Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 58



Editor: Vũ Kỳ

_____________

Nụ cười kia như ánh nắng ấm áp đầu xuân, mang theo vẻ quyến rũ mê người. Tạ Manh vốn rất thích anh cười, nhưng nụ cười đi kèm với ánh mắt thâm tình này, cô không có cách nào thưởng thức được. Dường như tim đập lỡ một nhịp, hai tai đỏ ửng.

Nguyên Tự đưa mũ bảo hiểm cho nhân viên công tác, nhân viên công tác ngơ ngác mà cầm lấy. Nguyên Tự cũng không quá để ý, những ánh mắt này anh đã thấy nhiều nên không có cảm giác gì quá lớn.

Nguyên Tự đi đến trước mặt lão Vương, thần sắc lạnh lùng hỏi ông: “Chịu thua chưa?”

Lão Vương ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên nhào qua nói to: “Sư phụ, cậu dạy tôi đi!”

Nguyên Tự nhanh chân tránh sang một bên, trừng mắt ông: “Ông vào chủ đề chính đi, đã cược thì phải nhận thua, ông xin lỗi nhanh lên.”

Cái này không cần Nguyên Tự thúc giục, lão Vương đã lôi kéo Lưu tiểu thư chạy tới thành khẩn xin lỗi. Xin lỗi xong, vội vàng đến xin Nguyên Tự nhận làm đệ tử, đương nhiên, thứ ông ta nhận được chỉ có ánh mắt xem thường của Nguyên Tự.

Khỏi phải nói đến mọi người ở khu vực nghỉ ngơi lúc này đang có suy nghĩ gì, dù sao Nguyên Tự cũng sẽ không để ý tới. Anh thay lại quần áo cũ, sau đó dắt Tạ Manh đi, để lại cho bọn họ một bóng lưng vững chãi như núi.

Trên đường trở về, Tạ Manh nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn không kiềm được hỏi anh: “Sao anh có thể…”

“Trước kia anh có tập chơi mấy cái này.” Nguyên Tự biết cô muốn hỏi cái gì, cũng không định giấu giếm, mở miệng trả lời.

Thậm chí anh còn kể lại quá khứ không mấy hay ho của mình: “Lần anh hai gọi điện thoại cãi nhau với anh dẫn tới tai nạn xe kia…”

Anh dừng một chút: “Có liên quan đến chuyện anh chơi đua xe. Anh biết tham gia mấy cái này rất nguy hiểm, anh cũng từng gặp không ít sự cố. Người nhà không muốn cho anh chơi, nhưng tuổi trẻ ngông cuồng, lúc đó thì làm gì có chuyện anh sẽ nghe lời họ chứ? Cho nên ba mẹ bảo anh hai gọi điện thoại cho anh, tình cảm anh em bọn anh rất tốt, ba mẹ anh nghĩ có thể anh hai sẽ khuyên được anh… Anh hai anh cũng không ủng hộ anh chơi, cho nên tối hôm đó, lúc gọi được cho anh thì anh đang ở nước ngoài. Bọn anh đã cãi nhau qua điện thoại, sau đó… sau đó anh không chơi mấy cái này nữa.”

Đề tài này tương đối nặng nề, Tạ Manh chỉ có thể gật đầu, cũng không có ý định nói tiếp.

Nhưng Nguyên Tự lại cười một chút, nói về lý do anh chơi xe: “Chắc em cũng đã từng nghe bà nội nói qua, lúc anh còn trẻ thật sự rất giống chú nhỏ. Loại người như bọn anh dựa vào trong nhà có chút tiền là ra ngoài làm ầm ĩ. Chỉ cần không có ý định tranh giành công ty, đời này hẳn cũng không cần phải làm việc vất vả. Cho nên ngoại trừ việc ăn chơi, dường như cũng chẳng có việc gì làm.”

Đúng vậy, trước kia Tạ Manh đã từng nghe mọi người nói qua, lúc Nguyên Tự còn trẻ cũng thuộc hàng phú nhị đại chơi bời lêu lổng không bỏ lỡ cuộc vui nào. Nhưng cũng bởi vì bây giờ anh quá khác, nên cô không thể nào tưởng tượng nổi. Vì vậy mỗi lần nghe xong cũng vào tai trái ra tai phải, không hề có ấn tượng gì.

Có thể tưởng tượng được không? Một Nguyên Tự nhuộm tóc vàng hoe, đeo hoa tai lủng liểng, ngồi xổm bên cạnh xe hút thuốc?

Không được, không thể tưởng tượng nổi. Tạ Manh dùng sức lắc đầu, ném cái suy nghĩ đáng sợ này đi.

“Từ khi anh ra nước ngoài, cũng không có chuyện gì khác để làm. Khi đó tuổi còn trẻ, rất hứng thú với đua xe, nào có sợ chết đâu, đâm đầu vào học lấy học để mấy cái kĩ thuật đua xe này.”

Tạ Manh gật đầu, cô nghe một mạch, đã biết những chuyện lúc anh mới vào đội đua xe, biết anh từ một tay mơ không ai biết đến trở thành một tay đua chuyên nghiệp như thế nào.

Tạ Manh lắng nghe một cách nghiêm túc, rồi cười nói: “Ừm, bảo sao lúc ngồi xe anh lái tôi thấy rất thoải mái, cực kỳ ổn định.”

Nguyên Tự ngồi ở ghế lái hơi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng. Má lúm đồng tiền hai bên hiện lên trông rất duyên: “Vinh hạnh.”

Tạ Manh lại đỏ mặt, một người đàn ông lạnh nhạt bỗng nhiên trở nên ôn nhu, thật sự có chút ăn không tiêu mà!

Nhưng sự việc ngày hôm nay đối với Nguyên Tự mà nói không phải không được lợi lộc gì, Tạ Manh không còn mỗi ngày khóa cửa trong trong phòng nữa. Ngược lại, cô thường xuyên ngồi tại phòng khách đọc sách, nghiêm túc đọc từng mục một, còn thường xuyên tới hỏi anh.

Nguyên Tự lạnh lùng kiêu ngạo nghĩ… Hừ, chắc chắn là kỹ thuật lái xe của mình đã chinh phục được cô ấy.

***

Những ngày tháng hai người giúp đỡ nhau cứ như vậy trôi qua, thoắt cái đã đến tiết Thanh Minh, đây là tiết Thanh Minh đầu tiên kể từ lúc Nguyên lão gia tử qua đời, tất cả con cháu của Nguyên gia đều phải tham dự.

Đương nhiên Tạ Manh và Nguyên Tự cũng phải tham gia, lúc bọn họ trở về Nguyên gia, gia đình bác cả Nguyên Trạch Hạo cũng vừa đến.

Nguyên Tự dẫn Tạ Manh vào phòng khách, các trưởng bối đều đang sắp xếp lại lễ vật trong phòng ăn. Nguyên Tự lại đưa Tạ Manh đến chào hỏi người lớn, Nguyên Trạch Hạo quay đầu thấy bọn họ, tâm trạng thật sự có chút kỳ lạ.

Lúc trước công ty trực tiếp bỏ qua người làm anh cả là ông đây để chọn em trai mình, ông đã không cam lòng mà dọn ra khỏi Nguyên gia để tỏ thái độ.

Sau này lại thấy em trai tự xin từ chức, trực tiếp đưa con trai của mình là Nguyên Lập lên tiếp nhận chức vụ. Tuy Nguyên lão gia tử là cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng ông lại rất ít khi can thiệp vào quyết định của giám đốc điều hành. Theo như lời ông nói, giám đốc mà không được đưa ra quyết định thì không thể điều hành.

Vậy nên ông lão gần như đem toàn bộ quyền lực của cổ đông lớn nhất giao cho gia đình em trai thứ hai của mình.

Mọi người đều là thiếu gia của Nguyên gia, đều là con trai của Nguyên lão gia tử, lại có những đãi ngộ khác biệt như vậy, sao Nguyên Trạch Hạo có thể chấp nhận được?

Có thể nói ông không có tài, nhưng rõ ràng con trai của ông lại rất có năng lực, chỉ bởi vì ông không làm được tổng giám đốc, nên khiến cho con trai ông cũng không có cơ hội này. Cho dù có trôi qua nhiều năm sau nữa, ông cũng vẫn luôn cảm thấy không cam lòng, nhưng lại cũng không thể làm gì khác.

Sau khi Nguyên Lập mất, nên đến phiên Nguyên Dực rồi đúng không? Nhà em trai đã không còn người thừa kế nào đàng hoàng, Nguyên Tự là một dân chơi xe, nhìn thế nào cũng không giống một người có thể dẫn dắt công ty.

Nhưng mà, bọn họ vẫn quyết định để Nguyên Tự kế thừa vị trí tổng giám đốc, từ đây, Nguyên Trạch Hạo đã biết, công ty của nhà này về sau sẽ không còn tí quan hệ nào với nhà con cả bọn họ.

Có ai ngờ được, di chúc công bố chưa được bao lâu, đột nhiên lại nhận được một cái bánh từ trên trời rơi xuống. Nguyên Tự tự nguyện từ bỏ tài sản thừa kế, bởi vậy vị trí ấy cứ thuận theo tự nhiên mà giao cho Nguyên Dực.

Vẫn luôn cầu mà không được, thật vất vả mới từ bỏ, kết quả nó lại quay lại. Lúc Nguyên Trạch Hạo nghe Nguyên Dực nói chuyện này, ông chỉ có cảm giác nói không nên lời. Có nên nói là hạnh phúc không? Gia đình ông thật ra không thiếu tiền, nếu Nguyên lão gia tử có thể đem cổ phần giao cho nhà em trai, đương nhiên cũng sẽ để lại không ít đồ vật giá trị cho nhà ông.

Ông cũng không tính là bất công, chỉ là ở vấn đề công ty, ông muốn có quyền được lựa chọn.

Cho nên, khi nghe nói công ty về tới tay gia đình mình, Nguyên Trạch Hạo không hề cảm thấy mừng rỡ như điên, cũng không có cảm giác hoàn thành nguyện vọng một cách nhẹ nhàng.

Trong lòng ông cũng chỉ có thể cảm thán một câu, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà! 

Hết thảy những chuyện này, đều là bởi vì một cô gái…

Nghĩ đến đây, Nguyên Trạch Hạo nhìn về phía Tạ Manh, đúng thật là một cô gái xinh đẹp mỹ lệ. Ông cảm khái mà than một câu: “Xem như tiểu Tự còn có chút lý trí, không có đem công ty giao hết cho cháu.”

Tạ Manh: “???”

“Bác chỉ cảm khái một chút thôi.” Nguyên Trạch Hạo sợ Tạ Manh hiểu lầm, lại giải thích thêm một câu.

Nguyên Tự cảm thấy thật cạn lời: “Ông nội cũng đưa ra những hạn chế cho cháu, ông sẽ không cho phép cháu làm như vậy.”

Nguyên Trạch Hạo sửng sốt: “Ý cháu là sao? Chẳng lẽ nếu không có hạn chế gì cháu sẽ thật sự làm như vậy sao?”

Nguyên Tự càng hết nói nổi, dẫn Tạ Manh rời khỏi nhà ăn. Nguyên Dực đang ở phòng khách dạy con trai làm bài tập về nhà, thấy Nguyên Tự đến anh gật đầu chào hỏi, Nguyên Tự cũng gật đầu lại, hỏi anh: “Công ty bên kia đã chuyển giao hết cho anh chưa?”

Dù sao cũng mới tiếp nhận, có rất nhiều việc cần Nguyên Tự phải bàn giao, cho nên một tháng này, Nguyên Tự không có việc gì cũng thường xuyên chạy đến công ty.

Nguyên Dực gật đầu nói: “Đã xong hết rồi, em thì sao? Có trở lại…” Vốn là muốn hỏi Nguyên Tự có trở lại làm việc hay không, nhưng hiện giờ mình đã là tổng giám đốc, nếu Nguyên Tự trở về đương nhiên chỉ có thể làm việc dưới trướng của mình.

Với tính cách của Nguyên Tự, việc này chính là không tôn trọng anh.

Nguyên Dực kế nhiệm công ty, tuy là cổ đông lớn nhất không nhất thiết phải là tổng giám đốc. Một số người không có tài năng quản lý, chỉ cần có nhiều tiền cũng có thể trở thành người quyền lực nhất công ty thông qua việc nắm giữ cổ phần, nhưng bản thân họ lựa chọn không tham gia vào việc quản lý công ty.

Nhưng sau khi Nguyên Dực tiếp nhận cổ phần, liền lập tức trực tiếp đứng ra quản lý công ty. Bản thân anh có đủ năng lực, càng không cần phải nói đến chuyện anh vẫn luôn không cam lòng. Sao có thể chỉ làm người đầu tư ở phía sau, huống chi anh cũng sẽ không để Nguyên Tự giữ chức lớn, có thể nói, lúc ấy Nguyên Tự sẽ là làm công đúng nghĩa.

Nguyên Dực đã tiếp quản công ty được một tháng, tuy là mới chỉ từ từ bắt đầu, nhưng anh cũng đã nhận ra để quản lý một công ty lớn như vậy không dễ dàng chút nào. Đúng là trước kia anh vẫn luôn làm việc ở công ty nhà mình, nhưng chỉ làm ở một bộ phận và tập trung vào việc quản lý bộ phận đó, bao nhiêu sức lực cũng đều dồn hết cho nó. Hiện tại khi đã tiếp quản một công ty đúng nghĩa, mới nhận ra rằng thật ra cũng không hề dễ dàng tí nào.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn lúc trước khi Nguyên Tự tiếp nhận công ty chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ? Những người này có năng lực như vậy, chỉ cần cho anh cơ hội, anh sẽ một bước lên trời. Ví dụ như Bằng Á dưới sự dẫn dắt của Nguyên Tự luôn không ngừng mở rộng thị trường. 

Người như vậy, sao có thể chấp nhận làm giám đốc ở một công ty mà mình đã từng làm tổng giám đốc chứ?

Nguyên Tự cũng gật đầu với Nguyên Dực, nói: “Em dẫn cô ấy lên lầu lấy chút đồ.”

Chờ hai người đi rồi, vợ của Nguyên Dực, Từ Thi Thục mới hỏi Nguyên Dực: “Không phải bọn họ ly hôn rồi sao?”

Bình thường ly hôn rồi vẫn sẽ dẫn vợ cũ tới tham gia lễ tảo mộ quan trọng như vậy sao?

Nguyên Dực cười gõ nhẹ vào đầu của vợ mình: “Sao em không nghĩ vì sao nó muốn ly hôn, một người dám đánh đổi cả giang sơn chỉ để gần mỹ nhân như vậy, hẳn là muốn để sau này mỹ nhân có thể đàng hoàng bước vào nhà rồi. Những ngày long trọng như hôm nay, để cô ấy tham dự mới có thể chứng tỏ quan hệ của bọn họ không đơn giản.”

Từ Thi Thục càng khó hiểu: “Vậy bọn họ ly hôn làm gì chứ???”

Nguyên Dực: “…” Cũng có lý? Có âm mưu gì nhỉ?

Nguyên lão phu nhân nhìn thấy Tạ Manh thì cực kỳ vui vẻ, kéo Tạ Manh tới nói không ít chuyện. Nhìn đồng hồ, hẳn là đã đến lúc xuất phát, mọi người giúp dọn lễ vật lên xe, sau đó mọi người cũng lần lượt lên xe ngồi.

Khoảng cách từ nhà đến khu nghĩa trang khá xa, đi xe ô tô cũng mất một lúc. Bởi vì hôm nay là tết Thanh Minh, người tới tảo mộ rất đông.

Tạ Manh nhìn ra ngoài, xe cộ ra vào tấp nập, hình ảnh hiện tại và ký ức kiếp trước xếp chồng lên nhau.

Lúc này của kiếp trước, cô vừa mới rời khỏi Nguyên gia một tháng, sự kiêu ngạo trong lòng vẫn chưa tiêu biến. Cô biết tết Thanh Minh đầu tiên đối với người vừa mới qua đời như Nguyên lão gia tử là vô cùng quan trọng. Cô cũng biết rõ mình đã nhận không ít ân huệ của ông, vậy nên mới vội vàng từ nhà chạy đến quê của Nguyên gia, chỉ muốn thắp một nén hương cho ông, vái một cái tới ông.

Vậy mà lại gặp quá nhiều khó khăn!

“Nhìn gì đấy?” Nguyên Tự lái xe đến bãi đậu xe, không tập trung mà chú ý đến cô.

Tạ Manh lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là xúc động một chút.”

Bên cạnh trầm mặc một hồi lâu, Nguyên Tự đột nhiên nói: “Sau này đã có anh ở bên cạnh em, có chuyện gì thì cứ nói với anh.”

Tạ Manh liền quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh rũ mắt nhìn ra phía ánh mặt trời, có chút thâm trầm, còn mang theo cảm xúc mà cô không thể hiểu.

“Nói…”

Tạ Manh đang định nói chuyện, đột nhiên phản ứng lại, ủa, mắc gì mình phải nghe lời anh ta nói?

Nguyên Tự đã nói tiếp: “Nói đi, chuyện gì anh cũng sẽ giúp em.”

Tạ Manh ngơ ngác nhìn anh nửa ngày, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng hỏi: “Vậy anh có cõng tôi lên núi không?”

Nguyên Tự: “… Anh muốn rút lại những lời vừa nói.”

Tạ Manh: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.