Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 62: Một mình sao?



“Anh ba, thật là bất công nha, em cũng không có!” Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh bất mãn hừ hừ. Kỳ thật, nhìn tình huống bây giờ Vận Nhi và anh ba của cô có vẻ xứng đôi, chỉ tiếc, Hứa Minh Dịch không phải kiểu hình mẫu mà Vận Nhi thích.

“Anh nhớ rõ trước kia đã đưa cho em vài bộ váy, tùy tiện chọn một bộ là được!” Hứa Minh Dịch nâng mi, dễ dàng vạch trần cô.

Hứa Tâm Lam mắng thầm sau đó liền kéo Vận Nhi chạy vào phòng tắm.

Bộ váy dài chất liệu tơ tằm màu tím như là làm theo dáng người của Vận Nhi, thân váy được thiết kế chít eo cao, khiến cả người cô như đều tô đậm một tầng hơi thở thần bí, không có tân trang gì, cũng đã là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, đường xẻ cao đem đùi đẹp thon dài của cô khoe ra, không thể nghi ngờ. Trước ngực là một nhành hoa trang trí nằm ở độ cao vừa phải. Xứng với khuôn mặt tinh xảo kia của cô, toàn thân cao thấp phối hợp đều là vô cùng xinh đẹp như vậy. Hứa Tâm Lam nhìn thôi cũng có chút ghen tị, hai mắt sáng lên, giống như hai ngọn đèn sáng trong đêm khuya, đều tự nở rộ xinh đẹp.

Thời điểm Hứa Minh Phong xuất hiện thấy Hứa Minh Dịch nắm tay Vận Nhi, anh có chút ghen tỵ, cố ý ra đứng chung một chỗ với hai người : “Vận Nhi, anh hai cũng thiếu một người bạn gái, không bằng em đi cùng với anh hai đi!”

A, Vận Nhi ngạc nhiên, có chút không biết phải làm sao, đứng sững sờ tại chỗ.

“Anh hai, anh cũng đi sao ? Vậy lát cùng đến với em, chúng em đi trước !” Hứa Tâm Lam đúng lúc tha đi Hứa Minh Phong đang làm vướng bận, tự động nắm tay anh đi ra ngoài, quay đầu cũng không quên làm tư thế “ok” với Tô Vận Nhi.

Cứ như vậy, khi Vận Nhi cùng Hứa Minh Dịch, Hứa Tâm Lam cùng Hứa Minh Phong đi tới bữa tiệc, đã hấp dẫn thật nhiều sự chú ý của mọi người.

Hình tượng cậu hai nhà họ Hứa đều bị dừng ở hình ảnh một hoa hoa công tử ( công tử ăn chơi), cho nên đối với anh chưa từng chú ý. Ngược lại là Hứa Minh Dịch vẫn luôn rất bận rộn, lần này lại tự nhiên cùng Tô Vận Nhi xuất hiện, khó tránh khỏi khiến cho một vài người bàn luận.

Tô Vận Nhi cúi đầu, có chút mất tự nhiên đùa nghịch sợi tóc, theo Hứa Minh Dịch tiến vào chính sảnh. Cô không khỏi có chút khiếp sợ đối với nơi xa hoa khí phái này. Đèn treo thủy tinh thuần màu sắc thiên nhiên, phảng phất phát ra nhiều màu sắc, giống như đi vào một thiên đường mộng ảo, y hương tấn ảnh, ung dung đẹp đẽ quý giá, nghe nói lần này tổ chức là tổng giám đốc vừa mới nhận chức của tập đoàn Thương thị – Thương Chính Vinh, ông ta được xem là người cấp nguyên lão, ở trong thương giới dốc sức hơn ba mươi năm, danh hào của ông sớm đã như sấm bên tai, cho nên lấy quyền thế của ông, mọi người đều sẽ cho ông chút mặt mũi.

Hứa Tâm Lam kéo Vận Nhi nói với Hứa Minh Dịch một tiếng liền vọt đến một góc xa, bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Lam Hạo.

“Anh ấy hình như là không có tới!” Vận Nhi có chút thất vọng nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy hình bóng người cô muốn gặp, tùy tay cầm lấy một ly Champagnes trong tay bồi bàn, gượng ép bảo trì tươi cười. Một chút cũng không có chú ý tới một ánh mắt cực nóng phía sau đã tập trung vào cô.

“Ừ, mặc kệ anh ấy!” Hứa Tâm Lam đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, ghé vào bên tai Vận Nhi nói : “Vận Nhi, kỳ thật hôm nay tớ tới là muốn gặp Riche, nghe nói anh ấy đã trở thành một giám đốc kinh doanh của Thương thị!” Hai mắt Hứa Tâm Lam phát ra tia sáng chói mắt, thì ra là cô có chủ ý này nha. Vận Nhi tức giận trắng mắt liếc cô một cái, thật đúng là, còn khiến cho cô nghĩ là nha đầu kia đã đổi tính rồi.

Riche? Là người đàn ông lần trước cô nhìn thấy kia sao? Thuơng Nhĩ Kỳ!

Khi Vận Nhi còn sững người, Hứa Tâm Lam đã không thấy bóng dáng, lưu lại cô còn đang mơ hồ đứng tại chỗ, nhìn người đến người đi có thân sĩ, có thục nữ, đột nhiên cảm thấy thật giả tạo, ngọn đèn đẹp mắt chiếu xuống làm mắt cô có chút đau đớn.

Không khí se lạnh từ điều hòa lưu động như mạch nước ngầm chảy chậm, Vận Nhi nghe bên tai những lời nói nhỏ nhẹ, giống như tình nhân đang thỏ thẻ tâm sự, thế giới như xoay tròn, hết thảy trước mắt đều trở nên có chút không đúng.

Vận Nhi xoay người, muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút, Hứa Minh Dịch thỉnh thoảng xoay đầu cho cô một ánh mắt an ủi, cũng cùng vài người đàn ông mặc tây trang đi giày da xung quanh nói chuyện với nhau, Vận Nhi lần đầu tiên nhìn thấy anh nói năng nhã nhặn như vậy, thế nhưng có loại sức quyến rũ nói không nên lời.

Vận Nhi chỉ chỉ bên ngoài, sau đó cười chậm rãi đi đến phía sau hoa viên.

Ban đêm thổi tới gió lạnh, vẫn chảy xuôi đến trên người Vận Nhi, làm tản đi hậm hực trong lòng cô, hai tay cô đỡ lan can ban công, nhìn một mảnh bầu trời đêm, dường như không có bóng tối, quanh thân đều bao phủ một tầng ánh sáng, ngay cả mọi biểu tình trên mặt cũng đều gắn vào trong một màu mơ hồ.

“Tiểu thư, một mình sao ?” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam, làm cho thân thể Vận Nhi run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.