Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 105: Ai là chị dâu



“Ai, đây là tình huống gì?” Thời điểm Âu Dương kéo ra cửa xe ngồi vào liền cảm giác được không khí có chút không đúng, ánh mắt phẫn hận của Âu Thừa Duẫn từ trên kính truyền đến, trong lòng cô liền kêu không ổn. Xong rồi, cô đến không đúng lúc!

“Cái kia…..” Vận Nhi xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng xoay mặt đi, trong lơ đãng đôi môi đỏ mọng đảo qua cằm cương nghị của Âu Thừa Duẫn, hơi thở ám muội lại lần nữa hiện lên. Cô thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt trêu tức của anh, hận không thể biến mình thành trong suốt.

“Ừ, đi thôi!” Âu Thừa Duẫn ngoéo môi một cái, bàn tay to chạm qua da thịt như tuyết nơi hai má Vận Nhi, xúc cảm tuyệt vời làm cho anh không muốn dừng tay, lông mi thật dài trên mí mắt cô như hai cánh quạt, cho tới bây giờ Âu Thừa Duẫn cũng không biết, phụ nữ còn có thể đẹp như vậy, mặt như hòa đào, tú lệ. Anh thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô sạch sẽ tinh thuần, không chứa một tia dong tục chi phấn.

“Anh, anh cũng thật đủ trình độ, nơi tốt như vậy thế nhưng em lại không biết?” Âu Dương kéo Vận Nhi đi theo sau Âu Thừa Duẫn. Xe dừng trước một pub, vừa thấy liền biết là nơi cao cấp dành cho khách VIP.

Bar Địa Ngục đèn rực rỡ mới lên, đêm không ngừng ồn ào ánh đèn xanh đỏ, nơi nơi đều tràn ngập hương vị kích tình.

“Chuyện em không biết còn rất nhiều!” Âu Thừa Duẫn lập tức đi phía trước hai người, bồi bàn đã mở cửa một căn phòng lớn cho anh. Vận Nhi buồn bực, dường như nơi Âu Thừa Duẫn đến đều là địa bàn của anh, anh rốt cuộc có bao nhiêu nơi quen thuộc đây!

“Đi thôi, Vận Nhi!” Âu Thừa Duẫn không nghĩ tới anh trai lại thông tình đạt lý như vậy, thế nhưng mang các cô đến quán bar: “Vận Nhi, về sau tìm không thấy anh em, cứ đến nơi này bắt gian, đây cũng là một hang ổ của anh ấy!”

“Em nói cái gì vậy chứ!” Vận Nhi không nói gì, anh em nhà này thật đúng là giống nhau, đều thích lấy cô ra trêu đùa.

“Không phải chứ? Tàn Thần, dẫn theo những hai người?” Vận Nhi mới vừa đi tới cửa, chợt nghe đến một thanh âm đông cứng, có chút quen thuộc.

“Ôi chao, đây không phải là chị dâu sao? Đây là ai?” Khi Tiêu Trác nhìn đến Vận Nhi phía sau Âu Thừa Duẫn hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó lại đem ánh mắt dừng lại ở trên người Âu Dương: “Âu Dương? Tôi không nhìn lầm chứ? Thật sự là càng ngày càng đẹp!”

“Nha, anh Tiêu Trác, anh cũng thật sự là càng ngày càng đẹp đó!” Âu Dương nhìn thấy người tới, tươi cười hớn hở chạy qua. Anh em tốt của Âu Thừa Duẫn cô đều gặp qua vài lần nhưng bốn ngừơi đàn ông vĩ đại như vậy, chỉ cần liếc mắt qua một cái liền khó quên. Cho nên cô nhận ra những người đang ngồi là anh em đồng sinh cộng tử của Âu Thừa Duẫn.

Vận Nhi cũng nhận ra Tiêu Trác, hai tháng trước ở tập đoàn SK gặp hai người đàn ông này, còn có một tên Nam Cung Thần đã ở đây, khi tầm mắt Vận Nhi dảo đến này hai người kia, lập tức ngừng hô hấp.

Trang phục màu đen đều là đo theo vóc người của bọn họ mà làm, hơi thở lãnh tuấn mỗi người mỗi vẻ, bao gồm Mẫn Thiên Hữu lúc trước cùng Âu Thừa Duẫn từ Đức trở về, ở sân bay cô từng gặp qua một, ánh mắt sắc bén như hắc báo, hiện tay Vận Nhi rốt cuộc biết, cái gì gọi là vật hợp theo loài, người phân theo đàn.

“Ha ha, Âu Dương thực biết nói chuyện, đến cho anh Tiêu Trác ôm một cái!” Tiêu Trác không khách khí ôm Âu Dương đi đến trước mặt anh một chút, ánh mắt cũng đánh giá Vận Nhi vẻ mặt co quắp, khóe môi nhếch lên tươi cười tà ác, buông ra Âu Dương lại đi tới trước mặt Vận Nhi: “Chị dâu, chúng ta cũng ôm một cái!”

“Anh Thần, anh Thiên Hữu!” Âu Dương đẩy ra Tiêu Trác, lễ phép chào Nam Cung Thần và Mẫn Thiên Hữu đang xem kịch vui.

“Chị dâu mà cậu có thể ôm sao?” Cánh tay vừa muốn đụng tới Vận Nhi, đột nhiên liền xuất hiện một đôi tay cứng như sắt ngăn trở Tiêu Trác đang muốn giở trò, Âu Thừa Duẫn không khách khí đánh vào ma trảo trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.