chậm rãi từng bước một tiêu sái đi đến, giống như không phát hiện ra.

Đợi đến bên cạnh Khúc Phương, mới làm bộ lơ đãng phát hiện, anh nói: “Thực khéo, chúng ta lại gặp nhau.”

Khúc Phương cầm ly rượu, lắc lắc đầu nói: “Không khéo, tôi cố ý ở chỗ này chờ anh.”

Chân Vượng nghe đáp án như thế rất vui vẻ, tuy rằng rất nhiều người đến quán bar đều là tán tỉnh , không phải thật lòng, nhưng anh lại cảm thấy những lời này rất thật lòng.

“Tôi tin tưởng cô, bởi vì tôi cũng là cố ý tới tìm cô .” Chân Vượng vẻ mặt tươi cười nói, giờ khắc này anh cảm thấy buổi tối này anh không cần khó chịu muốn chết mà giả vờ cười nói, giống như giờ phút này anh mới thực sự thoải mái.

A Húc trước tiên trêu ghẹo nói: “Chân thiếu hai người có thấy chua không a, mấy lời sến thế cũng nói ra được, muốn uống cái gì, tôi mời hai người.”

Chân Vượng cười nói: “Đem loại đắt nhất của quán này ra đi, ai bảo cậu nói không biết giữ miệng.”

Khúc Phương nói: “Cho tôi một ly Bloody Mary.”

“Tôi kể một chuyện cũ, anh muốn nghe không?” Khúc Phương tiếp nhận rượu hỏi.

Chân Vượng gật gật đầu.

“Chúng ta quen nhau lần đầu tiên, anh mời tôi uống lên một ly Bloody Mary, anh có nhớ không?” Khúc Phương hỏi.

Chân Vượng lắc lắc đầu, lần đầu tiên bọn họ quen nhau không phải buổi sáng hôm nay sao?

“Suỵt, đừng hỏi tôi, cứ để tôi nói tiếp nói tiếp.” Ngón tay Khúc Phương đặt trên môi Chân Vượng, anh vừa định mở miệng, lại cảm giác được trên môi xúc cảm ôn nhu, anh gật gật đầu.

Khúc Phương nói có một cô gái, có một ngày cô tỉnh lại, chồng cô muốn cùng cô ly hôn…

Chân Vượng không thích phụ nữ hay lải nhải, nhưng anh lại nhẫn nại nghe tiếp, sau khi nghe được lại càng ngày càng ly kỳ.

Anh chỉ vào mũi của mình nói: “Cô nói cô mỗi ngày đều gặp được tôi?”

Khúc Phương không trả lời anh, tiếp tục nói, cô vừa nói vừa uống rượu, chuyện xưa đã muốn nói đến hôm nay, cô cùng anh gặp nhau ở chợ đồ cổ…

“Cô thật sự biết trước mọi chuyện?” Chân Vượng nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt mơ màng, anh không biết là cô say hay là anh say, chuyện không thể tưởng tượng được như vậy, cô lại nói giống như thật, anh cư nhiên cũng đã nghĩ là thật.

“Cô uống say rồi.” Chân Vượng đưa tay cướp lấy ly rượu trong tay Khúc Phương.

“Tôi không có say, tôi chỉ là có chút khổ sở, mỗi ngày tôi đều quen anh, nhưng anh lại không biết tôi.” Khúc Phương nói.

“Nếu có ngày mai, chúng ta có thể hay không cùng một chỗ? Tôi không có ngày mai, vĩnh viễn đều không có.” Dường như cô đã say, miệng lẩm nhẩm một câu như thế.

Giờ khắc này Chân Vượng không tự chủ được ôm cô, cô uống rượu , còn bịa ra một câu chuyện kì quái như vậy, anh tự nhiên sẽ không tin tưởng, người làm sao có thể luân hồi ở cùng một ngày. Bất quá anh lại phát hiện, giờ khắc này, anh thật sự thích cô, cô giống như là mục tiêu nhất định của anh, anh muốn hôn cô, thích cùng cô nói chuyện, thích bộ dáng của cô, cô làm cho anh cảm thấy ấm áp.

Anh không ngại cô từng kết hôn, thật sự, bởi vì anh thấy bộ dạng hiện tại cô nhíu mày, anh cảm thấy rất đau lòng, nếu muốn biết bạn có thích một người hay không, bạn nên hỏi một chút xem bạn có vì người đó mà khổ sở hay không, lúc người đó khổ sở, bạn có cảm giác đau lòng giống thế hay không, nếu có, như vậy nhất định là bạn đã thích người đó rồi.

“Không có vấn đề gì, thật sự không có vấn đề gì, cho dù chỉ có một ngày này, anh cũng sẽ cùng em, thật sự, không cần ước có ngày mai, chỉ một ngày này, anh cũng sẽ luôn luôn ở bên em.” Chân Vượng nghĩ cô đã say, lặp đi lặp lại an ủi cô.

A Húc ở một bên thấy được bộ dạng này của Chân Vượng, trêu ghẹo nói: “Chân thiếu, cậu coi chừng miệng quạ đen (miệng hay nói gở nhưng mà lại rất thiêng. Thế chắc mình miệng quạ trắng, hay nói gở mà chẳng bao giờ trúng phát nào) , hôm nay là tận thế, nếu không có ngày mai thật liền thảm .”

Khúc Phương ngơ ngác ngẩng đầu cười cười nói: “Hôm nay chính là tận thế, vĩnh viễn không có ngày mai tận thế.”

Chân Vượng chẳng hề để ý nói: “Tôi mới mặc kệ ngày mai là như thế nào, nghĩ muốn cái gì, hiện tại cứ bắt đầu làm.”

Khúc Phương vừa cảm giác tỉnh lại.

Giật mình mơ màng, lại là một ngày này.

Dường như mỗi buổi sáng tỉnh lại Khúc Phương đều suy nghĩ nếu đến ngày mai sẽ thế nào, nếu có ngày mai nên làm như thế nào.

Nhưng giờ khắc này, cô bỗng nhiên hiểu ra, cô rất ngốc, vì sao cô phải mong chờ ngày mai, cho dù chỉ có một ngày cô cũng muốn thuận theo tự nhiên, sống phấn khích!

Người con trai đó nói: “Tôi mới mặc kệ ngày mai là như thế nào, nghĩ muốn cái gì, hiện tại cứ bắt đầu làm.”

Di động vang , là Chu Thần gọi điện tới.

“Tiểu Phương còn chưa tỉnh ngủ à, hôm nay anh đi công tác về, mấy ngày nay em chăm sóc mẹ cùng em gái vất vả rồi, giữa trưa chúng ta đi ra ăn cơm đi, em chọn chỗ nào em thích ấy.” Thanh âm ôn nhu của chồng ở đầu kia điện thoại vang lên.

“Không cần chờ đến giữa trưa , hiện tại anh tới đi! Tôi cũng có việc cần tìm anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.