Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 182: Tâm động không bằng hành động



Vận Nhi nằm trên giường bệnh truyền xong hai bình nước biển, lại ăn một chén cháo yến mạch nhỏ, Thương Nhĩ Kì vẫn còn chưa trở lại, cô không mang theo di động trên người, cũng không dám chạy loạn, sợ anh đến đây không tìm thấy cô lại sốt ruột.

Kỳ thật truyền nước biển xong cô có thể đi lại được rồi, không cần nằm viện như vậy nữa, nhưng mà Thương Nhĩ Kì lo lắng, không để cho cô đi xuống phải nằm nguyên trên giường.

Nằm một ngày, thân thể đều có chút đau nhức, Vận Nhi đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống cảnh sắc vườn hoa trong ánh mặt trời bên dưới, sau khi hỏi thăm y tá lập tức chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng.ddiieenndllqd

Mới vừa đi đến lầu hai, khi chuẩn bị quẹo vào, đụng phải một người mặc một bộ váy màu đỏ, kèm theo đó là một tiếng hô đầy lo lắng,“Tử Kì, không sao chứ?”

Một tiếng nói dịu dàng che chở truyền đến tai Vận Nhi, có chút quen thuộc, cô ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Lam Hạo, trong lòng che chở ôm Mạc Tử Kỳ đã hai năm không gặp lại.

“Vận Nhi?” Khi Lam Hạo nhìn thấy Vận Nhi cũng ngây ngẩn cả người, cánh tay đang đặt trên người Mạc Tử Kỳ cũng có chút cứng ngắc, giống như muốn rút về, nhưng mà cuối cùng vẫn không làm vậy.

Vận Nhi chú ý tới động tác của anh thật cẩn thận che chở bụng Mạc Tử Kỳ, cô lập tức hiểu.

Có chút cứng nhắc, nhưng vẫn mỉm cười, Vận Nhi bình tĩnh chào hỏi, “Đàn anh, đàn chị, thực khéo!”

“Nghe nói em xuất ngoại, trở về từ khi nào?” Lam Hạo nhìn Vận Nhi, ánh mắt không tự chủ được sáng hẳn lên.

Mạc Tử Kỳ đứng bên cạnh nhìn phản ứng của anh có vẻ không vui, vẻ mặt mặt hờn giận lại trừng mắt nhìn Vận Nhi.

“A, vừa trở về không lâu, nghe nói hai người sắp đính hôn, chúc mừng!” Vận Nhi cười nhìn Lam Hạo, nụ cười phát ra từ nội tâm chúc phúc anh, gặp lại, anh vẫn là đàn anh tao nhã dịu dàng của cô, cô đã không còn là một đàn em khát khao yêu say đắm anh nữa.

“Ừm.... Đúng vậy, là cuối tuần này, em có thời gian không?” Trong mắt Lam Hạo rõ ràng lóe lên khát vọng nào đó không biết tên, khi gặp lại Vận Nhi, so với trước kia, cô càng thành thục hơn, Lam Hạo vẫn không thể quên tình yêu say đắm thời trung học kia.

“Ôi, Hạo, cục cưng đá em ...” Mạc Tử Kỳ nháy đôi mắt to ngập nước, làm nũng tựa vào trong lòng Lam Hạo cọ cọ. Cô dùng phương pháp này để buộc Lam Hạo lại bên người mình, cho nên, cô không thể yên tâm với người phụ nữ trước mắt này!

Anh sắp làm cha ...

Bên miệng Vận Nhi lộ vẻ cười yếu ớt, “Vâng, nếu ngày đó không có việc gì em sẽ tham gia, vậy hai người đi làm việc của mình trước đi, hẹn gặp lại!”

Vận Nhi nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cô không phải là không muốn thấy người khác hạnh phúc, mà là bây giờ khi nhìn Mạc Tử Kỳ hạnh phúc, cô nghĩ đến trước kia mình thảm hại thế nào.

Cho đến hôm nay, cô mới biết được, cái cô muốn, chẳng qua chỉ là một lời hứa hẹn của anh mà thôi, nhưng mà anh lại chưa bao giờ mở miệng nói ra.

Cô nhớ rõ cô đã từng hỏi anh, về sau bọn họ có thể ở cùng một chỗ hay không? Anh không trả lời.

Thì ra, không phải anh không xác định, mà là anh sớm đã có đáp án!

Vận Nhi biết Lam Hạo luôn luôn đứng phía sau nhìn cô, cho nên lưng cô rất thẳng, Lam Hạo là cô buông tay trước, cô sẽ không hối hận!

“Làm sao vậy? Sao chạy như bị ai đuổi vậy?” Vừa chạy đến lầu một, Vận Nhi lại ngã vào một lồng ngực rắn chắc, cô bất chấp hết thảy, chạy qua ôm chặt lấy anh, anh luôn xuất hiện vào thời điểm cô cần quan tâm nhất.

Thương Nhĩ Kì, cảm ơn anh!

“Vận Nhi?” Vừa hoàn thành công việc Thương Nhĩ Kì không dám chậm trễ một chút nào chạy nhanh đến bệnh viện, thấy vẻ mặt Vận Nhi có chút hoảng hốt, Thương Nhĩ Kì lo lắng hỏi, cánh tay cũng buông lỏng ra một chút, sợ làm cô đau.

“Không sao, chỉ muốn ôm anh một cái!” Vận Nhi không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không làm nũng với người khác, trong trí nhớ, người duy nhất có thể làm cho cô có vẻ mặt đáng yêu như thế, cũng chỉ có Âu Thừa Duẫn, người đàn ông kia, nhưng mà hiện tại, cô thật sự muốn bắt lấy người đàn ông bên cạnh này.

Cô muốn chứng minh cho anh thấy, Tô Vận Nhi cô cũng là người có người thương, có người yêu.

“Vận Nhi, câu nói này của em sẽ làm anh sinh ra hy vọng!” Thương Nhĩ Kì yêu thương vuốt mái tóc của cô, khi nhìn thấy trên người cô còn mặc quần áo của bệnh viện, anh có chút không vui nhíu nhíu mày, cởi âu phục trên người, trùm lên người cô.

“Nhĩ Kì, anh thật tốt!” Vận Nhi ngửi thấy trên quần áo anh mùi hoa nhài rất dễ chịu, nghĩ đến anh và Âu Thừa Duẫn hai loại người hoàn toàn khác nhau, ngay cả tính cách, sở thích đều khác xa như vậy.

Đến bây giờ cô còn nhớ rõ hương vị của người đàn ông kia khiến cho cô cảm thấy tim đập mạnh.

“Biết anh tốt? Vậy không bằng em gả cho anh đi? Mỗi ngày anh đều sẽ coi em như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay!” Thương Nhĩ Kì ôm cô ngồi trên ghế dài trong hoa viên, ánh nắng trời chiều chiếu khắp mặt đất , màu xanh lá của vườn cây, phong cảnh làm tinh thần thoải mái phấn chấn.ddiieenndllqd

Nói như vậy, là lần thứ hai anh nói ra khỏi miệng, lại đều bị cô nghe giống như chuyện đùa, cười bỏ qua.

Không phải cô không nghĩ, mà là cô không thể!

Cô không yêu anh, có chăng thì chỉ là một chút yêu thích, cô cũng không muốn cho anh ảo tưởng gì, bởi vì anh là người tốt đẹp như thế, lại rơi vào tay cô, căn bản là cô không đáng để anh phải trả giá như thế.

“Nhĩ Kì, Tâm Lam là cô gái tốt, nếu...”

“Tô Vận Nhi, em câm miệng lại cho anh!”

Cô chính là như vậy, một lúc trước anh vừa thông báo tình cảm sâu nặng của mình với cô, ngay sau cô đã làm cho anh nổi trận lôi đình.

Hiện tại đang nói đến chuyện của cô và anh, tại sao lại lôi người khác vào?

“Thôi cái gì, vừa có chút thiện cảm với anh, lại đã trở thành người hung dữ rồi!” Vận Nhi có chút mếu máo uất ức.

“Có thiện cảm với anh?” Thương Nhĩ Kì vừa nghe thấy câu này, ánh mắt lại sáng lên.

“Thương Nhĩ Kì, em nói thật!”

“Tô Vận Nhi, anh cũng nói thật!”

“...”

“Không cần nói những lời vô nghĩa với anh, anh biết bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị tốt, không sao cả, khi em cần đến anh, chỉ cần nói cho anh biết một tiếng, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em!”

Không hề nói lời lay động lòng người, không nói lời yêu lưu luyến, chính là lời nói chân thành nhất từ tận đáy lòng, khiến cho Vận Nhi không thể không cảm động vì người đàn ông này.

“Đừng đối tốt với em như vậy, em sợ em sẽ thật sự yêu anh!” Vận Nhi nắm chặt áo sơmi trước ngực anh, có chút không nói nên lời.

Đã yêu Âu Thừa Duẫn người đàn ông giống như hoa anh túc này rồi sẽ rất khó để yêu người khác, đây là việc Tô Vận Nhi từng cho là thật.

Nhưng mà Thương Nhĩ Kì lại tốt hơn anh ngàn lần vạn lần, có thể cho cô lý do yêu anh, những thứ đó, Âu Thừa Duẫn đều chưa từng cho cô.

“Vậy thử yêu anh, được không? Vận Nhi, anh chỉ là muốn cho em biết, mặc kệ bao lâu, anh cũng sẵn lòng chờ em!” Tuy rằng không nghe được đáp án, nhưng Thương Nhĩ Kì đã thỏa mãn, ít nhất, ở trước mặt anh, Vận Nhi càng ngày càng dễ dàng khuất phục.

Anh sẽ dùng cả tấm lòng để yêu thương cô, bao dung cô, thông cảm cho cô, chỉ cần cô vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy, thì ra, anh vẫn luôn đứng tại chỗ chờ cô.

Dưới yêu cầu cưỡng chế của Thương Nhĩ Kì, Vận Nhi ở lại bệnh viện thêm một đêm, ngày hôm sau lại truyền hai chai nước biển, sau khi xác định thân thể cô không có gì khác thường mới cho cô xuất viện.

Nhưng mà sau đó cũng không gặp lại Lam Hạo và Mạc Tử Kỳ, Vận Nhi nghĩ lễ đính hôn của bọn họ cô không nên tham gia thì tốt hơn, Mạc Tử Kỳ nhất định không muốn nhìn thấy cô xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.