Nghe thấy thanh âm này, không cần ngẩng đầu, Âu Dương cũng biết người tới là ai. Cô quá không nghĩa khí đẩy Vận Nhi tới phía trước, chính mình lui ra phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn người tới. Ngọn đèn u am chiếu vào trên khuôn mặt như điêu khắc của Âu Thừa Duẫn lại thêm một tia lệ khí.
Thân thể Vận Nhi đột nhiên bị đẩy ra ngã về phía trước, liền rơi vào ôm ấp ấm áp, lại nhìn thẳng vào một đôi con ngươi đen sâu thẳm.
Làm ơn đi, Duẫn điện hạ thân ái, không có việc gì thì không cần tùy tiện xuất hiện nói chuyện, ok?” Âu Dương đan chân chống mặt, một tay chống lên cách tường bóng loáng, nhìn hai người đang ôm nhau, tỏ vẻ vừa lòng.
“Âu Dương, anh hình như đã cảnh cáo em, không được đùa giỡn người khác sau lưng anh đi?” Âu Thừa Duẫn đem Vận Nhi nâng dậy, bàn tay to như cũ dán tại bên hông cô, không có ý tứ muốn thả ra, Vận Nhi động đậy hai cái, vẫn không tránh đi được.
“Hai người các em chuẩn bị đi đâu?” Âu Thừa Duẫn liễm mi, tiếng nói thuần hậu trung mang theo quyết đóan không bỏ qua, lập tức làm cho Âu Dương ngoan ngoãn bày ra khuôn mặt tươi cười, a dua nói: “Không, anh, anh nghe lầm, em và chị Vận Nhi chuẩn bị đi tìm anh. Đúng không, chị Vận Nhi?”
Âu Dương dùng sức nháy mắt với Vận Nhi, lại đổi lấy Vận Nhi xem thường.
“Phải không?” Âu Thừa Duẫn nghiêng người mở cửa phòng Âu Dương, khóe miệng giơ lên tươi cười tà tứ: “Vậy em đi vào thay quần áo, theo anh đi!”
Nói xong anh đã ôm chặt Vận Nhi hướng thang máy đi đến, để lại Âu Dương giương mắt nhìn: “Này, này, Âu Thừa Duẫn, anh đang làm loạn cái gì đó?”
Thật sự là sắp tức chết cô, xuất quỷ nhập thần, thời điểm nên xuất hiện không hiện ra, thời điểm không nên xuất hiện thì cứ đúng lúc xuất hiện.
“Đi đâu?” Vận Nhi bị động bị Âu Thừa Duẫn kiềm chế, khi nghe được tiếng đóng cửa như đang phát tiết phía sau kia, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, đầu lập tức lại bị Âu Thừa Duẫn xoay trở về.
“Tôi không phải đã nói qua với em cách Âu Dương xa một chút sao? Hả?” Âu Thừa Duẫn ôm lấy Vận Nhi đi vào thang máy, từ vách thang máy ngay trước mặt hiện lên thân ảnh hai người đang ôm nhau, một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời làm cho Âu Thừa Duẫn trong lòng ấm áp, cúi đầu, nhìn vào con ngươi trong suốt của Vận Nhi.
“Vì sao?” Vận Nhi khó hiểu, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn làm cả người cô không được tự nhiên, mặt cô đỏ lên, cúi đầu.
“Em sẽ bị cô ấy dạy hư!” Âu Thừa Duẫn khẳng định là cố ý, hơi thở ấm áp phun ở cổ cô, làm cho Vận Nhi khẩn trương nắm chặt góc áo mình, cẩn thận đến cả lỗ chân lông đều có thể cảm nhận được sự run sợ mà Âu Thừa Duẫn mang đến.
“Tổng giám đốc Âu!” Vận Nhi vừa định nói gì đó, thang máy vào lúc này mở ra, phục vụ khách sạn cung kính đứng ở cửa thang máy, tựa hồ không thấy một màn trước mắt này. Âu Thừa Duẫn nhấc chân bước ra thang máy, thuận đường cũng đem Vận Nhi kéo ra, nơi đại sảnh cũng là nhân viên đang đứng chỉnh tề, khi nhìn đến Âu Thừa Duẫn đi tới, liền cúi đầu chào: “Tổng giám đốc Âu!”
Âu Thừa Duẫn cũng là một câu đều không có nói, im lặng hưởng sự cung kính của người khác với anh, lấy tư thái vương giả nhìn tất cả mọi thứ.
“Đừng kéo tôi, tôi tự mình đi!” Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn mang ra khách sạn, chiếc Bently màu bạc đã được người chạy đến trước mắt bọn họ, nhân viên bãi đậu xe đem chìa khóa xe đưa vào trong tay Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi muốn từ bên người anh trốn đi, bị Âu Thừa Duẫn tay mắt lanh lẹ cản lại: “Đêm nay em theo tôi về nhà!”
“Nhưng mà, tôi muốn đem xe trả lại cho anh tôi!” Tô Vận Nhi khóc không ra nước mắt, trước khi chỉ cảm thấy anh lạnh lùng một chút, tà ác một chút, không nghĩ tới anh còn khó dây như vậy.
“Xe của em tôi sẽ gọi người chạy về nhà họ Tô, hiện tại, lên xe!” Âu Thừa Duẫn không đợi cô phản ứng liền nhét Vận Nhi vào ghế phụ, sau đó mở điện thoại, phái người đem xe của cô chạy đi. Vận Nhi trừng mắt nhìn anh, tức giận không nói ra lời.
“Lại trừng, tôi liền hôn em!” Âu Thừa Duẫn đột nhiên đem khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Vận Nhi, làm cho tim cô đập sai vài nhịp.