Rời khỏi Tô gia lúc chín giờ tối, Vận Nhi vẫn không biết Thừa Duẫn có diễn
kịch hay không, thái độ anh ta rất đỗi dịu dàng chu đáo, cũng khiến cho
cô có cảm giác bị chìm đắm trong đó. Ở trước mặt Tô Viễn Hàng, anh ân
cần gắp thức ăn cho cô, quan tâm cô từng ly từng tí, ngay cả ánh mắt
cũng rất khác so với bình thường. Trong ánh mắt của anh lúc đó ngập tràn sự yêu thương trìu mến, một từ cũng không nhắc đến Tô Ân Huệ, có vẻ như anh đã chấp nhận thân phận của Tô Vận Nhi.
Vận Nhi quyết định
không làm chuyện chối từ vô vị, tiếp tục cuộc hôn nhân hữu danh vô thực
này với anh đối với cô mà nói cũng không có khác biệt gì quá lớn. Trở
lại ngôi biệt thự tráng lệ như hoàng cung, Vận Nhi quen thuộc đi thẳng
vào trong, lúc đi ngang qua đại sảnh, nhóm người hầu đã đứng chỉnh tề ở
đó đồng thanh chào: “Điện hạ, phu nhân.”
Vận Nhi đi một mạch
thẳng lên phòng rồi đóng chặt cứa lại. Vừa rồi, sự rung động nho nhỏ
trong lòng cô nhất định là ảo giác, nhất định là như vậy. Âu Thừa Duẫn
mở cửa phòng ra, lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc của Vận Nhi nhìn
mình. Cô nhớ rõ ràng là cô đã khóa trái cửa rồi mà.
“Em có thể
qua phòng kế bên ngủ.” Âu Thừa Duẫn hai tay đút trong túi quần, đi đến
trước mặt Vận Nhi nói. Cô là em gái của người phụ nữ kia, nhưng cho đến
bây giờ, anh còn chưa xác định được bản thân mình muốn cái gì. Người con gái bất đắc dĩ trong đời anh, chính là Tô Vận Nhi, tự dưng anh lại cảm
thấy tội nghiệp cô.
“Được.” Vận Nhi chỉ ao ước có thế thôi. Cô vội chạy tới tủ đựng quần áo, phát hiện tất cả quần áo bên trong đều đã bị dọn sạch.
“Tất cả đồ đạc này nọ đã được dọn qua phòng bên kia rồi, là căn phòng thứ
hai bên phải, tính từ cửa phòng này.” Âu Thừa Duẫn mặt không đổi sắc
nói.
Vận Nhi kinh ngạc, thì ra anh sớm đã sắp xếp ổn thỏa, còn
báo hại cô mất công lo lắng cả buổi trời. Chỉ là, nếu đã như vậy, tại
sao anh còn kiên trì muốn kết hôn với cô? Tại sao lại cố hoàn thành cho
xong cái buổi hôn lễ đó? Vận Nhi không hiểu.
“Em không cần phải
hiểu cái gì, muốn đi thì cứ đi, chờ Tô Ân Huệ trở về rồi nói sau.” Âu
Thừa Duẫn giống như có thể nhìn thấy rõ tâm tư của Vận Nhi, câu hỏi của
cô còn chưa kịp nói ra đã được anh trả lời trước một bước.
Thật
ra những suy nghĩ của Vận Nhi đều hiện ra rõ ràng trên mặt cô, Thừa Duẫn cười thầm trong bụng, anh cũng không thấy khó chịu khi cô ở bên cạnh
mình. Chỉ là anh rất sợt rong một phút yếu lòng bản thân sẽ sa ngã, cho
nên mới sắp xếp cho cô đến ở phòng khác.
“Xí, ai thèm quan tâm.” Vận Nhi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đi ra khỏi phòng.
Những sợi tóc dài vô tình lướt qua hai bên má Âu Thừa Duẫn, làm cho anh đột
nhiên cảm thấy trong người có một cơn nóng rực muốn tuôn trào. Để cô bé
này ở bên cạnh, thật sự là nguy hiểm.
Lúc vội vã xuất ngoại, Vận Nhi cũng không kịp mang theo điện thoại di động, tắm rửa xong đi ra,
cầm tới cái di động mới phát hiện là máy đã tắt từ đời nào, đợi cô mở
máy lên thì phát hiện có tới hơn chục cuộc điện thoại gọi nhỡ, đều là
của đứa bạn thân Hứa Tâm Lam gọi tới. Vận Nhi lau lau tóc, bấm số rồi
kẹp điện thoại lên tai, đầu gọi bên kia vừa thông, giọng nói nhí nhảnh
của Hứa Tâm Lam đã vang đến. Vài ngày không có liên lạc với Tâm Lam, cô
ấy còn chưa biết chuyện Vận Nhi kết hôn, ở trong điện thoại Vận Nhi cũng không nói dài dòng, chỉ hẹn ngày mai bọn họ sẽ gặp mặt.