Sân bay, tại lối ra khu vực VIP, một vị khách lông mày lưỡi mác đi tới, người đàn ông này mặc áo đen trên sống mũi đeo một chiếc kính râm lớn màu nâu, phía dưới là bộ âu phục được thiết kế khéo léo của hãng Zegna, thân hình to lớn vô cùng nổi bật khi đi trong đám đông, cả người tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng, tháo kính xuống đôi mắt đen sáng ngời lướt nhanh một vòng thành phố đã lâu không trở về, khóe môi khẽ nhếch, cánh tay kéo theo một va li đơn giản, theo đoàn người đi về hướng lối ra.
"Úi, xin lỗi, xin lỗi!" Trong ngực đột nhiên có thêm một cơ thể nóng hổi, mùi hương đặc biệt của phái nữ bay vào mũi anh, gần như không cần suy nghĩ, mặt Tô Thượng Đông không chút thay đổi đẩy cô gái đang dựa vào mình ra.
"Này, tôi nói anh người này cũng thật là không có nhân tính đi?" Không biết bị ai đẩy một cái Âu Dương thuận thế ngã vào ngực một người đàn ông xa lạ, lại bị anh nhẫn tâm đẩy ra! ! !
Mở to hai mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương viết thật lớn hai chữ bất mãn, nói thế nào thì cô cũng là một mĩ nữ, vậy mà lại có người không biết thương hương tiếc ngọc, ngọn lửa tức giận trong cô bùng nổ, phun về hướng người đàn ông lạnh lùng không nói lời nào phía sau.
Người đó có một khuôn mặt cương nghị anh tuấn, làm cho người ta có cảm giác rất lạnh, chỉ thản nhiên liếc cô một cái, Âu Dương cũng cảm thấy ớn lạnh cả người, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Âu Thừa Duẫn.
Sắc mặt Tô Thượng Đông không thay đổi, tùy ý liếc cô gái bị anh đẩy ra một cái, trong đôi mắt ảm đạm không có một tia gợn sóng, đôi chân dài tiếp tục đi về phía trước.
Đôi mắt sâu thẳm dưới chiếc kính như có lực hút, khiến cả người Âu Dương như bị điện giật, gương mặt cô đỏ bừng.
Ngẩng đầu lên lần nữa, đã thấy bên người anh có hai nhân viên sân bay nghênh đón, cả người mặc trang phục màu đen, cung kính ghé vào bên cạnh Tô Thượng Đông nói, "Thiếu gia!".
Người đàn ông đáng ghét, Âu Dương nhìn bóng lưng anh biến mất, hai mắt bỗng bừng tỉnh, lúc này mới thấy chỉ còn lại một mình cô ở lối ra khu vực VIP, nhớ lại sự lúng túng của mình lúc nãy, phẫn nộ dậm chân, lấy ra điện thoại đã tắt, gọi tới số của giáo sư trong đoàn, dùng tiếng Đức chuẩn nói, "Giáo sư Ellen, em đã đến thành phố A rồi, chờ mọi người đến nơi em sẽ qua đó."
Hồi báo vài câu, Âu Dương chỉnh đốn lại tâm trạng, nhìn thành phố đã thay đổi rất nhiều, một loại tình cảm thân thuộc gần gũi bỗng nảy sinh, thành phố này đã từng là nơi cô lớn lên.
"Làm phiền anh, tới tập đoàn SK!" Âu Dương ngồi trên taxi, nhìn những tòa nhà cao tầng vừa xa lạ vừa phong cách ngoài cửa sổ xe, trong lòng thì nghĩ tới sự vui vẻ khi gặp lại Âu Thừa Duẫn, nụ cười từ từ lan tới khóe miệng.
Sự xuất hiện của cô, nhất định sẽ khiến Âu Thừa Duẫn giật mình!
Lần này Âu Dương đi theo đoàn du lịch của trường tới đây, phải đi qua mấy quốc gia, từ nước Mỹ đến thành phố A, cô không thể chờ đợi được nữa liền một mình đi tới thành phố A trước đoàn.
*****
Trên chiếc ghế sa lon bằng da có hai thân thể đang ôm hôn nhau khiến cho cả biệt thự bao phủ thêm một tầng hương vị ám muội, bị Âu Thừa Duẫn đè ở dưới người ánh mắt Tô Ân Huệ mê ly, có chút không dám tin hưởng thụ hơi thở nóng rực quen thuộc này.
"Duẫn. . . . . ." Áo cô cởi một nửa, dường như chỉ đợi giờ phút này, làm tốt mọi chuẩn bị, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy người đàn ông đang hôn cô.
"Em yêu anh!"
Vì anh, cô bằng lòng phóng thích tất cả nhiệt tình, không quan tâm tới mọi hậu quả!
Khi người phụ nữ bên dưới chủ động đáp lại, liền bị Âu Thừa Duẫn đẩy ra, ánh mắt chán ghét không hề che giấu sự giễu cợt, áo sơ mi trắng của Âu Thừa Duẫn mở một nửa, lồng ngực anh phập phồng, nhưng anh lại thận trọng nâng cằm Tô Ân Huệ lên, nhìn sắc mặt cô từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, lời nói giống như ma quỷ vang lên bên tai cô, "Tô Ân Huệ, cô muốn nhanh chóng trở thành người phụ nữ của tôi đến vậy sao?"
"Em. . ." Tô Ân Huệ không nghĩ anh lại đột nhiên dừng lại, sự nhục nhã trào lên trong lòng, trái tim cô bỗng lạnh ngắt, cô sớm nên biết Âu Thừa Duẫn chắc chắn sẽ không để cho cô dễ chịu.
"Nhưng mà, tôi sẽ không chạm vào cô!" Lời nói lạnh như băng của Âu Thừa Duẫn dập tắt mọi nhiệt tình của Tô Ân Huệ, ánh mắt cô đờ đẫn mang theo sự uất ức, nhìn người đàn ông tuấn mỹ như một vị thần kia.