Trong con ngươi sáng của Vận Nhi càng kinh ngạc, ngón tay bị dọa rụt trở về, giương mắt nhìn vào đôi mắt lửa nóng của Âu Thừa Duẫn như bị mê hoặc.
"A? Không muốn? Vậy làm sao bậy giờ? Hạt tiêu tư vị cũng không dễ chịu!" Tiêu Trác ở một bên không ngừng thêm dầu vào lửa, Mẫn Thiên Hữu và Nam Cung Thần bị khơi nên hứng trí, giật dây cho hai người trực tiếp biểu diễn tại đây.
"Vận Nhi, sợ cái gì? Làm thôi!" Âu Dương tựa hồ có chút chờ mong, khi Tiêu Trác đứng dậy một tay đẩy mạnh Vận Nhi vào lòng Âu Thừa Duẫn.
"Kiss, kiss, kiss,..." Ba tên đàn ông phụ họa theo đuôi, cùng nhìn về phía bọn họ.
Vận Nhi hận không thể tìm một cái hố chui vào, trên mặt càng nóng rực thiêu đốt, cô không từ bỏ cầm vật gì đó trong tay, lại nhanh chóng cầm áo sơ mi của Âu Thừa Duẫn. Âu Thừa Duẫn chỉ mặc một chiếc áo sơm mi thủ công màu đen, mở hai cúc áo trên, con ngươi âm lệ nhìn giống như săn bắn nhìn chằm chằm Vận Nhi, cô lập tức liền ngã vào trong con ngươi đen thâm thúy của anh.
Bên hông lập đột nhiên bị ấm áp phủ lên, lập tức một trận trời đất xoạy chuyển, cô đã bị Âu Thừa Duẫn ôm chặt vào ngực, bốn cánh môi cánh hoa kề sát một chỗ, gợi lên hoa lửa đầy trời.
Lưỡi dài linh động mở ra một hàm răng của cô, hấp thụ mùi thơm ngọt lành của cô, Âu Thừa Duẫn một tay nâng thắt lưng cô, một tay chế ngụ cái ót của cô, hoa hoa lệ lệ hôn một cách thức tiêu chuẩn trình diễn trước mặt mọi người.
"A a a a a...." Thanh âm cười nói truyền bên tai Vận Nhi, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ nhiệt khí dâng lên toàn thân, thân thể không tin được lại mềm mại giống cánh hoa, tùy ý Âu Thừa Duẫn ở trên người cô khơi lên một trận lại một trận lửa nóng.
Nụ hôn vừa kết thúc, lại lâu như vừa trải qua một thế kỉ vậy, Vận Nhi cảm giác được da thịt đều nóng ran như bị phỏng, cảm giác hôn môi lần này khác hẳn với mấy lần trước bị anh đoạt lấy. Dường như, cô đã muôn trầm luân trong cạm bẫy ôn nhu của anh vậy.
"Oa nga, Tàn Thần, sức chiến đấu của ngươi càng ngày càng mạnh, năm phút đồng hồ, ha ha" Tiêu Trác tính thật chuẩn thời gian, ái muội nhìn Vận Nhi. Vận Nhi đem toàn bộ đầu đều vùi vào ngực Âu Thừa Duẫn, mà anh lại còn sủng nịnh vuốt tóc cô:" Vợ tôi then thùng, sau này đổi phương thức khác đi!"
"Ha ha!" Kế tiếp lại là một trận cười vang, chẳng qua Tiêu Trác bị chỉnh thực thảm. Âu Thừa Duẫn và Âu Dương liên hợp lại, Mẫn Thiên Hữu và Nam Cung Thần nghiêng theo gió chiều, hoàn toàn thấy chết mà không cứu.
Tỷ như anh ta chọn nói thật, Âu Dương liền hợp pháo oanh tạc anh ta.
"Tiêu Trác, anh và phụ nữ ở trên giường... làm vận động lâu nhất có thể kiên trì bao lâu?"
"Tiêu Trác, anh khi mấy tuổi thì bắt đầu phá thân?"
" Tiêu Trác trên tay anh trai em có bao nhiêu tài sản?"
"Tiêu Trác hôm nay em mặc nội y màu gì?"
Hai vấn đề đầu hắn thực sự trả lời, nhưng hai cái tiếp theo, hắn bị đùa giỡn, kết quả cuối cùng - nước hạt tiêu!
"Anh Tiêu Trác, chưa có ai nói qua với anh sao? Thà rằng đắc tội với tiểu nhân, trăm ngàn đừng đắc tội với phụ nữ. Thực không khéo, hôm nay anh thật xui xẻo, đắc tội với em và Vận Nhi!" Âu Dương hai tay xoa thắt lưng, nhìn Tiêu Trác đã muốn té ra mặt đất, cười đau vỡ bụng, lần này về nước có thể xem như làm một chuyện có ý nghĩa.
"Em rõ ràng cho anh uống thạch tín!" Vị giác Tiêu Trác liền nhanh chóng không còn cảm giác, quỳ rạp trên mặt đất thống khổ rên rỉ, Tàn Thật thật không có lương tâm, anh giúp anh ta mà còn thấy chết không cứu, ngồi một bên xem diễn.
"Ý kiến hay, lần sau em sẽ nhớ chuẩn bị cho anh!" Âu Dương trên cao nhìn xuống Tiêu Trác anh tuấn soái khí ngũ quan rối rắm cuộn thành một cục, cười đến vẻ mặt sáng như vòng.
"Vui vẻ sao?" Hơi thở độc đáo của Âu Thừa Duẫn từ cổ Vận Nhi truyền ra, anh như si như say nhìn chằm chằm lúm đồng tiền như hoa trên dung nhan yêu kiều của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô cười thoải mái như vậy, khóe miệng anh cũng theo đó giơ lên.
Gần như ôm nhìn cô, nhìn tươi cười thoải mái, anh liền cảm thấy thỏa mãn.
"Ừ!" Vận Nhi gật đầu, không phủ nhận, đêm nay cho cô rất nhiều niềm vui.