“Vậy ý anh nói là gì?” Vận Nhi nháy đôi mắt tò mò, nhìn chiếc cằm cương nghị của anh hỏi.
“Chính là… ý trên mặt chữ!” Âu Thừa Duẫn ghé sát vào mặt cô, tỏ vẻ thần bí nói.
Âu Thừa Duẫn đặt Vận Nhi lên sô pha trong phòng. Vận Nhi nhìn chằm chằm
ánh mắt của anh, khi nhìn thấy anh đem một chiếc nhẫn gắn vỏ sỏ tím tinh xảo đặt vào lòng bàn tay của mình, Vận Nhi thốt lên kinh ngạc, “Đây
là?”
Viền ngoài được bao bọc bởi bạch kim, trên hoa văn của vỏ sò lại được tráng một lớp thủy tinh bao phủ lên, khéo léo mà tinh xảo, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Vận Nhi đưa lại gần mắt, nhìn bóng hai
người phản chiếu trên nền thủy tinh màu tím, Vận Nhi cảm động xoay người hỏi, “Anh tìm được rồi?”
“Ừm.. coi như là thế!” Âu Thừa Duẫn
nhìn khuôn mặt vui quá mà khóc của cô, vuốt tóc cô như mọi lần, ánh mắt
cũng theo cô nhìn về phía chiếc nhẫn. Ở bờ biển, khi trong đầu nảy ra ý
định thử cô, anh phát hiện ra vỏ sò tím này ở dưới chân, buổi chiều anh
liền sai người dùng nó để tạo ra chiếc nhẫn, nhưng dù sao thiết bị trên
đảo cũng không được đầy đủ, nên chế tác cũng không được như anh mong
muốn.
“Khi nào trở về sẽ bù lại cho em một chiếc nhẫn kim cương,
được không?” Tay Âu Thừa Duẫn áp lên mu bàn tay của cô, khi trong đầu
nảy ra ý niệm như vậy, chính anh cũng cảm thấy giật mình hoảng hốt,
nhưng anh thật sự muốn làm như vậy.
Chỉ là một cái nhẫn thôi, những gì anh có thể cho cô, cũng không nhiều.
“Sao anh lại đột nhiên “lương tâm thức tỉnh” như vậy?” Lại nói, thời điểm
kết hôn bọn họ cũng không có cái gì, thậm chí ngay cả nhẫn cưới cũng
không có, anh chỉ đơn giản cho cô danh phận Âu phu nhân mà thôi.
Vận Nhi cầm nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đặt cùng với nửa vỏ sỏ tím
cô tìm được, ai cũng có thể nhìn ra vẻ mặt hạnh phúc ẩn chứa trong nụ
cười điềm tĩnh của Vận Nhi.
“Chẳng qua em vẫn chưa nhận ra mà thôi!” Âu Thừa Duẫn lau mồ hôi trên trán cô, đặt một nụ hôn lên đó, “Em có cảm động không?”
“Có! Cảm ơn anh!” Không chỉ vì anh tìm được vỏ sò kia, mà còn vì anh đã cho
cô một sự ước định, ước định kiếp sau. Đột nhiên Vân Nhi nảy ra ý tưởng, đem mảnh vỏ sò của cô dùng dây xâu lại, dưới ánh mắt bất khả tư nghị
của Âu Thừa Duẫn, đeo nó lên cổ anh, như vậy, bọn họ đều lưu giữ vật kỷ
niệm của nhau rồi.
“Chồng à, bây giờ em phát hiện anh rất đẹp
trai nha!” Vận Nhi thỏa mãn đánh giá chiếc vòng xinh đẹp trên cổ của
anh, gật gật đầu, cười lấy lòng.
Âu Thừa Duẫn rất vui, không phải vì chiếc vòng vỏ sò trên cổ, mà vì cô gọi anh là “chồng”.
“Nhóc con, ý của em là trước kia anh không đẹp trai?” Âu Thừa Duẫn duỗi tay ôm lấy cô, làm bộ trêu đùa sẽ cắn cổ cô.
Vận Nhi vui vẻ tiếp tục vuốt mông ngựa, “Đâu có, lúc nào anh cùng rất đẹp trai!”
“Ừ … thế em nên có biểu hiện gì chứ?” Ngón tay Âu Thừa Duẫn chạm phải
chiếc vòng sáng long lánh trên cổ Vận Nhi, nhíu mày vẻ không vui, Tô
Thượng Đông, thật là cái tên khiến người ta chướng mắt.
“Không có đâu!” Vận Nhi thừa dịp anh không chú ý, lách người dưới thân anh thoát
ra ngoài, nhưng còn chưa thoát được, cơ thể liền ngã khỏi ghế sô pha,
cũng may trong phòng trải thảm dày, nên cô không thấy đau.
“Ngã
vậy có bị đau ở đâu không?” Âu Thừa Duẫn nâng cô dậy, cẩn thận xem xét
đánh giá xem cô có bị thương không. Những sự quan tâm này, không cần anh cố ý tỏ vẻ, mà luôn không chủ tâm mà hành động rồi.
“À… không
sao!” Vận Nhi vỗ vỗ bụi vốn không tồn tại trên người, cẩn thận cất chiếc nhẫn đi, sau đó kéo cánh tay Âu Thừa Duẫn đi xuống lầu, “Đi nào, bọn
mình đi ăn cơm!”
“Em không đeo lên sao?” Âu Thừa Duẫn thấy cô rất thích chiếc nhẫn nhưng lại không đeo lên, chẳng lẽ muốn anh đeo cho?
“Không phải anh nói khi về sẽ đưa em nhẫn kim cương sao?” Vận Nhi trừng mắt
nhìn anh, hàng lông mi thật dài như cánh bướm chớp chớp, vẻ ngây thơ và
rạng rỡ.
“Anh đừng nghĩ lừa em, phải đưa cho em chiếc nhẫn kim
cương đắt nhất!” Vận Nhi che miệng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Âu Thừa
Duẫn mà vụng trộm nở nụ cười.
Thứ quý trọng như vậy đương nhiên
cô phải cất kỹ, hơn nữa vốn Vận Nhi cũng không thích mang trang sức, cảm giác không gò bó không thoải mái. Nhưng nếu là quà tặng của Âu Thừa
Duẫn, vậy thì lại là chuyện khác.
“Vậy anh có thể không đeo được không?” Âu Thừa Duẫn giả bộ ủy khuất chỉ vào cổ mình, nhìn cô gái cười sáng lạn trước mặt và hỏi.
“Không được, anh phải đeo!” Vận Nhi nghiêm túc trả lời.
“Nhưng nếu mang trang sức khi làm việc hay hoạt động đều không thuận tiện!”
Âu Thừa Duẫn đi trước dẫn đường, thuận tiện vươn tay ôm thắt lưng cô,
ngửi mùi hương trên người cô.
“Anh muốn làm gì chứ?” Vận Nhi sẽ
không quên anh là tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, việc anh thích nhất không phải là lãnh đạo người khác sao? Có gì không thuận tiện?
“Việc anh muốn làm rất nhiều, vợ yêu, ví dụ như, ngủ chằng hạn…” Khóe miệng
Âu Thừa Duẫn lộ ra nết cười giảo hoạt. Mặt Vận Nhi lại đỏ bừng lên,
không thốt nên lời.
Có điều anh nói cũng đúng, mang theo đồ trang sức gì đó, lúc ngủ cũng không thuận tiện, anh còn ghét bỏ cái vòng cổ
của cô gây vướng víu nữa kìa.
“Vậy đừng ngủ!” Vận Nhi trừng anh, bỏ lại anh đi xuống dưới lầu.
…
Mấy ngày sau đó, Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi đi ngắm cảnh, nơi có thể nghỉ
chân trên đảo rất nhiều, đi hai ngày cũng chưa chắc đã hết. Ngoại trừ
hoa viên ở bốn phía của biệt thự, còn có khu nghĩ dưỡng riêng, nhưng do
không có khách du lịch, nên rất vắng vẻ, lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Đồi núi trập trùng, nào cao nguyên, gò đống, lại có cảnh sắc ven hồ tú lệ
động lòng người, cùng với bình nguyên rộng lớn, thật là cảnh đẹp trên
rừng dưới biển đều tụ tập ở đây, là nơi ngắm cảnh rất lý tưởng.
Vận Nhi rất thích nơi đây, dù ở đây rất yên tĩnh, so với Âu Viên càng thêm
một phần yên tĩnh. Âu Thừa Duẫn đề nghị cô ở thêm vài ngày nữa, nhưng ở
thêm vài ngày thì rồi cũng phải rời đi thôi.
Không biết về sau còn cơ hội cùng anh đến đây nữa không?
…
Rời du thuyền, Tín vẫn là người lái xe tới đón bọn họ. Nghỉ ngơi một tuần,
khẳng định là có rất nhiều việc cần Âu Thừa Duẫn giải quyết, nên Vận Nhi rất thông cảm với anh, quyết định một mình đi bệnh viện thăm Phạm Tu
Vũ, chắc ca phẫu thuật đã xong rồi.
“Anh về công ty đi, tôi sẽ tự lái xe!” Nhưng không nhờ, Âu Thừa Duẫn lại đi đến bệnh viện cùng cô, để Tín ở lại.
“Anh không về công ty, không sao chứ?” Vận Nhi cũng không nói nhiều, cô cũng không thích mọi chuyện đều lấy anh làm trung tâm.
“Không sao, chúng ta đến bệnh viện trước!” Âu Thừa Duẫn lái xe về phía khu phố trung tâm.
Đến bãi đỗ xe, Vận Nhi nhận ra chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc, xem ra
Tô Đông Thượng đã đến. Vận Nhi đang định xuống xe thì lại bị Âu Thừa
Duẫn đột ngột kéo trở về, theo quán tính, cô ngã vào trong lòng anh.
“Sao vậy?” Vận Nhi nhìn ánh mắt mang vẻ phức tạp của anh, định đưa tay vuốt
nết nhăn trên mi tâm anh, từ lúc trở về đến bây giờ, cô cảm thấy anh
không được vui.
“Gặp phải chuyện như thế nào, mới khiến em cảm
thấy tuyệt vọng?” Âu Thừa Duẫn nhìn chăm chú khuôn mặt thanh thuần trước sau như một của cô, hỏi với vẻ thâm trầm.