Gần nhất là một tháng trò chuyện một lần, nghe thanh âm kia quen thuộc, tuy rằng chưa từng nói nhiều, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy được sự ấm áp.
Vận Nhi đem nó bỏ vào túi xách, lại tiện tay cầm mấy thứ vật dụng hàng ngày bình thường vẫn hay dùng, mặc dù ở nhà họ Âu cái gì cũng không thiếu, nhưng cô vẫn quen dùng đồ của mình.
“Không nghĩ tới thưởng thức của cô một chút cũng không thay đổi!” Âu Thừa Duẫn đĩnh đạc đẩy cửa phòng Tô Ân Huệ ra, khi nhìn đến bố cục màu tối kia, nhíu mày, trấn định nói.
Anh nhớ rõ phòng Thừa Huyễn trước kia cùng nơi này, rất giống nhau, cũng là do Tô Ân Huệ đi!
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Ân Huệ không nghĩ tới anh sẽ cùng đi lên, trong con ngươi kinh hoàng của cô tràn ngập sợ hãi, trước mặt cô anh nói muốn em gái của cô, như vậy còn chưa đủ nhục nhã cô sao?
“Tôi muốn làm gì, cô không biết sao? Ừ?” Tây trang màu đen vây quanh thân thể cao lớn của Âu Thừa Duẫn như Tu La chậm rãi đi đến trước mặt Tô Ân Huệ, khẽ nâng cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to bối rối của cô, né tránh ánh mắt nóng rực của anh.
“Thừa Duẫn…” Tô Ân Huệ khẽ ngửi được mùi nước hoa trên người anh, đầu óc không khống chế bị anh hấp dẫn, hình dáng tuấn mỹ như điêu khắc, khí phách vừa chính vừa tà, giống như là dụ hoặc trí mạng, làm cho cô cam nguyện thuần phục trong ôm ấp của anh.
Cô vốn tưởng rằng né tránh anh ba năm có thể chậm rãi quên anh, nhưng hình bóng anh như ma quỷ không có lúc nào là không xuất hiện ở trước mắt cô, cho dù cô có cố ý quên đi, luôn có thể từ trên các phương tiện đại chúng biết được thông tin của anh.
Một người đàn ông độc thân hoàng kim hào quang bắn ra bốn phía, đúng là người đàn ông cô yêu đến tận xương tủy!
Anh chỉ tên muốn cưới cô, cô lại lùi bước, hiện tại lại trở thành một trong số đông những người phụ nữ của anh, cô cũng vui vẻ chịu đựng!
“Hư, gọi tôi là Duẫn!” Ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn chạm vào môi anh đào đỏ tươi của cô, khiến toàn thân Tô Ân Huệ đều sợ run lên, mắt to đầy sương mù mê ly nhìn anh, tình yêu nói không nên lời, dây dưa triền miên, giống như phải dung nhập trong cơ thể anh.
“Dù sao, tương lai cô sẽ là người phụ nữ cùng tôi quan hệ thực chặt chẽ!” Âu Thừa Duẫn khẽ nheo hai mắt, lộ ra hơi thở mị hoặc, cố ý tăng thêm bốn chữ “Quan hệ chặt chẽ”.
Anh là đang nhắc nhở thân phận của cô, là tình nhân của anh!
Cười tà mị, dễ dàng gợi lên tình cảm nguyên thủy nhất của Tô Ân Huệ, cô như là bị mê hoặc, thanh âm khàn khàn kiềm lòng không đậu lẩm bẩm: “Duẫn…”
“Thực ngoan!” Ngón tay thon dài bên miệng cô của anh bất giác mở rộng độ cong, một đường xuống phía dưới, lướt qua ngũ quan xinh đẹp của cô, cúi người, môi mỏng liền đặt lên đôi môi cánh hoa mềm mại của cô, một cỗ sóng điện cường đại lập tức chạm đến người hai người.
Tâm Tô Ân Huệ hung hăng co rút lại một chút, đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, mà lúc này đây, cô thật sự cảm giác được sự tồn tại của anh.
Hô hấp khó dần xen lẫn tiếng thở gấp nhỏ, Tô Ân Huệ dần dần trầm luân vào trong sự dịu dàng của anh, hai tay đặt trên cổ anh, dưới sự khiêu khích của Âu Thừa Duẫn, thân thể cũng trở nên nóng rực lên.
Vận Nhi thu thập tốt mọi thứ, đánh giá phòng chính mình một chút, thật sự là càng ngày càng cảm thấy xa lạ.
Cô nghĩ, Âu Thừa Duẫn làm hết thảy mọi thứ, đều chỉ là vì trả thù Tô Ân Huệ ngày đó đào hôn!
Cô có thể cảm giác được ánh mắt Âu Thừa Duẫn nhìn Tô Ân Huệ, mà cô, cũng sẽ không nằm trong âm mưu của anh.
Phòng Tô Ân Huệ ở bên trái phòng cô, Vận Nhi xuống lầu phải đi ngang qua, bố cục như vậy cùng nhà họ Âu có rất nhiều điểm tương đồng, phòng của cô và Âu Thừa Duẫn cũng giống như vậy.
Khi đi qua trước phòng Tô Ân Huệ, Vận Nhi chợt dừng chân lại, vì từ trong phòng truyền đến vài tiếng thở dốc không tầm thường, thúc đẩy cô dừng lại nhìn vào trong.