Rời khỏi bữa tiệc tráng lệ, Vận Nhi ôm chặt thân thể, mang giày cao gót
đi trên đường cái rộng lớn, bóng dáng mơ hồ in ngược trên đường lạnh
giá, lờ mờ mà cô đơn, kéo dài trên mặt đất, nơi này là khu của những
người giàu có, rất ít có taxi chạy qua.
Vận Nhi vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh, hy vọng có thể trở lại nhà
họ Âu trước Âu Thừa Duẫn. Cô không nghĩ tới sẽ gặp lại anh trong trường
hợp như vậy, rõ ràng là vợ chồng, lại như người xa lạ, cứ như đối với
anh, cô vẫn luôn là vô hình!
“Vận Nhi, lên xe, anh đưa em về !” BMW màu trắng của Lam Hạo dừng lại
bên cạnh Vận Nhi, khoảng cách vừa đủ, lốp xe đen bóng, vững vàng đứng
giữa bầu trời đen đầy sao, giống như một ngọn đèn, chiếu sáng trong lòng Vận Nhi.
Theo bản năng, Vận Nhi lập tức khoát tay áo, ánh mắt lơ đãng nhìn đến
Mạc Tử Kỳ bên cạnh Lam Hạo, phản cảm cự tuyệt : “Không cần, em chờ Tâm
Lam cùng nhau trở về.”
“Lên xe đi, anh vừa nhìn thấy Tâm Lam đuổi theo một người đàn ông đi ra
ngoài !” Lam Hạo bên miệng vẫn là lộ vẻ tươi cười ôn nhu, Vận Nhi lập
tức không biết nên cự tuyệt anh như thế nào, mà để học trưởng Lam Hạo
đưa về, thì cô chỉ có thể trở về Tô gia.
Nhấc chân, vừa mới chuẩn bị kéo mở cửa sau của BMW, đột nhiên từ phía
sau một ánh sáng mãnh liệt chiếu đến, Vận Nhi nâng tay che mắt, Bentley
chợt lóe mà lướt qua trước mắt cô, bừa bãi mà dứt khoát.
Khi cùng BMW ma sát thì dừng ở đối diện Vận Nhi, cửa kính xe hạ xuống,
khuôn mặt tuấn tú thâm trầm kia liền xuất hiện ở trước mắt Vận Nhi, ngay cả thanh âm cũng đều bá đạo cùng độc tài giống như vậy : “Tô Vận Nhi,
lại đây !”
Vận Nhi dưới chân như mọc rễ, thân thể cũng có chút rung rung, tiến lên cũng không được, lui về cũng không xong.
Lên xe Lam Hạo, hay là lên xe Âu Thừa Duẫn?
Khi ánh mắt Lam Hạo hồ nghi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến
không chê vào đâu được kia của Âu Thừa Duẫn, lại đem ánh mắt chuyển về
phía sau, Vận Nhi chần chờ, làm cho anh có chút khẩn trương, là Âu Thừa
Duẫn, bên người cô luôn xuất hiện người đàn ông xuất sắc như vậy sao?
“Lại đây !” Âu Thừa Duẫn tăng thêm âm lượng, không khỏi nặng nề lặp lại
một lần. Vận Nhi biết, anh đang ẩn nhẫn tức giận, nếu cô không đi qua,
khẳng định anh sẽ nổi bão, vì thế cô rụt tay về, nhẹ giọng nói với Lam
Hạo : “Học trưởng, thực xin lỗi, em đi trước!”
“Cô, xuống xe !” Khi Vận Nhi kéo ra cửa xe ngồi vào ghế sau, Âu Thừa
Duẫn cau mày ra lệnh cho người phụ nữ bên cạnh, miệng cường ngạnh không
chấp nhận bị người cự tuyệt.
“Duẫn…” Jenny có chút không tình nguyện lôi kéo cánh tay anh làm nũng.
Đêm nay thật vất vả lắm mới dựa vào tên tuổi anh mà nổi lên một chút, cô còn muốn trói chặt con cá lớn này mà.
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa, cút!” Nhẫn nại của anh luôn luôn có hạn,
phụ nữ thức thời đều biết tình huống trước mắt, người đàn ông này là
không thể chọc, mặc dù không cam lòng, nhưng Jenny vẫn xuống xe. Nhưng
cũng không quên quay đầu liếc mắt trừng Vận Nhi một cái.
“Em, ngồi vào bên cạnh tôi!” Vận Nhi vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm như ác ma lại từ phía trước truyền đến.
Nghĩ đến thái độ vừa rồi của anh, Vận Nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn còn chưa cài dây an toàn, xe đã giống như mũi tên bắn bay đi.
Mà trong chiếc Rolls-Royce màu đen đứng ở ven đường, một đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chăm chú vào một màn vừa phát sinh khi nãy.
Thương Nhĩ Kỳ hai tay nâng cằm, sau khi Bentley, mới khởi động xe chạy theo hướng ngược lại.
Ông già thật sự là quá coi thường anh, rõ ràng thủ thuật che mắt cũng
không thể tránh được ánh mắt anh, chờ khi nào anh không còn hứng thú với giới giải trí nữa, có lẽ anh cũng sẽ suy nghĩ đến việc trở về tiếp quản công ty của ông.
Nhưng mà hiện tại thì… Anh hình như đã tìm được mục tiêu mới rồi!