Vận Nhi không muốn
tiếp tục giằng co như vậy, cũng không muốn cho Lam Hạo bất kỳ hi vọng
nào. Cô yên lặng xoay người, liền nhìn thấy Đừng Tử Kỳ đang đi về phía
này. Lúc trước cô rất ghét Đừng Tử Kỳ, nhưng bây giờ xem ra, có cô ấy ở
bên cạnh Lam Hạo mới là hợp nhất.
Đừng Tử Kỳ hừ lạnh đi qua người cô, trước kia vì hai người là tình địch nên cô ta mới xem Vận Nhi không vừa mắt, bây giờ cô đã kết hôn, không còn là đối thủ mạnh của cô ta
nữa, thì tự nhiên cô ta cũng không để ý đến.
“Lam Hạo!” Vừa rồi còn có bộ dáng hung ác, trước mặt Lam Hạo cô ta lại lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào.
Vận Nhi xoay người rời khỏi tầm mắt của Lam Hạo, trong lòng thầm chúc phúc cho anh ấy.
“Phu nhân, mời lên xe!” Vận Nhi chưa quay đầu, bên cạnh đã vang lên giọng
nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, một chiếc Lamborghini đã đỗ trước mặt
cô. Vận Nhi vội vã xoay người, ngồi vào trong xe.
“Không phải là
về Âu Viên à?” Sắc trời bên ngoài còn sớm, là thời điểm chạng vạng, Vận
Nhi nghi hoặc hỏi lái xe. Đây là lái xe ở Âu Viên, buổi sáng anh ta đã
đưa cô đến trường. Nhưng hướng đi bây giờ không phải là đường về Âu
Viên.
“Điện hạ đã dặn tôi đưa phu nhân đến công ty!” Lái xe cung kính đáp.
“À, tôi biết rồi!” Vận Nhi nghe thấy là Âu Thừa Duẫn dặn dò, trong lòng
liền ngọt ngào như rót mật, có chút chờ mong và nhớ nhung, không biết cả ngày hôm nay anh đã làm những gì.
Lái xe đưa Vận Nhi đến SK rồi
rời đi, Vận Nhi đã rất quen thuộc nơi đây, nhân viên trong đại sảnh nhìn thấy Vận Nhi cũng mỉm cười thiện ý chào cô. So với mấy người phụ nữ
trước kia, Vận Nhi được mọi người thích hơn nhiều.
Vận Nhi đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đến tầng chín chín, trực tiếp
đi vào văn phòng của Âu Thừa Duẫn. Cô cảm thấy ánh mắt Vu Nhuế nhìn cô
không được thân thiên, nhưng cô cũng không để tâm nhiều.
Nghe
thấy giọng nói quen thuộc trong văn phòng, Vận Nhi nhẹ nhàng mở cửa ra,
dường như Âu Thừa Duẫn biết là cô, đã đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi
về phía cô.
“Hôm nay có nhớ anh hay không?” Âu Thừa Duẫn đi đến, rất tự nhiên ôm cô vào lòng, hơi thở ám muội bên tai cô.
Vận Nhi lắc đầu, đưa tay nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh, trêu đùa, “Em còn bận học, làm gì có thời gian mà nhớ anh!”
“Thật không?” Âu Thừa Duẫn nghi ngờ hỏi lại, kéo cô ngồi lên đùi mình, trong
lòng ôm nhuyễn ngọc ôn hương, mũi ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người
cô, Âu Thừa Duẫn có chút tham luyến ngửi hương thơm trên người cô.
Anh lên tiếng, giọng khàn khàn, “Nhưng hôm này anh rất nhớ em, làm việc cũng không yên lòng!”
“Thôi đi, đừng nói chuyện buồn nôn thế!” Vận Nhi nghe thấy ý ám chỉ rõ ràng
trong lời nói của anh, cả người đều cảm thấy run lên. Âu Thừa Duẫn nhéo
eo cô để trừng phạt, rồi lại hôn lên mặt cô, “Tiểu quỷ!”
“Anh đón em đến công ty làm gì vậy? Anh sắp tan làm rồi ah?” Vận Nhi bị anh hôn
lên hai má, bèn lùi người lại trong ánh mắt căm tức của Âu Thừa Duẫn,
nhỏ giọng hỏi.
“Anh không bảo người đến đón em, có phải sẽ để em
chạy theo người khác không?” Sắc mặt Âu Thừa Duẫn không tốt, hai tay
đang đặt trên hông cô càng dùng sức, như là muốn bóp nát cô vậy.
“Gì chứ? Em có thể chạy với ai hả?” Vận Nhi phản bác lại vẻ vô tội, cô gỡ
bàn tay đang đặt bên hông mình ra, thay đổi tư thế, đột nhiên hiểu ra ý
tứ trong lời nói của anh, “Anh giám sát em?”
“Anh cần làm việc
ngu ngốc như vậy à?” Âu Thừa Duẫn giữ chặt cơ thể đang ngọ nguậy trong
lòng mình lại, xem ra cô chưa nhận thức được động tác của mình bây giờ
đang làm loạn như thế nào.
“Hừ, thế ý của anh là gì? Chẳng qua em chỉ nói chuyện mấy câu với sư huynh Lam Hạo mà thôi!” Vận Nhi lè lưỡi,
tuy anh ấy có mời, nhưng cô đâu có đi cùng. Lúc quan trọng cô vẫn coi
anh là quan trọng nhất còn gì.
“Hình như còn nắm tay?” Âu Thừa Duẫn hừ lạnh nói.
“Vậy mà nói không giám sát em, Âu Thừa Duẫn, anh không tin em?” Vận Nhi
không ngờ anh biết tin tức nhanh như vậy, cô biết ngay anh không có ý
tốt mà, tự nhiên đặc biệt bảo người đến đón cô, thì ra là có mục đích.
“Tên nhóc kia dám nắm tay em không buông, chặt tay nó được không?”Ánh mắt âm lệ của Âu Thừa Duẫn khiến cô giật mình, đưa tay che miệng anh lại,
trừng mắt hung dữ nhìn anh, “Anh dám?”
“Còn nói hai người không
liên quan, trước kia không phải em thích thằng nhóc đó sao?” Âu Thừa
Duẫn từng nghe nghe chính miệng cô nói là thích Lam Hạo, giờ nghĩ lại
trong lòng anh vẫn thấy ghen, anh mở miệng cắn tay cô, Vận Nhi bị đau
phải bỏ tay ra.
“Sao nào? Anh ghen à?” Vận Nhi véo mu bàn tay anh một cái, người đàn ông đáng chết này, xuống miệng cắn cô được.
“Anh tức giận!” Đùa à, anh làm sao có thể ghen với một thằng nhóc còn chưa trưởng thành chứ.
“Gớm, thế anh cứ việc ngồi đó mà tức đi!” Vận Nhi liếc nhìn anh, từ trên đùi anh đứng dậy, không tranh cãi cùng anh nữa.
Người đàn ông này quá sĩ diện, cho anh tức chết đi!
“Em đi đâu vậy?” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn giận dữ, cô bé không biết sợ là gì
này, càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
“Để cho chồng yêu tức giận là em không đúng, em nên tránh đi thôi!” Vận Nhi xoay người, tươi cười trên mặt toát lên vẻ mê hoặc, hai tay để ở sau
lưng, nói rõ từng chữ.
“Không cần tránh, để anh ăn lót dạ là
được!” Âu Thừa Duẫn cười vẻ tà mị, tiến lên hai bước là ôm được cô vào
lòng, xoay người một cái, đặt cô nằm trên bàn làm việc, thân thể anh
cũng đè lên theo, “Từ nay về sau cách xa bọn con trai ra, biết chưa?”
“Anh điên rồi? Đây là văn phòng làm việc!” Lưng Vận Nhi bị đau vì bị đụng
vào mặt bàn, vừa tức vừa giận muốn đẩy anh ra, lại không đủ sức.
“Em sợ cái gì, sẽ không có ai tiến vào!” Âu Thừa Duẫn vuốt ve sợi tóc trên trán cô, cẩn thận hôn lên trán, mắt lại đến môi cô.
“Không được, anh đứng lên đi, đè nặng muốn chết!” Tư thế thế này thật sự là
rất ám muội, Vận Nhi có thể cảm thấy được vật cứng ở phía dưới đang đè
lên bụng cô, tư thế xấu hổ như vậy mà bị người khác nhìn thấy, cô còn
mặt mũi nào mà gặp người khác?
“Anh không buông!” Hai tay Âu Thừa Duẫn đặt hai bên cạnh bàn làm việc, giam toàn bộ thân thể cô trong ngực mình, thân mình tiếp xúc chặt chẽ với cô, cố gắng không để mình đè nặng cô, thật sự là đòi mạng, động tác như vậy không biết người bị tra tấn
là ai nữa.
“Tổng giám đốc, bữa tối hẹn với Trương nghị viện…” Vu
Nhuế vừa đẩy cửa vào nhìn thấy một màn như vậy, một câu đều nói chưa
xong. Rồi lại bổ sung thêm một câu, “Thực ra… vừa rồi tôi đã gõ cửa!”
Vận Nhi thừa dịp anh ngẩng đầu, dùng sức đẩy anh, luồn dưới cánh tay anh
chui ra, bối rối sửa sang lại quần áo trên người, khuôn mặt đỏ bừng
không dám ngẩng đầu lên.
“Biết rồi, cô đi ra ngoài đi!” Mặt Âu
Thừa Duẫn không đổi sắc, thong thả sửa lại quần áo, lại kéo Vận Nhi đến
bên người, ngồi trên ghế xoay.