Vận Nhi không rõ ám chỉ đằng sau ánh mắt thâm trầm của anh là gì, cũng nhìn không thấu những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng anh.
“Sao anh lại hỏi như vậy?” Vận Nhi nghi hoặc nhìn vào mắt anh, không biết nên trả lời như thế nào.
Thật ra hôm ấy khi không nhìn thấy anh đâu, cô cảm thấy rất tuyệt vọng, hai
mươi năm sống trên đời này, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy,
nguyên nhân đều vì người đàn ông này.
“Không có gì, anh chỉ hỏi thế thôi!” Khóe môi Âu Thừa Duẫn nhếch lên một nụ cười yếu ớt, đưa tay xoa đầu cô, “Xuống xe đi!”
“Vâng!” Vận Nhi chưa bao giờ thử dò đoán tâm tư của anh, cô đã vài lần cảm thấy bất an nên nội tâm luôn tự động bài xích cảm giác này, không muốn truy
vấn sâu thêm. Cô chỉ muốn trân trọng, nắm bắt hạnh phúc trước mắt này mà thôi.
“Em đi vào trước đi, anh đi nói chuyện với bác sỹ chủ trị
của anh ta!”Âu Thừa Duẫn dục cô vào phòng bệnh của Phạm Tu Vũ. Tô Thượng Đông và Tô Ân Huệ đã ở trong đó. Có lẽ vì muốn tránh mặt Tô Ân Huệ, Âu
Thừa Duẫn đưa cô đến cửa phòng bệnh rồi đi đến văn phòng trên tầng hai.
“Anh cả, chị!” Vận Nhi đi đến, thấy Phạm Tu Vũ vẫn đang hôn mê, liền nhìn về phía Tô Đông Thượng.
“Còn đang theo dõi, nếu xác định không có phản ứng bài trừ, thì chắc là sẽ
tỉnh lại nhanh thôi!” Ánh mắt Tô Thượng Đông có chút ngẩn ngơ, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Vận Nhi, liền nói tính huống của Phạm Tu Vũ cho cô.
“Thế à, vậy là tốt rồi!” Trong lòng Vận Nhi cũng buông lỏng, Âu Thừa Duẫn không có lừa cô, anh Tu Vũ sẽ tỉnh lại!
“Vận Nhi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm phiền Tu Vũ nghỉ ngơi!” Sự lạnh
lùng và gượng gạo trong ánh mắt của Tô Ân huệ làm Tô Vận Nhi thấy không
thoải mái, cô lại nhìn gương mặt trắng bệch của Phạm Tu Vũ, gật đầu, đi
theo Tô Ân Huệ ra ngoài.
Tô Ân Huệ có chuyện muốn nói với cô, cô biết!
“Chị…” Vận Nhi có chút bất an cúi đầu, mặc cho Tô Ân Huệ dùng ánh mắt đánh giá cô.
“Vận Nhi, em có vẻ đẹp hơn so với trước kia đấy nhỉ, người ta nói tình yêu
sẽ làm cho phụ nữ đẹp hơn mà!” Lời nói của Tô Ân Huệ mang theo hàm nghĩa khác, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh lùng, nghe vào trong tai
Vận Nhi, lại biến thành giọng nói rất chói tai.
“Chị nghĩ nhiều
rôi!” Vận Nhi muốn giải thích, lại không biết nên nói như thế nào. Ban
đầu cô cũng không biết do Âu Thừa Huyễn nên mới có sự ràng buộc quan hệ
giữa Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ. Cô cảm thấy áy náy, nhưng khi biết tình
cảm của Âu Thừa Duẫn, sự áy náy này biến thành điều đương nhiên, cô
không có lỗi hay nợ Tô Ân Huệ cái gì.
“Tình cảm của hai người rất tốt?” Tô Ân Huệ không muốn tin chuyện này là sự thật, nhưng nhìn khuôn
mặt Vận Nhi hồng hào, rạng rỡ động lòng người, không phải do được Âu
Thừa Duẫn thương yêu thì còn có thể vì cái gì?
Trong lòng cô ta dần nảy sinh cảm giác ghen tị, dù đấy là em gái mình, cô ta vẫn xem như là tình địch.
“Rất tốt!” Vận Nhi không trả lời có lệ mà rất thẳng thắn đáp lại.
“Vận Nhi, em cho là Âu Thừa Duẫn yêu em thật lòng sao?” Tô Ân Huệ không muốn tự biến mình thành đố phụ nổi điên trước mặt em gái mình, nhưng nhìn sự che chở ngày càng tang của Âu Thừa Duẫn với Vận Nhi, cô ta không kìm
lòng được mà ghen tị, “Âu Thừa Duẫn là người không có trái tim, anh ta
sẽ không yêu bất kì người nào!”
Trước kia cô ta cho rằng Âu Thừa Duẫn có tình cảm với mình, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu, tình cảm đó không phải là tình yêu!
“Chị à, trước kia em cảm thấy rất có lỗi khi xen vào giữa hai người, nhưng
hiện tại thì không, em biết Thừa Duẫn đã buông xuống mọi chuyện trước
đây, chị cũng đừng cố chấp nữa, anh ấy nói sẽ yêu em và sẽ đối với em
thật tốt, em tin tưởng anh ấy!”
Vẻ mặt kiên quyết của Vận Nhi như một mũi tên cắm vào lòng Tô Ân Huệ, cô ta bỗng thấy cảm xúc tà ác nổi
lên trong lòng, chị em họ thật sự sẽ vì một người đàn ông mà trở mặt
thành thù sao?
“Ha Ha..” Cô ta cười thê lương. Vận Nhi nhìn chị
gái đang ngày càng gầy gò, cảm thấy không đành lòng, chị ấy sống cũng
không dễ dàng gì, nếu có thể buông tay với Âu Thừa Duẫn, chị ấy cũng có
thể có được hạnh phúc. Anh Tu Vũ yêu chị ấy như vậy, chị ấy còn có cả
tình yêu của anh Thừa Huyễn nữa.
“Chị, em xin lỗi!” Vận Nhi biết có thể cô đã đoạt đi người duy nhất chị ấy yêu thương, nhưng cô không hối hận.
Nếu hôm nay người Âu Thừa Duẫn chọn là Tô Ân Huệ, cô sẽ rất phóng khoáng mà chúc phúc cho bọn họ, trong tình yêu không có đúng hay sai, chỉ có yêu
hay không yêu mà thôi.
…
Âu Thừa Duẫn đứng trong phòng nghỉ,
tàn thuốc sắp làm bỏng tay mà anh cũng không nhận ra, sương mù quanh
quẩn trước mắt, lại làm cho đầu óc anh càng thanh tỉnh. Anh ước giá như
mình trở nên hồ đồ đi một chút, thì có thể không phải đau lòng.
Những hình ảnh khi ở đảo Ngàn Sao cứ từng cái từng cái hiện lên trước mắt
anh, nếu có thể, anh hy vọng anh và cô vẫn đang ở đó, không cần cố kị
điều gì, chỉ là đơn thuần có được cô, như vậy thật tốt!
Tại sao cô ấy lại là con gái của Hướng Chỉ Lan chứ???
Nắm đấm của Âu Thừa Duẫn dội lên bức tường màu trắng, anh quên không được
những mâu thuẫn của bố mẹ, thời thơ ấu của anh trải qua trong sự nghi kỵ và không tin tưởng của bọn họ. Thậm chí đến khi chết, một khắc Âu Thế
Hào cũng không quên người đàn bà tên Hướng Chỉ Lan kia.
Anh không oán Kiều Sa, không có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ chồng
mình lúc nào cũng nghĩ về người đàn bà khác, huống chi là cô công chúa
hoàng thất cao quý luôn cao cao tại thượng.
Nếu không phải do người đàn bà đó, Âu Thế Hào sẽ không chết, Kiều Sa cũng sẽ không phát điên!
Những gì mà bà ta gây ra, không giống với việc của Tô Ân Huệ, đó là nỗi đau
vĩnh viễn trong lòng anh, anh không có cách nào làm giảm bớt đi phần thù hận đó.
Cho nên anh luôn chờ, chờ đến ngày mà Tô Vận Nhi yêu anh, đó cũng chính là ngày mà anh báo thù!
Bởi vậy anh mới hỏi cô vấn đề ấy, rằng chuyện gì mới khiến cô trở nên tuyệt vọng. Thật ra ngày đó ở bờ biển, anh đã có đáp án.
Anh sẽ không để cô chết, mà khiến cho cô sống không bằng chết!
Nhưng vì sao gây tổn thương cho cô, chính anh cũng thấy thống khổ?
Âu Thừa Duẫn nói với chính mình, giờ đây không thể lại mềm lòng, nghĩ đến
những khổ sở mà mấy năm nay Kiều Sa phải chịu, một mình Tô Vận Nhi, căn
bản không thể bù lại được!
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Âu Thừa Duẫn dập tắt điếu thuốc, xoay người lại, “Là anh?”
Mặt anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đút hai tay vào túi quần, vẻ tao nhã.
“Anh có ý đồ gì với Vận Nhi vậy?” Tô Thượng Đông cẩn thận nghĩ, Âu Thừa Duẫn khổng phải hạng người hời hợt dễ đoán, nếu anh ta nói giữ Vận Nhi ở bên người vì tình yêu, vậy chỉ có thể tin tưởng năm mươi phần trăm, còn lại anh tin tưởng trực giác của chính mình.
Sai lầm trước đó, anh không kịp ngăn cản, nhưng giờ đây, anh sẽ không cho phép bất kì ai làm thương tổn Vận Nhi nữa.
“Nếu tôi có mục đích gì, thì cũng là cô ấy cam tâm tình nguyện!” Âu Thừa
Duẫn nhếch môi mỉa mai, tạo thành một độ cong xinh đẹp, thong dong bình
tĩnh đi qua người Tô Thượng Đông. Khi hai người đứng song song, Âu Thừa
Duẫn khoác tay lên vai Tô Thượng Đông, “Nếu có một ngày tôi buông tay,
anh phải nắm chặt lấy cơ hội đó, vì cơ hội sẽ không đến lần thứ hai!”
Những lời nói của anh ngày hôm nay, không phải vì đường lui sau này, anh sẽ không hối hận, cũng không cho phép bản thân hối hận.
Trong từ điển của Âu Thừa Duẫn, không có từ “thất bại”!
Cho dù là trước tình yêu, anh cũng vẫn là người thắng lợi vương giả!
Tình yêu, trò chơi này, anh không cần!
“Những lời này của anh là có ý gì?” Cảm giác được những lời này còn có một
tầng nghĩa khác, Tô Thượng Đông nhìn thẳng đôi mắt sắc bén của Âu Thừa
Duẫn, khí thế hỏi.