*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Vũ Kỳ
____________
Sự việc tạm thời được lắng xuống, có gian lận hay không cứ đợi ba ngày sau sẽ có kết quả.
Sau khi hệ thống kiểm tra đo lường, kết quả được treo ở đầu trang chủ cho biết cô không gian lận. Mọi người nhìn kết quả này, nhất thời trong lòng cũng không biết nên có thái độ gì mới đúng. Những người vẫn cảm thấy không phục đều nói là quản trị viên có lỗ hổng, nhưng mấy trăm nghìn bông hoa kia vẫn còn nằm sờ sờ ở khu bình luận, mở phần bình luận ở mỗi chương ra, bên trong đều là một biển hoa.
Phảng phất như thể đang nói với mọi người rằng: nếu mấy người đã có tiền, tội gì không trực tiếp mua bảng xếp hạng quà tặng luôn đi, sao còn phải hối lộ quản trị viên cho đi cửa sau chứ? Số liệu kiếm được từ bảng xếp hạng quà tặng chính là hàng thật giá thật, đương nhiên là thật hơn rất nhiều so với điểm mua được từ quản trị viên. Nếu nói là mua điểm của quản trị viên thì đúng là cũng không hợp lý lắm.
Tài khoản có tên
『Thỏ Nhỏ Nhà Ta Lợi Hại Nhất』kia cũng đã được kiểm chứng, không cùng IP với tài khoản
『Thỏ Nhỏ』, cho nên rốt cuộc cũng không có bằng chứng nào có thể khẳng định được vị
thổ hào¹ này có đang gian lận hay không.
Nhưng sau chuyện này, vị thổ hào này vẫn đều đặn mỗi ngày tặng 6 lượng vàng, đổi ra cũng chính là 600 tệ, không ít người dù không có hứng thú đọc quyển sách này, nhưng nhất định mỗi ngày đều sẽ vào xem hôm nay vị thổ hào này sẽ đổ vào đây bao nhiêu?
Ngày lễ ngày tết còn tặng đến 6 kim cương, cũng chính là 6.000 tệ tiền mặt (~20 triệu). Không cần biết quyển sách này chất lượng thế nào, có một vị thổ hào như vậy, ở Tấn Giang có thể nói là không ai không biết.
Mỗi lần Tạ Manh nhận được vàng, đều nhìn Nguyên Tự bằng một ánh mắt ngây ngốc, khó hiểu.
Nguyên Tự cũng không nghĩ sẽ bị cô phát hiện, từ sau khi mở ra tính năng tặng quà, mỗi ngày anh đều tặng không biết mệt, trong lòng còn âm thầm tin rằng chắc chắn Tạ Manh sẽ bởi vì nhận được quà anh tặng mỗi ngày mà vui vẻ hưng phấn.
Cứ như vậy trải qua 10 ngày, Nguyên lão phu nhân cảm thấy quan hệ giữa Nguyên Tự và Tạ Manh cũng không có bất cứ tiến triển gì, thân đã là một bà lão 70 tuổi, bà cũng cảm thấy sốt ruột cho cháu nội của mình.
Cuối cùng, vào ngày đầu tiên Nguyên Tư Lập vào năm học mới, bà gọi Nguyên Tự vào phòng, sau đó hỏi anh: "Rốt cuộc cháu đối với Manh Manh là như thế nào?"
Nguyên Tự không nghĩ tới bà nội kêu anh đến phòng là vì chuyện này, anh nghĩ nghĩ, sau đó rất chắc chắn mà nói: "Muốn ở bên nhau."
Nguyên lão phu nhân liền nhìn anh một hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy gối tựa gần đó ném vào người anh, nói: "Cháu muốn ở bên nhau với con bé mà cứ thế này?"
Nhìn chiếc gối đang bay tới, Nguyên Tự theo phản xạ tự nhiên tránh đi, sau đó nhìn Nguyên lão phu nhân, kỳ quái hỏi: "Nếu không thì sao đây ạ?"
Nguyên lão phu nhân đỡ trán, kêu lên một tiếng. Sau đó chỉ vào Nguyên Tự, run rẩy ngón tay một hồi lâu mới nói: "Đến cả con vật còn biết muốn theo đuổi bạn đời thì phải thể hiện ưu điểm của mình. Cháu đúng thật là..."
Mấy chữ phía sau, bà thật sự không nói nên lời.
Nhưng đều đã nói tới chủ đề đó, nên cho dù bà không nói ra, Nguyên Tự cũng biết câu phía sau bà ám chỉ điều gì.
Anh chỉ chỉ vào mình, sau đó nói: "Cháu là tổng giám đốc của Bằng Á, ưu điểm này còn chưa đủ sao?"
Nguyên lão phu nhân không nghe còn tốt, sau khi nghe xong chỉ muốn cầm gậy đánh anh: "Người ta nằm không cũng có 100 triệu từ trên trời rơi xuống, người ta lại không tham lam, nói rằng 300 triệu, 3 tỷ hay thậm chí 30 tỷ trong mắt mình cũng không khác gì nhau, đối với người ta, 100 triệu... đã, cảm, thấy, đủ!"
Mấy chữ cuối cùng, Nguyên lão phu nhân là nghiến răng mà nói.
Nguyên Tự bị mấy chữ này làm cho lùi về phía sau một bước, Nguyên lão phu nhân tiếp tục nói: "Một nhà có nữ trăm nhà cầu, phụ nữ trời sinh là để yêu thương! Nếu cháu đã có cái suy nghĩ muốn cùng Manh Manh người ta có một khởi đầu, mỗi ngày gặp con bé cứ cầm di động bấm bấm như vậy thì lấy đâu ra kết quả? Con bé là TV chắc? Ấn nút là có thể khởi động đấy à? Nhưng mà cháu đưa cho nó thêm chút tiền tiêu vặt cũng là ý hay đó!"
Nguyên Tự: "...Cháu có đưa."
"Đưa lúc nào? Sao bà lại không phát hiện chứ?"
Nguyên Tự: "..."
Việc Tạ Manh viết truyện là trong lúc vô tình anh phát hiện được, xung quanh cũng không có ai biết, chứng tỏ Tạ Manh không muốn để mọi người biết. Nếu cô đã không muốn, vậy thì đương nhiên là anh cũng không thể nói ra chuyện này thay cô.
Thấy Nguyên Tự trầm mặc, Nguyên lão phu nhân liền nói: "Trước đây, hai người các cháu đều không nghĩ đến ở bên nhau, cháu ở bên ngoài sống như thế nào, ở bao lâu cũng không có quan hệ. Ông nội cháu đi rồi, lúc đó có một khoảng thời gian tựa hồ như Manh Manh muốn theo đuổi cháu, không ngừng chạy đến công ty. Hiện tại cháu động tâm, chẳng lẽ còn phải chờ con gái người ta chủ động?"
Nguyên lão phu nhân chỉ chỉ đồng hồ: "Chỉ còn hơn một tháng nữa là con bé phải đi rồi."
Nguyên Tự bừng tỉnh, nhìn Nguyên lão phu nhân nói: "Bà nội, cháu biết rồi, cháu sẽ chủ động."
Nói xong, anh liền chạy ra khỏi phòng.
Nguyên lão phu nhân sửng sốt, nó biết cái gì?
Nguyên Tự dường như cũng đã mơ hồ hiểu rõ, bà nội là ghét bỏ mình quá mức vừa lòng với tình trạng hiện tại. Cho nên, anh phải nghĩ lại xem, như thế nào mới được tính là chủ động nhỉ?
Nguyên Tự còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Nguyên lão phu nhân đã giúp anh chủ động, vào lúc ăn sáng hôm đó, Nguyên lão phu nhân nói với Tạ Manh: "Manh Manh à! Dạo gần đây cháu đều ở trong phòng, hình như rất bận hả?"
Tạ Manh sửng sốt, số liệu của bộ truyện kia hiện tại đang rất tốt, đây chính là tác phẩm giúp cô trở mình, chính vì vậy mà trong khoảng thời gian này cô đều nhập tâm vào nó.
Nguyên lão phu nhân liền cười nói: "Mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng như vậy cũng không phải là cách hay, sẽ buồn chán đến phát ốm mất. Hay là như vậy đi! Cháu đến Bằng Á làm đi, thấy thế nào?"
Tạ Manh: "Cháu đến Bằng Á làm? Làm cái gì ạ?"
Nguyên lão phu nhân: "Làm cái gì cũng được hết! Cháu nhìn Nguyên Tự xem, nó là tổng giám đốc Bằng Á, cháu chính là phu nhân tổng giám đốc, chẳng lẽ còn có thể để cho cháu làm việc gì không đàng hoàng? Cháu đến chơi cũng được, đến ngủ cũng được, thậm chí là đến nhìn người ta làm việc cũng không sao."
Nguyên Tự sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía bà nội, chỉ thấy bà cụ ngồi đối diện liên tục nháy mắt với anh.
Tạ Manh suy nghĩ một chút, đúng là mình đã trốn trong phòng mấy ngày liền. Cứ luôn đóng cửa ở trong phòng thế này đúng thật cũng không tốt lắm. Đến Bằng Á hay không cũng không sao cả, nhưng vẫn nên đến xem thử nữ chính thế nào rồi nhỉ?
Tuy rằng hiện tại tài sản của cô đã được công bố, nói cách khác cô đã không cần lo lắng sau này sẽ phải tay trắng rời đi. Về phương diện khác mà nói, hiện giờ thái độ của những người ở Nguyên gia đối với cô cũng tạm được, không biết vì sao lại không lạnh nhạt giống như trong truyện đã viết.
Vậy nên xác suất có thể trở lại kết cục như trong truyện cũng khá thấp.
Nhưng mà...
Cô ấy là nữ chính, chỉ với năm chữ này thôi cũng phải khiến Tạ Manh cảnh giác. Trước khi cô cầm được tiền ly hôn và rời đi, rất có khả năng nữ chính sẽ tung chiêu, trở mình đánh cô đến thịt nát xương tan.
Tuy là hiện tại cô cũng không biết cô ta có cái chiêu gì?
Nhưng mà
cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm², cứ đi nhìn một cái xem thế nào cho chắc.
Suy nghĩ như vậy, Tạ Manh liền gật đầu nói: "Vậy được ạ! Chẳng phải trước kia cháu cũng học kế toán sao? Cháu sẽ đến đó chơi thử."
Tạ Manh vừa dứt lời, chiếc đũa trong tay Nguyên Tự liền rơi xuống, anh một lời khó nói hết mà nhìn Tạ Manh hỏi: "Sao lại là bộ phận kế toán?"
"Tôi vừa mới nói xong còn gì? Tôi học ngành kế toán đó!" Tạ Manh nói xong liền cười cười nói với Nguyên lão phu nhân: "Bà nội~ cháu sẽ đến đó học tập chăm chỉ, để không uổng phí kiến thức cháu đã từng học. Chỉ là nếu vậy thì cháu sẽ không ở nhà chơi với bà được, liệu thế có ổn không ạ?"
Nguyên lão phu nhân liền cười to: "Làm gì có ai bắt cháu suốt ngày ở nhà trò chuyện với bà chứ? Đến buổi tối các cháu về nhà, trong nhà sẽ lại vô cùng náo nhiệt, như vậy là tốt rồi. Cháu cứ đi đi!"
Tạ Manh nói đi là đi, cô liền lên thay ra một bộ đồ công sở, ngồi xe Nguyên Tự đi làm. Mỗi buổi sáng anh đều đưa Nguyên Tư Lập đến nhà mẹ vợ trước, cho nên Nguyên Tư Lập cũng lên xe theo Tạ Manh.
Tạ Manh nhìn cặp táp của nhóc, hỏi: "Trong cặp của cháu có gì vậy?"
Nguyên Tư Lập ngáp một cái nói: "Hộp bút."
Tạ Manh nhíu mày, Nguyên Tư Lập liền chậm rì liếc mắt nhìn cô một cái hỏi: "Làm gì?"
"Cháu không có làm bài tập hả? Không mang theo sách vở gì hết?"
Nguyên Tư Lập liền xoay đầu lại nói: "Không có, tôi lớp chồi, chỉ mới bắt đầu học 1+1."
Tạ Manh tin là thật, chờ tới lúc đến tiểu khu rồi, Nguyên Tư Lập nháy mắt liền thay đổi, mở cửa xuống xe đứng trước cửa nhà Lâm Liên kêu: "Bà ngoại ơi, cháu không có vở nên không có chỗ làm bài tập."
"Ôi trời, cục cưng à, sao lại không có vở? Bà ngoại dẫn cháu đi mua, trong cặp cháu có mang đồ ăn không? Sao lại không mang theo thế này? May mà bà nội có mang theo bánh mì cho cháu đây."
"Là cô giáo không cho mang ạ."
"Suỵt, chúng ta không nói cho cô giáo biết, lén mang theo."
Lâm Liên nhỏ giọng mà nói, sau đó ngượng ngùng mà liếc mắt nhìn Nguyên Tự một cái, lúc này mới nhìn đến con gái của mình, nói: "Ủa, con gái của mẹ sao cũng tới đây thế này?"
Tạ Manh: "... Cảm ơn mẹ hiện tại mới thấy con, con đi làm."
Lâm Liên nhíu mày mắng: "Con có tiền như vậy còn muốn đi làm cái gì? Ở nhà ngủ không phải tốt hơn sao?"
Tạ Manh ngẩn ngơ: "Không phải hôm qua mẹ còn gọi điện thoại đến mắng con ngủ nhiều quá sao?"
Lâm Liên không cảm thấy mâu thuẫn chút nào, tự nhiên nói tiếp: "Bởi vì con đáng bị mắng, làm gì có con cái nhà ai mà ngủ như con chứ? Mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, con có biết xấu hổ không vậy? Nhìn Tư Lập của chúng ta xem, người ta còn rất chăm chỉ đọc sách đấy."
Nguyên Tự: "..."
Nguyên Tự ban đầu cảm thấy hết nói nổi một giây, sau đó lại nhớ tới từ hôm nay trở đi mình đã đi trên con đường cưa đổ Tạ Manh. Anh muốn theo đuổi cô, chắc hẳn bây giờ nên thể hiện một chút.
Nguyên Tự thăm dò nói với Lâm Liên: "Mẹ, không có việc gì đâu, ăn được ngủ được là tiên mà! Mẹ xem, dạo gần đây cô ấy cũng ngủ ngon đến mức có da có thịt rồi này!"
Lâm Liên giật mình, càng mắng Tạ Manh lớn hơn: "Con nhìn đi, con nhìn đi, đến con rể cũng chê con ngủ nhiều. Đi làm là đáng lắm, mau đi đi!"
Tạ Manh cũng kinh hãi, quát vào mặt Nguyên Tự: "Bà nhà anh, tôi béo thì liên quan gì tới anh? Thịt treo trên người tôi, anh sợ cái gì?"
Nguyên Tự:???
Sau một trận ồn ào như vậy, Nguyên Tự vẻ mặt ngây ngốc mà lái xe rời đi.
Đến bãi đỗ xe, Tạ Manh xuống xe đi theo Nguyên Tự. Hai người đi về phía thang máy, Nguyên Tự hỏi cô: "Em đã rất lâu không đi làm, em có thích nghi được không?"
Bản thân Nguyên Tự là muốn biểu đạt sự quan tâm, anh muốn khiến cho Tạ Manh luôn cảm nhận được sự ấm áp từ mình.
Nhưng câu trả lời của Tạ Manh lại là: "Tôi!@#¥%... cmn đã mắng tôi béo thì cũng thôi đi, giờ anh còn mắng tôi lười?"
Nguyên Tự: "Hả?"
Vào thang máy rồi, Nguyên Tự vẫn không hiểu câu nào của mình là có ý nói cô lười. Tạ Manh ở bên cạnh Nguyên Tự lẩm bẩm, vẽ xoắn ốc, nguyền rủa anh, một chút cũng không e dè.
Đương nhiên Nguyên Tự sẽ không so đo những chuyện này với cô, anh nhìn những con số đang nhảy lên, trong lòng nghĩ: Khó trách người ta đều nói, tâm tư phụ nữ như cây kim dưới biển. Đã là kim dưới đáy biển thì làm sao mà chạm tới được? Không hiểu, thật sự không hiểu.
Tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn muốn theo đuổi, anh thật sự có cảm tình với Tạ Manh. Lúc không thích, anh luôn cảm thấy Tạ Manh giả tạo, thích ra vẻ, cho dù cô nói câu gì cũng cảm thấy cô thô tục vô lễ, cực kỳ chán ghét.
Cũng không biết là mắt bị mù từ lúc nào mà đột nhiên bắt đầu chú ý đến cô. Giờ mới phát hiện ra, đối với những người đang yêu, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Hiện giờ, Tạ Manh trong mắt anh đã biến thành dịu dàng đáng yêu, từng câu chữ nói ra đều cảm thấy ngây thơ đơn thuần. Cho dù hiện tại đứng bên cạnh nguyền rủa, mắng chửi mình nhưng anh lại cảm thấy là rất ngay thẳng không làm ra vẻ.
Nguyên Tự bị chính suy nghĩ của mình làm cho ghê tởm, nhịn không được nói với cô: "Mắng hai ba câu là đủ rồi, em nguyền rủa anh từ tầng hầm lên tới tầng 32 như vậy, lỡ bị em nguyền rủa đến chết thật thì phải làm sao bây giờ?"
"Sao có thể chứ?" Tạ Manh cười mỉa. Ngay sau đó, dường như để chứng minh câu nói của Nguyên Tự cho cô thấy, thang máy đột nhiên ngừng lại.
Nguyên Tự: "..."
Tạ Manh: "... Tôi nhớ đây là thang máy chuyên dụng của anh mà đúng không?"
Nguyên Tự thấy thang máy vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Đến cả thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc cũng không nghe nổi em nguyền rủa lâu như vậy."
"Vớ vẩn, liên quan gì tới chuyện tôi nguyền rủa anh chứ?"
Tạ Manh vừa dứt lời, thang máy đột nhiên rơi xuống.
Sắc mặt cả hai người đều biến đổi, Tạ Manh càng hoảng sợ la lên một tiếng, đột nhiên trốn vào người Nguyên Tự.
Nguy hiểm đến gần, mọi hành động đều là bản năng. Trước khi Tạ Manh lao qua đây, Nguyên Tự đã sớm đem cô kéo vào lòng ngực của mình. May mà thang máy chỉ rơi xuống một tầng liền dừng lại.
Tạ Manh vẫn ôm chặt Nguyên Tự như cũ, Nguyên Tự nhìn thoáng qua xung quanh, sau khi chắc chắn thang máy không bị rơi xuống nữa mới nhanh chóng bước tới nhấn vào từng nút trên bảng phím thang máy, đồng thời cũng nhấn nút cầu cứu. Sau đó anh ôm Tạ Manh dựa vào tường, Tạ Manh thật sự sợ hãi, trên người đã không còn chút sức lực nào, phải dựa vào Nguyên Tự mới có thể đứng vững.
Tuy rằng lúc đầu Nguyên Tự cũng bị dọa sợ, nhưng anh tin là thang máy không đến mức xảy ra sự cố gì. Huống chi, bên cạnh còn có một cô gái đã bị dọa đến choáng váng, anh càng không thể hoảng sợ theo cô.
Vậy nên anh vỗ về lưng Tạ Manh, đang định an ủi cô hai câu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền nói: "Lúc này đúng thật là sống chung chăn gối, chết cùng một lỗ."
"Ai sống chung chăn gối, chết cùng một lỗ với anh!!! Tôi còn chưa muốn chết đâu có được không?" Tạ Manh bị những lời này của anh hù chết, lập tức ngẩng đầu phản bác.
Nguyên Tự cúi đầu nhìn cô, hơi mỉm cười nói: "Em yên tâm, không chết được, thang máy mỗi tháng đều được bảo trì."
"Vậy sao còn gặp trục trặc thế này?" Tạ Manh không tin, may mà rơi tí rồi ngừng, nếu không dừng lại chắc đã sớm đi chầu diêm vương rồi. Nghĩ xong vấn đề đó, vẫn là nhịn không được nói một câu: "Cười đẹp đấy."
Mặc dù chỉ là Tạ Manh nhỏ giọng thầm, nhưng những lời này vẫn lọt vào tai Nguyên Tự, đầu tiên anh cảm thấy thật cạn lời, tiếp đó lại cảm thấy may mắn, may mà trên người mình vẫn có điểm khiến cô thích.
Sau đó anh trấn an cô: "Nắm chặt tay vịn là sẽ ổn thôi!"
Tạ Manh lắc đầu: "Đây chính là tầng 32 đó! À không, hiện tại là tầng 31, nó mà rơi xuống đảm bảo sẽ chết ngay, cho dù là tay vịn cũng không cứu nổi!"
Nguyên Tự dùng sức ôm chặt cô trong ngực minh, sau đó nói: "Không chết được. Mà kể cả thế, cho dù có chết vợ chồng chúng mình vẫn được ở bên nhau, không có gì luyến tiếc hết."
Tim Tạ Manh đập loạn nhịp, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu liếc anh một cái, tiếp theo hốc mắt đỏ hoe nói: "Mất mạng đó, tôi thà sống chung với anh suốt đời còn hơn!"
Nháy mắt, trong thang máy trở nên cực kỳ yên tĩnh. Nguyên Tự đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn cô, thế mà nhất thời không biết nói gì.
Không khí có chút vi diệu, đúng lúc này, thang máy mở ra. Hai kỹ thuật viên đội mũ bảo hộ kêu lên: "Ông chủ, anh không sao chứ?"
Nguyên Tự vội quay đầu lại nhìn bọn họ, lắc đầu nói: "Không có việc gì." Lại quay đầu nhìn Tạ Manh, sau đó nhỏ giọng hỏi cô: "Em vẫn muốn sống cùng anh đến suốt đời chứ?"
Tạ Manh quả thực suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, cô đỏ mặt, dưới sự trợ giúp của kỹ thuật viên mà bò ra ngoài. Đến khi ra ngoài mới phát hiện hai chân đứng không vững, vừa trải qua một lần thập tử nhất sinh, cô phải nhờ đến Nguyên Tự đỡ mới vào được văn phòng.
Đúng lúc này, 398 nhảy ra quan tâm cô: "Ký chủ, sao cô không gọi tôi ra chứ?"
Tạ Manh ở trong đầu mắng: "Gọi cái rắm, không phải cậu nói lúc tôi gặp nguy hiểm, cậu sẽ lập tức xuất hiện sao?"
398 tủi thân: "Đúng vậy! Thang máy kia của cô chỉ là không được điều chỉnh thông số phù hợp, các vấn đề gỡ lỗi thang máy rất đơn giản, chỉ cần điều chỉnh thiết bị cân nặng, thuận tiện thử nghiệm cân nặng và sửa đổi thông số là được. Không có gì nguy hiểm hết!"
Tạ Manh: "..." Tôi thật sự cảm ơn cậu đã hướng dẫn, nếu vậy tại sao không nói lúc còn trong thang máy? Để bà đây phải mất mặt như vậy!!!
398 càng oan ức: "Cô cũng đâu có hỏi tôi!"
Tạ Manh: "...... đi chết đi."
Cho dù đã biết vừa rồi cũng không có gì nguy hiểm, Tạ Manh vẫn cảm thấy chân mềm nhũn như cũ.
Nguyên Tự đỡ cô, lần đầu tiên phát hiện tiểu mỹ nhân hung bạo này vậy mà cũng vẫn cần được người khác che chở, trong lòng vừa buồn cười lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
Cho dù cô có lợi hại thế nào, suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái.
Vì thế, mới sáng sớm Hoàng Hải Mỵ đã thấy boss của mình đỡ phu nhân đi vào.
Hoàng Hải Mỵ lúc ấy liền đơ ra, sau đó theo phản xạ mà gửi tin nhắn cho bộ phận kế toán: Phu nhân tới.
Lâm Mộ Lan: "..." Đệch mợ.
Đợi đến khi tin nhắn gửi đi rồi Hoàng Hải Mỵ mới ý thức được mình đã làm gì, bởi vì mỗi lần Tạ Manh tới là nhất định muốn đi bộ phận kế toán, cho nên cô mới dưỡng thành phản xạ có điều kiện này, thấy cô đến sẽ lập tức gửi tin nhắn cho đàn em.
Cô nhanh tay đi mở cửa, sau đó hỏi Nguyên Tự: "Sếp, ngài có cần giúp đỡ không ạ? Phu nhân bị thương sao?"
Tạ Manh gật gật đầu nói: "Đau lòng, tâm can vỡ nát, đi không nổi."
Hoàng Hải Mỵ vừa nghe, khẳng định rất nghiêm trọng, vội vàng nói: "Để tôi gọi bác sĩ tới!"
Không chờ Nguyên Tự trả lời, Tạ Manh lắc đầu: "Không cần, tôi còn muốn đi làm. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi, lát tôi sẽ đến bộ phận kế toán."
Hoàng Hải Mỵ ban đầu kinh ngạc nhưng sau đó: "..." Quả nhiên là tới đây nhất định sẽ đến đó mà!
_____________
Chú thích:
(1) Thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.
(2) Cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm: Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) - cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm - của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền. (Google)
______________
Sáng hôm qua vừa vào wattpad thì thấy thông báo này, không yêu cũng dừng nói lời cay đắng vậy chứ 😃