“Không có !” Vận Nhi
thốt ra, liền thấy được trong mắt Âu Thừa Duẫn sáng lên, không phải cô
sợ, chỉ là cô đoán không ra tính tình anh, không biết khi nào thì anh
lại làm ra hành động kinh người.
Âu Thừa Duẫn dường như biết trước cô sẽ trả lời như vậy, lộ ra một chút tươi cười quái dị khó có được, Tô
Vận Nhi sẽ không ôn thuần nghe lời giống cô ấy. Nhưng những ngày này anh cố ý vắng vẻ cô, hình như đối với cô không tạo thành một chút ảnh hưởng nào.
“Hiện giờ danh nghĩa em là Âu phu nhân, cách người đàn ông khác xa ra một chút !” Âu Thừa Duẫn đột nhiên tiến đến trước mặt Vận Nhi,
hơi thở ấm áp phun lên cổ Vận Nhi, cô như bị mê hoặc đứng bất động ở nơi đó. Cánh tay bị cánh tay cứng rắn của anh giam cầm, cỗ nóng rực bên
hông kia cũng kề sát cô, một loại rung động khó có thể nói nên lời làm
cho cô giống như bị điện giật vậy, si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị
trước mắt này.
Cô dường như đã quên, Âu Thừa Duẫn chính là một người
đàn ông vô cùng nguy hiểm, nhất là ở trước mặt phụ nữ, làm người ta
không có một chút năng lực chống đỡ.
Giờ này khắc này, Vận Nhi thế nhưng lại quên phản kháng.
“Hử? Nghe thấy không?” Âu Thừa Duẫn không nghe thấy cô trả lời, không khỏi
lại tăng thêm lực trong tay, Vận Nhi đau đến nỗi đôi mi thanh tú nhăn
lại, lập tức từ trong hơi thở của anh tỉnh lại.
Người đàn ông trong miệng anh kia là chỉ ai ? Lam Hạo ?
Nhưng anh làm sao mà biết được ?
Vận Nhi hừ hừ, nghiêng mặt đi, người đàn ông này có chút cố tình gây sự,
chuyện cô cùng ai kết giao hình như cũng không liên quan đến anh ta chứ? Cô còn chưa so đo với tình nhân của anh, trong lòng nghĩ vậy, Vận Nhi
vẫn là không trả lời anh.
“Người phụ nữ chết tiệt !” Âu Thừa Duẫn
giận trừng mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, chỉ thấy cô bất mãn
chu đôi môi anh đào, môi cánh hoa phấn nhuận hơi hơi mân mê, mang theo
một cỗ hương vị dụ hoặc, thế nhưng làm cho anh có loại xúc động muốn âu
yếm.
Ngay khi anh muốn bắt lấy cánh môi của cô, muốn cướp lấy phần
ngọt ngào kia, thanh âm chị Ngọc không đúng lúc từ đại sảnh truyền đến : “Điện hạ, tiểu thư Jenny đến đây !”
Âu Thừa Duẫn lúc này mới từ bên
trong ý loạn tình mê vừa rồi tỉnh táo lại, sau khi ý thức được hành động của chính mình liền đẩy Vận Nhi từ trong lòng ra. Không nghĩ tới anh
lại đột nhiên đẩy cô, thân thể Vận Nhi lảo đảo một cái, đầu thiếu chút
nữa đụng vào tay vịn.
Lúc này nghe được một trận thanh âm tinh tế của giày cao gót, theo đó là mùi nước hoa nồng đậm, một người phụ nữ gợi
cảm yêu diễm cực hạn mặc lễ phục xanh trong suốt cực hở, dưới chân là
đôi giày dây cao bảy tấc, một mái tóc quăn màu đỏ cuộn sóng, cực kỳ xinh đẹp, bước thẳng đến chỗ Âu Thừa Duẫn, dùng thanh âm ngọt chết người
không đền mạng vui vẻ kêu lên : “Duẫn, người ta nhớ anh muốn chết !”
“Bảo bối, anh cũng nhớ em !” Vận Nhi mở to mắt nhìn, hai người bọn họ thế
nhưng trước mặt cô trực tiếp hôn nồng nhiệt theo đúng tiêu chuẩn. Móng
vuốt sắc lang của Âu Thừa Duẫn thế nhưng không an phận ở trên người cô
ta tự do chạy, cô thiếu chút nữa tàng hình thành không khí, cô –phu nhân chính quy của nhà họ Âu vẫn còn ở đây đó!
Thật quá đáng, người đàn ông này nhất định là cố ý !
Khoe khoang đúng không !?
Tô Vận Nhi trực tiếp nói cho chính mình không cần nhìn bọn họ, hôn đi, hôn đi, hôn chết luôn đi !
“Duẫn, cô ta là ai vậy? Là người hầu nhà anh sao ?” Nhìn bóng dáng Vận Nhi rời đi, Jenny làm nũng đem toàn bộ thân thể đều dán lên người Âu Thừa Duẫn, đôi bàn tay đã đẩy ra dục bào trên người Âu Thừa Duẫn, trực tiếp sờ vào trong ngực anh.
Vận Nhi tức giận, người hầu, người phụ nữ này có mắt nhìn hay không ?
Khóe môi Âu Thừa Duẫn như cười như không tràn đầy tươi cười quỷ dị, nhìn đến Vận Nhi xoay người, ánh mắt nhu tình bắn ra bốn phía, cũng càng thêm ôm chặt người phụ nữ trong lòng : “Bảo bối, không nên hỏi thì tốt nhất
không cần hỏi nhiều ! Tôi thích phụ nữ thông minh !”
“Em biết rồi !”
Jenny cũng nhìn ra cỗ khí chất không tầm thường trên người Vận Nhi kia,
cho nên dùng ánh mắt mang địch ý nhìn cô.
Vận Nhi trực giác muốn
cười, tình nhân tìm tới cửa, cô vì cái gì phải cảm thấy không được tự
nhiên chứ? Nhưng Âu Thừa Duẫn – người đàn ông này thật là có đủ biến
thái, anh ta muốn chơi như thế nào liền chơi, cô coi như không nhìn thấy là được rồi chứ gì?
Nhưng, vì cái gì mà khi nhìn thấy anh hôn người
phụ nữ khác, trong lòng cô lại cảm thấy ê ẩm? Là bởi vì anh làm cô cảm
thấy khó xử sao? Vận Nhi oán hận nghĩ, rất nhanh đã chạy lên lầu.