Từ trước đến nay, cho dù người ngoài có đánh giá anh như thế nào đi nữa, Thừa Duẫn vẫn không
để ý. Hiện tại bởi vì một câu nói của Vận Nhi, anh lại chết tiệt tự dưng đâm ra hoài nghi bản thân mình. Tô Ân Huệ sao? Xem ra, anh phải nhanh
chóng hành động.
Tô Vận Nhi đi ra khỏi văn phòng, khuôn mặt tràn ngập sự phẫn nộ, đôi bàn tay chống bên hông, đi thẳng về phía thang máy trước những ánh mắt ngạc nhiên. Khi lướt qua Vu Nhuế, ánh mắt Vận Nhi
khựng lại một vài giây, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thừa Duẫn thật sự biết hưởng thụ, bên người lúc nào cũng có người đẹp kề cận. Haizz,
đã khinh bỉ càng thêm chán ghét. Cô mở to cặp mắt nhìn trừng trừng vào
những con số trên bảng thang máy dần dần tăng lên, cuối cùng cũng dừng
lại ở số chín mươi chín.
Vận Nhi chuẩn bị bước vào, đột nhiên
cảm giác có một cơn gió ớn lạnh thổi qua. Vận Nhi ngẩng đầu lên, cô lập
tức như bị ngã vào một cái hồ sâu thẳm lạnh cóng. Vận Nhi cảm thấy khó
thở, nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai như thiên thần trước mắt, trên mặt lạnh lùng lại toát ra tà khí làm người ta sợ hãi. Vận Nhi cảm giác
được, những người này có hơi thở lạnh lẽo giống như mùi vị trên người
Thừa Duẫn.
Tiêu Trác nhìn Vận Nhi đang đứng trước mặt, anh gỡ
kính râm trên mặt xuống, đôi mắt xếch hơi nheo lại như đánh giá, một
chân bước tới, khoát một cánh tay lên vai Vận Nhi :"Người đẹp,tới tìm
tổng giám đốc Âu à?”
Vận Nhi bị khuôn mặt gian tà này dọa giật
mình, lúc này, Nam Cung Thần đứng sau lưng Tiêu Trác nhìn thấy Vận Nhi,
khoé miệng cong lên một nụ cười trêu chọc. Bước lên vài bước, ngăn cách
Vận Nhi và Tiêu Trác, anh nhiệt tình giới thiệu:"Hỏa Diễm (biệt danh),
cô ấy là em gái của Tô Ân Huệ đó.”
Nghe giọng điệu tự tin này,
Vận Nhi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hai khuôn mặt tuấn tú nhưng
đối lập nhau kia. Bọn họ, có quan hệ gì với Âu Thừa Duẫn?
“Sao?” Ánh mắt Tiêu Trác lộ vẻ sửng sốt, sau đó liếc liếc đánh giá Vận Nhi
thêm một lần nữa, gật gật đầu như có ý tán thưởng, rồi nở nụ cười mê
hoặc lòng người, giơ tay ra bắt lấy tay Vận Nhi :"Chị dâu, tôi tên là
Tiêu Trác.”
Hả……chị dâu? Vận Nhi cũng có chút ngạc nhiên, ánh
mắt hoài nghi không ngừng đảo quanh trên người Tiêu Trác và Nam Cung
Thần. Vì lịch sự, cô bắt lấy bàn tay Tiêu Trác đưa ra, cảm nhận được một trận nhiệt nóng kỳ quái xâm nhập cơ thể. Trực giác nói cho Vận Nhi
biết, hai người đàn ông đứng trước mặt cô rất nguy hiểm.
“Thừa
Duẫn ở trong văn phòng, tôi xin phép đi trước.” Vận Nhi cụp mắt, rút lại bàn tay đang bị Tiêu Trác nắm, nhưng anh ta càng nắm chặt hơn, giằng co một chốc, Tiêu Trác thu vẻ kinh sợ của Vận Nhi vào đáy mắt, nheo nheo
mi, anh nhếch miệng cười thần bí, rồi chợt buông lỏng tay. Vận Nhi được
thả tự do vội vàng chạy vào thang máy, một cánh cửa ngăn cách cô và hai
người đàn ông kì lạ đó. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại
được.
“Cũng không tệ, chị em Tô gia quả nhiên không phải như
những phụ nữ bình thường.” Giọng Tiêu Trác cợt nhả, vẻ mặt bất cần đời
nhìn theo bóng dáng Vận Nhi dần dần đi mất. Sau đó anh cùng Nam Cung
Thần đi đến văn phòng tổng giám đốc SK.
“Đã lâu không gặp, Vu
Nhuế đại mỹ nhân.” Tiêu Trác hào phóng gửi cho Vu Nhuế đang đứng chuẩn
bị tư liệu một nụ hôn gió, làm Vu Nhuế đỏ mặt thẹn thùng. Cô ta biết
Tiêu Trác của tập đoàn tài phiệt Tiêu Thị và Nam Cung Thần của tập đoàn
Hòa Nam Cung có quan hệ rất mật thiết với Âu Thừa Duẫn.
Lịch sự
nở nụ cười tươi hết cỡ với Tiêu Trác và vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng của Nam
Cung Thần, Vu Nhuế gật gật đầu:"Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Nam
Cung, tổng giám đốc Âu đang ở trong văn phòng.”
“Tôi nói anh bao nhiêu lần rồi Lôi Sát, anh đừng trưng ra vẻ mặt giống bị mất sổ gạo như vậy, người đẹp đều bị anh dọa chạy mất cả.” Tiêu Tổng nhích tới gần bên cạnh Nam Cung Thần, cười cười nói. Nam Cung Thần quay lại nhìn Tiêu
Trác với con mắt châm biếm. Tiêu Trác là một nhân vật khác người, thì
Nam Cung Thần cũng là một nhân vật khác người.
“À, tôi biết anh
chỉ cần một mình tiểu công chúa của nhà anh thích anh là đủ rồi, khi nào rảnh cho tôi diện kiến tiểu công chúa đi?” Tiêu Trác dừng chân lại, tay mở cửa văn phòng tổng giám đốc, vừa nói dứt câu với Nam Cung Thần, bọn
họ đã lọt vào tầm mắt của Âu Thừa Duẫn.