Sau lần gặp Thừa Duẫn ở SK đến nay đã gần một tuần nhưng vẫn chưa gặp lại anh. Mỗi ngày Tô Viễn Hàng phái tài xế đưa rước cô tới công ty, lúc cô ra khỏi nhà anh đã
không còn ở nhà, buổi tối khi cô về anh cũng chưa có về. Vận Nhi không
biết cách sống như vậy có gọi là bình thường không, nhưng cô có ảo giác, hình như, anh cũng cố tình lẩn tránh, giống như cô.
Năng lực
học hỏi của Vận Nhi rất tốt, một tuần ở bên cạnh Tô Viễn Hàng, ông dạy
cô rất nhiều những kỹ năng trong thương trường cùng với những thủ đoạn
giao tiếp, Vận Nhi không tránh khỏi sinh lòng khâm phục khả năng xử sự
lão luyện, khôn khéo quyết đoán của Tô Viễn Hàng, nhưng vẫn còn rất nhỏ
bé so với SK, lãnh đạo tập đoàn SK - Âu Thừa Duẫn - người đã đưa SK trở
thành một tập đoàn hùng mạnh xuyên quốc tế. Anh thật sự rất thành công,
hiện tại, Vận Nhi đã nhìn anh với cặp mắt khác xưa một chút.
Trong văn phòng tổng giám đốc SK tràn ngập sát khí, Âu Thừa Duẫn cúi nhìn bức ảnh chụp trên tay, không phải nhìn người nữ diễn viên trong bức hình -
Quý Lam mặc bộ trang phục màu xanh trong buổi phỏng vấn, mà anh đang
chăm chú nhìn hai bóng hình mù mờ khác trong bức ảnh, bức hình đó vô
tình chụp luôn cả bóng ảnh Lam Hạo ôm Vận Nhi, chỉ là mơ hồ, thật sự
nhìn không rõ mặt người trong bức ảnh, nhưng Thừa Duẫn biết chắc đó
chính là bọn họ.
Anh thường không để ý những tin tức rác rưởi
như thế này, nhưng sau cuộc gọi do Tiêu Trác gọi tới, từ cách nói ẩn
chứa châm biếm của cậu ta,Thừa Duẫn lại ngây ngô đi điều tra. Tô Vận
Nhi, con bé chết tiệt, tại sao trong lúc trái tim anh sắp bình phục, lại xảy ra chuyện kích thích anh như thế này? Tức giận xé toạt tấm ảnh, ném đi, Thừa Duẫn đốt một điếu xì gà, tự nhốt mình trong thế giới lảng
vảng khói thuốc. Chỉ có như vậy, anh mới có thể nhìn thấy rõ bản thân
mình muốn gì.
Tô Vận Nhi và Hứa Tâm Lam ngồi gục đầu trong quán
cà phê Mễ La. Hôm nay là cuối tuần, Vận Nhi không cần đi làm nên liền
hẹn Hứa Tâm Lam ra đây, đối với những thay đổi phát sinh trong tuần, Vận Nhi đã bắt đầu quen.
“Sao? Đó không phải là Riche sao? Nghe nói anh ta mới về nước.” Đôi mắt Hứa Tâm Lam chợt sáng khi nhìn thấy tấm áp phích to treo ở quảng trường. Cô hưng phấn reo lên với Vận Nhi. Vận Nhi xoay đầu lại, nhìn tấm áp phích, trên mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên thích
thú.
Riche, là ngôi sao nổi tiếng khắp Châu Á, Vận Nhi đương
nhiên biết, anh ta luôn nhận được sự chú ý kĩ càng của giới truyền
thông, không thể phủ nhận, anh ta đúng là một người đàn ông rất quyến
rũ. Mái tóc vàng sậm mềm mại, sóng mũi cao, đôi mắt biết phóng điện từ,
sâu mênh mông như biển cả, đôi mắt đó, thật sự mê người. Khoé môi mỏng
nhếch lên mang theo nụ cười lạnh lùng mê hoặc,dáng vẻ hoang dại, như một con ngựa hoang, vừa mang dáng vẻ bất kham, lại có vẻ rất cao quí. Vẻ
đẹp này, đủ sức làm tất cả phụ nữ trên thế giới si mê .
“Vận
Nhi, có phải rất đẹp trai hay không? Chồng cậu cũng không thua kém đâu.” Hứa Tâm Lam chưa gặp qua Thừa Duẫn, nhưng có một lần ở buổi tiệc đã
nhìn lướt qua anh, và cũng thường xuyên nhìn thẩy hình anh trên tạp chí, nếu so sánh anh và Riche, bọn họ đẹp trai ngang ngửa nhau.
“Ừ.” Vận Nhi gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười quyến rũ của người minh tinh
kia, trong đầu đột nhiên liên tưởng tới một khuôn mặt tuấn tú quyến rũ
khác. Thật ra người này không có gì tương đồng với Thừa Duẫn, không hiểu sao Vận Nhi lại liên tưởng bọn họ với nhau. Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình sợ run một cái, hình như, đã thành thói quen, mọi lúc mọi nơi đều nhớ tới anh?