Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 73: Ăn cơm với Thương Nhĩ Kỳ



"Anh buông tôi ra!" Vận Nhi kháng cự lại sự đụng chạm của Thương Nhĩ Kỳ, tránh ra khỏi lồng ngực của anh, lại bị anh ôm vào trong ngực chặt hơn. Trong lúc nhất thời, tất cả xe phía sau bọn họ đều bị chiếc Rolls-Royce màu đen mới tinh kia chặn lại. "Xem đi, nếu như em không ngoan ngoãn lên xe, sẽ làm ảnh hưởng tới giao thông đấy!" Thương Nhĩ Kỳ bình tĩnh nhìn gương mặt có chút trắng bệch kia, khuôn mặt anh tuấn dưới mũ lưỡi trai không có một chút vẻ không kiên nhẫn nào.

"Anh. . ." Vận Nhi tức giận trừng mắt nhìn người có chút vô lại kia, xe của anh vừa vặn dừng ở phía trước, rõ ràng đã tạo thành cản trở giao thông nhất thời, nếu không đi, cảnh sát cũng sắp tới mời rời đi rồi. Nhưng người đàn ông này vẫn như không có chuyện gì xảy ra, vẫn rất có kiên nhẫn "mời" cô lên xe.

Không chịu được người chung quanh thúc giục, Tô Vận Nhi xấu hổ đỏ mặt, liền chui vào xe của anh, thời tiết nóng bức, Tô Vận Nhi lại cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, trong lòng như bị cái gì đè nặng, cực kỳ buồn bực.

"Có phải em có chuyện gì hay không?" Thương Nhĩ Kỳ quan sát thấy sắc mặt Vận Nhi không bình thường, ân cần hỏi thăm. Đối với cô gái nhỏ có duyên gặp mặt vài lần này, anh luôn có rất nhiều nhiệt tình, muốn tìm tòi nghiên cứu tất cả bí mật của cô. "Không có việc gì, cảm ơn anh đã quan tâm!" Vận Nhi khách sáo nói lời cảm ơn, không muốn dính líu đến anh ta quá nhiều, "Phiền anh cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước!"

"A, tôi vốn là muốn đến buổi thông báo, hiện tại em làm chậm trễ thời gian của tôi, em định bồi thường cho tôi thế nào đây?" Thương Nhĩ Kỳ nhếch miệng cười, lộ ra khóe môi xinh đẹp, có chút tính trẻ con nhìn Tô Vận Nhi.

Khóe miệng Tô Vận Nhi co quắp vài cái, không lầm chứ, là cô làm chậm trễ thời gian của anh ta sao? Rõ ràng là chính anh ta tự mình đa tình kéo cô lên xe có được hay không?

"Thật ngại quá, chuyện này hình như đâu có quan hệ gì với tôi chứ? Thương Đại Bài, anh không có thời gian thì để tôi xuống xe đi!" Tô Vận Nhi vừa nói liền cởi dây an toàn trên người ra, cô cũng không muốn tự mình tìm phiền phức.

"NO NO NO, đổi lại tên gọi đi!" Rõ ràng đối với tên gọi Thương Đại Bài này, Thương Nhĩ Kỳ cảm thấy rất tức giận, từ trước đến giờ tên thật của anh cũng sẽ không xuất hiện ở trên màn ảnh, chỉ có lần đầu tiên khi nhìn thấy cô anh liền nói cho cô biết, cô gái nhỏ này thật đúng là không biết tốt xấu, "Nhĩ Kỳ hoặc là Kỳ?"

"Chúng ta không thân quen đến vậy, dừng xe!" Vận Nhi lại nhấn mạnh lần nữa, không xem lời nói của anh ta là quan trọng, bây giờ trong đầu cô tràn ngập lời nói của Tô Ân Huệ, chị ấy muốn cô ly hôn với Âu Thừa Duẫn!

"Dù sao cũng đến muộn, cứ để bọn họ chờ đi, để bày tỏ thành ý xin lỗi, em mời tôi ăn cơm đi!" Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Thượng Nhĩ Kỳ nếm trải tư vị bị cự tuyệt, thật đúng là không cho anh mặt mũi mà. Nghĩ tới ngàn vạn thiếu nữ toàn châu Á bằng tuổi cô đều điên cuồng mê luyến anh, tại sao trong mắt Tô Vận Nhi lại không phát hiện được một chút ưu điểm nào của anh?

"Tôi không có tiền!" Vận Nhi không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, thật sự là cô một chút cũng không nhìn ra ngoài ngoại hình đẹp thì trên người anh ta còn có ưu điểm gì. "Vậy được rồi, tôi mời em!" Thương Nhĩ Kỳ cũng không giảm tốc độ, mà là hướng tới nơi cần đến, lúc đầu anh chính là muốn từ chối tới buổi thông báo của nhà đầu tư bên kia, không ngờ lại gặp Tô Vận Nhi, anh chẳng cần nghĩ ngợi liền đi tới sau cô. "Tôi không rảnh!" Vận Nhi có chút mất kiên nhẫn lườm anh một cái, "Thương Đại soái ca, nếu như anh muốn mời người ăn cơm, anh chỉ cần tùy tiện búng tay một cái, sẽ có phụ nữ đứng đầy một con đường phía sau nguyện ý ăn trưa với anh. Làm phiền anh dừng xe được không?"

"Nhưng tôi chỉ coi trọng em thôi, em ăn với tôi!" Thương Nhĩ Kỳ nở nụ cười mê hoặc, không đợi Vận Nhi phản bác, liền tăng tốc nhanh hơn, dừng lại ở một nhà hàng Tây cao cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.