Đợi cho Tô Vận Nhi thức dậy một lần nữa, người đã ở trên xe. Cô đang nằm
gối đầu lên cánh tay của Thừa Duẫn, nghe tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
“Ơ? Tới rồi hả?” Vận Nhi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đụng phải chiếc cằm
cong cong cương nghị của Thừa Duẫn. Môi cô vô tình chạm vào đó, làm cho
cổ họng Thừa Duẫn căng lên, yết hầu trên cổ cứ chạy lên chạy xuống, đôi
mắt đen săm soi nhìn chằm chằm vào cô.
“Ừ.” Âu Thừa Duẫn ra vẻ
thản nhiên nói, bá tước Kiều Nạp Sâm biết anh trở về, đã phái tài xế đến sân bay chờ sẵn, hiện tại bọn họ đang trên đường trở về biệt thự.
Vận Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây xanh um chạy lướt qua hai bên. Berlin, sông Havel và sông Spree nằm ở vùng đất thấp phía Bắc nước Đức, với nhiều hồ. Vận Nhi đã chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của nó.
Chỉ
trong chốc lát, xe lắc lư một cái, từ từ rút ngắn khoảng cách với đỉnh
núi, cuối cùng dừng lại bên một hồ nước lớn bên trong biệt thự. Hai cánh cửa sắt như pháo đài bất khả xâm phạm từ từ mở ra. Âu Thừa Duẫn đã
xuống xe, Vận Nhi cũng vội vàng xuống theo.
Cảnh tượng trước mắt lập tức làm cho cô choáng váng. Lâu đài giống như hoàng cung cổ kính
lấp lánh ánh kim, bên ngoài đều được mạ vàng nguyên chất. Nhìn tới phía
xa kia là một tòa biệt thự uy phong lẫm liệt không thấy điểm dừng. Thật
là quá mức xa xỉ. Một bồn hoa lớn được xây giữa lối đi, hai bên đường đi cả trăm người vệ sĩ đã đứng chờ sẵn.
Tô Vận Nhi vừa nhìn thấy
những gã vệ sĩ sắc mặt nghiêm trang đầy sát khí này, đã sợ tới mức nhảy
dựng lên, trốn vào trong lòng ngực Âu Thừa Duẫn. Bây giờ cô mới biết ở
bên người đàn ông này cảm giác an toàn hơn. Vận Nhi cười cầu hòa,ôm chặt tay anh, không nhìn thấy ánh mắt khác lạ dưới cặp kính râm của Thừa
Duẫn.
“Duẫn điện hạ.” Một tiếng nói lớn vang bên tai Vận Nhi, lúc này cô nhìn thấy những vệ sĩ mặc đồ đen kia đồng loạt cúi đầu bảy mươi
lăm độ, chào Âu Thừa Duẫn. Ôi trời, Vận Nhi bĩu môi, làm giống như
nghênh đón hoàng thái tử hồi cung vậy.
“Ông ngoại.” Lúc này Thừa Duẫn lách người khỏi Vận Nhi, bước nhanh về phía trước, ôm chầm lấy một người đàn ông cũng mặc bộ âu phục màu đen.
“Thằng nhóc, vài năm không gặp, ông ngoại suýt chút nữa cũng không nhận ra cháu được nữa
rồi.” Bá tước Kiều Nạp Sâm vui vẻ dùng tiếng Đức nói chuyện với Thừa
Duẫn. Chờ bọn họ buông nhau ra, Vận Nhi mới nhìn rõ người đàn ông lớn
tuổi trước mặt. Tóc bạc trắng, âu phục lịch lãm, sắc mặt tươi cười ấm
áp, ánh mắt mang theo vài phần cao quý, vừa nhìn đã biết là người đứng
đầu một đại gia tộc.
“Vận Nhi, chào ông đi.” Âu Thừa Duẫn nhìn
thấy ánh mắt tò mò chăm chú nhìn bọn họ của Vận Nhi, bèn kéo cô tới
trước mặt bá tước Kiều Nạp Sâm: “Đây là vợ của cháu, Tô Vận Nhi.”
“A…” Tô Vận Nhi bất giác kêu lên một tiếng, ” Ông, chào ông ngoại.”
“Thật xinh đẹp.” Bá tước Kiều Nạp Sâm có vẻ rất hài lòng nhìn cô gái phương
Đông trước mặt. Có lẽ bởi vì phu nhân của ông cũng là người phương Đông
cho nên ông đặc biệt có cảm tình với những cô gái Trung Quốc. Ông bước
lên, ôm lấy Vận Nhi theo phương thức chào hỏi của những người ngoại
quốc, rồi nói một câu tiếng Hoa phổ thông không chuẩn: “Các cháu đi gặp
mẹ trước đi, lát nữa sẽ mở tiệc tẩy trần cho các cháu.”
Ông vừa
nói xong thì có hai người mặc đồng phục người hầu màu trắng bước lên dẫn hai người vào trong biệt thự. Dọc theo đường đi Vận Nhi có chút hồi
hộp. Ở cái đất nước xa lạ này, chỉ có Âu Thừa Duẫn là làm cho cô cảm
thấy có thể dựa dẫm được. Tô Vận Nhi đi theo sau Âu Thừa Duẫn, vào một
căn nhà kính trồng hoa, xuyên qua đó một lúc sau lại vào một căn biệt
thự khác khiến Vận Nhi có chút choáng váng. Đi thêm một lát thì dừng lại trước cửa của một gian phòng kính thanh tĩnh.
Người hầu lễ phép nói: “Công chúa và tiểu thư đều ở bên trong.”
“Biết rồi.” Âu Thừa Duẫn không ngẩng đầu, kéo tay Vận Nhi, đẩy cửa ra đi vào trong căn phòng ngập tràn hơi hướng cổ xưa.
“Mẹ,chúng con đã về.” Âu Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, tay còn lại vẫn không buông cô ra.