Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 27



Editor: Mặn ca ca.

Beta: Mẫn Mẫn.

“Phụt…”.

Lâm Linh Nhi nhịn không được, phụt cười ra tiếng.

Trợ lý Hiểu Quỳ của Lâm Linh Nhi nhìn cô ta một cái rồi lặng lẽ quay đầu đi, giả vờ như không nghe không thấy gì cả.

Từ sau lúc Lâm Linh Nhi bị cư dân mạng bóc trần sở thích đọc tiểu thuyết và truyện tranh vô cùng thực tế kia, không ngờ lại rất được lòng giới fan hâm mộ. Đặc biệt là tài khoản Weibo đã đề cử tiểu thuyết và truyện tranh kia cho Lâm Linh Nhi, còn lên cả hot search, làm cho cả internet đều dậy sóng, sôi nổi đề cử truyện cho cô ta đọc. Chị Văn, người đại diện của Lâm Linh Nhi không ngờ cũng có hiệu quả kiểu này, còn định cho Lâm Linh Nhi đi theo hình tượng thực tế hiền lành trong sáng.

Sau khi tự tung scandal, Lâm Linh Nhi cũng không cần phải lén lút giấu giếm  đọc truyện tranh làm gì nữa, lúc đóng phim có thời gian rảnh thì Lâm Linh Nhi sẽ cầm điện thoại lên đọc luôn.

Trước đây, chị Văn đã cho cô ta đi theo hình tượng nàng tiên dịu dàng biết tri thức hiểu lễ nghĩa không tranh với đời, sau khi bắt quả tang cô ta đọc tiểu thuyết ngọt sủng gì mà cô bé lọ lem bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng nhà giàu có, còn phê bình cô ta một trận. 

Bây giờ chị Văn đã ngầm chấp nhận sở thích của cô ta, cũng đồng ý cho cô ta lên Weibo like tiểu thuyết truyện tranh rồi.

Về bộ truyện tranh kia của Kẹo Bông Gòn, chị Văn cũng giữ thái độ vui vẻ, cứ theo độ hot hiện nay, ai biết sau này bộ truyện có trở thành siêu IP [1] hay không? Siêu IP thời này, không cần biết là tiểu thuyết hay truyện tranh, nói chung đều rất được mọi người yêu thích, biết bao nhiêu người mới không có danh tiếng dựa vào cơ hội này để nổi tiếng, bay lên làm diễn viên hạng A.

[1] Siêu IP: phim chuyển thể từ tiểu thuyết, game, hoạt hình,… Có độ hot và số lượng người hâm mộ nhất định.

Lâm Linh Nhi cũng vì vậy mà thở phào được một hơi.

So với việc tìm đủ mọi cách để quyến rũ đàn ông, cô ta thấy đọc truyện tranh còn thấy vui mà đơn giản hơn nhiều.

Lâm Linh Nhi đang đợi Kẹo Bông Gòn đăng chap mới.

Nội dung của chap mới nhất không làm cô ta thất vọng.

Lục cặn bã nằm trên giường bệnh với tư thế vô cùng nhục nhã, còn bị vả mặt trong vòng một nốt nhạc, ngón tay bị thỏ cắn đứt, thật sự quá hả giận. Đồng thời, cô ta không thể không bội phục trí tưởng tượng của Kẹo Bông Gòn, hoàn toàn không ngờ rằng lại có nhiều cách bị thương kỳ lạ đến như thế.

Lâm Linh Nhi thấy bộ truyện tranh này thật giống một món đồ chơi để giải stress, mềm mềm mịn mịn, lúc lấy tay bóp thì đã cực kỳ, nhất là sau khi cô ta xem nhân vật trong truyện tranh đó là Tần Minh Viễn.

Lâm Linh Nhi đọc chap mới nhất thêm lần nữa.

Truyện tranh kiểu thể loại mì ăn liền hằng ngày như thế này, đọc lại mấy lần cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Lâm Linh Nhi càng xem càng thích, áp lực do phải đuổi kịp tiến độ với đoàn làm phim mấy ngày nay cũng vơi đi hơn nửa. Cô ta còn chuyển tiếp bài viết thông báo nhắc nhở có chap mới của Mạn Hà trên Weibo —— 

@Lâm Linh Nhi: Ha ha ha ha ha ha cười chết mị mất, bị thỏ cắt đứt ngón tay cũng được đấy chứ!

Phía dưới không ít người ngoi lên, sôi nổi tỏ vẻ đồng chì kim cương quan điểm.

Người đại diện của Lâm Linh Nhi thấy thế, cũng nhân cơ hội để thủy quân dẫn hướng dư luận ——

# Cùng đọc truyện tranh với Lâm Linh Nhi nào #

Lâm Linh Nhi đăng lên Weibo xong cũng không xem lại.

Cô ta là người rất mong manh dễ vỡ, tuy bình luận trên Weibo nhiều, nhưng lúc nào cũng có anti fan nói chuyện rất vô duyên. Mỗi lần nhìn thấy cô ta sẽ khó chịu. Vì thế Lâm Linh Nhi lựa chọn không xem nữa.

Hiểu Quỳ vào nhắc cô ta hai mươi phút nữa phải ra ngoài đóng phim tiếp.

Lâm Linh Nhi vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với Tần Minh Viễn, mặt mày lập tức ủ ê, chỉ biết buông tiếng thở dài. Tính cách hay trốn tránh làm cho cô ta quyết định tiếp tục trốn trong thế giới mạng, đến giây phút cuối cùng rồi hẵng đi đối mặt với hiện thực sau.

Lâm Linh Nhi lướt newsfeed một lát, sau đó ánh mắt cô ta dừng trên ảnh đại diện của Tô Miên.

Ảnh đại diện của Tô Miên rất phù hợp với phong cách của cô.

Background là bãi biển xanh biếc, cô mặc chiếc váy hai dây dài màu trắng thuần, cô đưa tay lên vuốt tóc, cánh tay mảnh khảnh, con người trông thật dịu dàng và điềm tĩnh, rất có cảm giác năm tháng yên bình.

Lâm Linh Nhi liếc mắt liền nhận ra đây là đảo Conrad Maldives Rangali ở Maldives.

Cô ta nghĩ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Miên.

[Lâm Linh Nhi: Tần phu nhân, ảnh đại diện cô đẹp thật đó, đảo này ở đâu vậy?]

[Thần tiên tỷ tỷ: đảo Conrad Maldives Rangali ở Maldives.]

[Lâm Linh Nhi: À, hóa ra là đảo Conrad Maldives Rangali, tôi rất có hứng thú với nơi này, định cuối năm sắp xếp thời gian để đến đây nghỉ dưỡng, nghe nói ở đó có nhà hàng dưới nước, cảnh vật xung quanh như thế nào vậy?]

[Thần tiên tỷ tỷ: Hình ảnh.JPG]

[Thần tiên tỷ tỷ: Hình ảnh.JPG]

[Thần tiên tỷ tỷ: Hình ảnh.JPG]

[Thần tiên tỷ tỷ: Hình ảnh.JPG]

[Thần tiên tỷ tỷ: Hình ảnh.JPG]

[Lâm Linh Nhi: Woa, Tần phu nhân, cô chụp ảnh xịn quá đi mất! Cô học chuyên ngành nhiếp ảnh ư? Tôi thấy kết cấu ảnh cũng rất chuyên nghiệp…]

Lâm Linh Nhi không ngờ Tần phu nhân lại bình dị gần gũi như vậy, cô ta hỏi vấn đề nào cô cũng đều trả lời lại cả.

Thế nhưng, hai mươi phút trôi qua rất nhanh.

Lâm Linh Nhi nói với Tô Miên một câu “Tôi đi đóng phim đã, nói sau nhé.”

Sau đó, Lâm Linh Nhi lại lúc có lúc không nhắn tin Wechat với Tô Miên.

Nói từ chuyện du lịch tới chụp ảnh, rồi từ chụp ảnh sang đồ ăn ngon, từ đồ ăn ngon lại tiếp tục nói đến thiết kế trang sức.

Lâm Linh Nhi đã tìm hiểu nhãn hiệu trang sức do Tô Miên sáng lập từ trước, cô ta khen Tô Miên có thẩm mỹ, còn đặt mua vài món trang sức của cô. Cũng không biết tại sao lại bắt đầu nói về vấn đề sở thích này nữa, Lâm Linh Nhi nhiệt tình giới thiệu Tô Miên bộ truyện tranh Hôm Nay Vẫn Cố Gắng Diễn Kịch Với Chồng của Kẹo Bông Gòn mà cô ta đang theo dõi mấy hôm nay.

[Lâm Linh Nhi: Hay nhắm nhắm lun á! Tần phu nhân, nếu cô áp lực quá thì có thể đọc thử bộ truyện tranh này nha! Mỗi lần thấy nam chính trong truyện này bị thương là tôi như được giải stress ấy! Hơn nữa tác giả có trí tưởng tượng rất phong phú, tôi thật sự không ngờ lại có cách bị thương như thế luôn ấy! Tôi thấy tác giả đúng là nhân tài! Tác giả ở ngoài đời chắc hẳn là một cô gái vô cùng đáng yêu!]

Thật ra sau khi Lâm Linh Nhi khi gửi đoạn tin nhắn này đi, cô ta thấy có hơi thấp thỏm.

Lâm Linh Nhi cho rằng Tần phu nhân là kiểu người sống theo năm tháng bình yên, là thần tiên không dính khói lửa trần gian, có khi còn không thèm xem truyện cô ta đề cử ấy chứ, thậm chí có khả năng Tô Miên sẽ nghĩ sở thích của cô ta quá thô tục, tác phẩm không đủ xuất sắc, cũng không gọi là nổi tiếng.

Nhưng mà thần tiên tỷ tỷ chính là thần tiên tỷ tỷ!

Rất nhanh, Tô Miên đã trả lời lại cô ta.

[Thần tiên tỷ tỷ: Cô thích Ôn Tố không?]

[Lâm Linh Nhi: Tần phu nhân cô cũng xem sao? Thích! Rất thích! Tuy rằng nội tâm và biểu hiện bên ngoài của Ôn Tố không đồng nhất, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn có thể tha thứ! Dù sao thì cô ấy cũng không phải tình nguyện gả cho Lục Huy. Bề ngoài cô ấy tự vệ bằng sự dịu dàng, bên trong lại là một thiếu nữ nội tâm phong phú! Lục cặn bã hoàn toàn không xứng với cô ấy! Mỗi lần có chap mới tôi đều kháng nghị cầu BE ở khu bình luận!]

[Thần tiên tỷ tỷ: Cô thật đáng yêu.]

[Thần tiên tỷ tỷ: Đáng yêu.jpg ]

Á!

Thần tiên tỷ tỷ khen mình đáng yêu!

Ah mị chết đây! 

Lâm Linh Nhi nhìn di động, không giấu được nụ cười trên môi.

Quý Tiểu Ngạn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Linh Nhi, mọi hành vi cử chỉ của Lâm Linh Nhi trong ngày hôm nay đều không thoát khỏi mắt của cậu.

Lúc Tần Minh Viễn nghỉ ngơi, Quý Tiểu Ngạn chạy đến mách lẻo.

“Ông chủ, hình như Lâm Linh Nhi tìm được đại gia mới hay là có tình yêu rồi hay sao ấy, cả ngày hôm nay hễ tới giờ nghỉ là cô ta cứ ôm khư khư điện thoại để trả lời tin nhắn Wechat, có lúc lại còn mừng cười như được mùa nữa cơ.”

“Hôm nay cô ta đọc truyện tranh còn lên cả hot search ạ.”

“Người đại diện Lâm Linh Nhi chắc là định tạo hình tượng mới cho cô ta rồi, cầu mong cô ta đừng có khi không nổi hứng gây chuyện nữa, bôi đen bộ phim này của chúng ta, đến lúc đó chúng ta còn phải dọn dẹp hậu quả thay.”

Hôm nay, Quý Tiểu Ngạn cũng đã đọc chap mới nhất của truyện tranh, cậu ta cũng thấy rất mắc cười.

Nhưng đối với Quý Tiểu Ngạn mà nói, nó cũng chỉ dừng ở mức buồn cười thôi, là thứ tiêu khiển thuộc về thời gian giải trí, xem cũng được mà không xem cũng được. Cậu ta cũng không phải thật sự thích những thứ như thế này.

Tần Minh Viễn nói: “Trông chừng cô ta cho kỹ vào, chuyện lần trước, tôi không hy vọng có lần thứ hai.”

Quý Tiểu Ngạn thưa một tiếng, dường như cậu ta nghĩ đến chuyện gì đó, thế là lại nói: “Đúng rồi, ông chủ, ba ngày nữa phải đi nơi khác lấy ngoại cảnh rồi, thời gian là một tháng, lúc quay xong thì cũng tầm đến Tết, mấy ngày nay anh có muốn trở về Tử Đông Hoa Phủ không?”.

Liên tiếp mấy ngày trước, hằng ngày ông chủ đều trở về Tử Đông Hoa Phủ, trong lòng Quý Tiểu Ngạn hết sức vui mừng.

Tuy rằng cậu ta là trợ lý của Tần Minh Viễn, nhưng sau khi ăn quá nhiều canh của Tần phu nhân, cậu đã trở thành fan của Tần phu nhân mất rồi. Thấy Tần phu nhân yêu ông chủ nhà mình sâu đậm như thế, cậu cũng hy vọng ông chủ và Tần phu nhân sớm có ngày thật sự mỹ mãn với nhau.

Tần Minh Viễn lại hỏi một câu: “Mấy ngày nay bác sĩ Devon nói như thế nào?”.

Quý Tiểu Ngạn vừa mừng vừa yên tâm.

Nhìn đi, ông chủ cũng bắt đầu quan tâm phu nhân thường xuyên hơn rồi kìa!

Quý Tiểu Ngạn trả lời: “Bác sĩ Devon nói phu nhân uống thuốc xong, mấy đêm nay ngủ cũng ngon lắm, phu nhân cũng nói không còn mơ thấy ác mộng nữa.”

Tần Minh Viễn “Ừ” một tiếng, nói: “Sáng mai còn cảnh quay nên không về Tử Đông Hoa Phủ, đêm mai rồi về.”

Nói xong, ánh mắt Tần Minh Viễn bỗng nhiên dừng trên người Lâm Linh Nhi cách đó không xa.

Nam nữ chính của Tư Thế Anh Hùng có nuôi một con thỏ trắng làm thú cưng, đoạn sau còn đi phiêu bạt giang hồ với nó. Suất diễn của con thỏ đó cũng không ít, vì để bồi dưỡng sự ăn ý, đạo diễn Trương bảo Lâm Linh Nhi chơi với nó nhiều hơn.

Lâm Linh Nhi không thích thỏ cho lắm, mỗi lần phải ngồi riêng bồi dưỡng tình cảm với con thỏ nọ, biểu cảm trên mặt lúc nào cũng buồn buồn mất mát.

Mà con thỏ này lại nhát gan, mỗi lần Lâm Linh Nhi chạm vào nó thì nó chỉ biết co ro trong lồng.

Hôm nay Lâm Linh Nhi lạ hơn ngày thường, một tay cô ta ôm con thỏ, một tay cầm điện thoại di động chụp liên tiếp mấy tấm hình selfie.

Tần Minh Viễn nhìn Lâm Linh Nhi, con thỏ trắng rơi vào trong tầm mắt anh.

Anh hầu như không có suất diễn chung với con thỏ đó, cũng hiếm khi thấy nó ở đoàn làm phim, hôm nay là lần đầu tiên gặp được. Từ trước đến nay anh chưa từng hứng thú với các loại thú cưng, nhưng khi nhìn vào con thỏ này, không hiểu vì sao Tần Minh Viễn lại nhớ về cái ngày mà Tô Miên mang tai thỏ.

Chỉ tiếc là sau này cô không còn mặc bộ quần áo con thỏ kia nữa.

Quý Tiểu Ngạn nói: “Lâm Linh Nhi không giống với những cô gái bình thường khác, đa số con gái đều thích những động vật nhỏ nhỏ lông xù, giống mèo thỏ hay chó gì đó ấy, mà Lâm Linh Nhi lại không thích. Chắc là để duy trì hình tượng nên cô ta mới ôm con thỏ đó, lát nữa chắc chắn cô ta sẽ đăng lên Weibo cho mà xem.”

Nói chung là vì chuyện trước đây, cho nên Quý Tiểu Ngạn có ác ý cực lớn với Lâm Linh Nhi.

“Hôm trước đạo diễn Trương bảo Lâm Linh Nhi mang thỏ về nuôi mấy ngày, cô ta còn ra vẻ không vui cơ. Nói là không thích mấy thứ như mèo với chó, cuối cùng thì cũng chịu bồi dưỡng ăn ý với nó ở đoàn làm phim. Tôi thấy cô ta đang làm ra vẻ thì có, muốn thu hút sự chú ý của người khác đây mà. Nuôi thú cưng trong nhà tốt biết bao, nhất là khi ở một mình, có vật nuôi sống cùng cũng không sợ trống vắng, lúc không vui còn được sờ đệm thịt, được chữa thương ngay lập tức còn gì.”

Tần Minh Viễn trầm ngâm một lát, cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn con thỏ trong tay Lâm Linh Nhi.

Buổi tối, sau khi quay phim xong, Quý Tiểu Ngạn đưa Tần Minh Viễn về chung cư Thần Hi.

Lúc Tần Minh Viễn xuống xe, anh nói với Quý Tiểu Ngạn: “Sáng mai tôi sẽ bảo tài xế trong nhà đưa đón, cậu đến cửa hàng thú cưng chọn một con thỏ, buổi tối đưa đến đoàn phim.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.