Khương Vu nằm mộng, ác mộng! Cô mơ thấy Thẩm Mộ lấy ảnh chụp trên giấy hôn thú của hai người mang đi rửa, phóng lớn bằng cả nửa bức tường, treo ngay đối diện đầu giường.
Thật đáng sợ.
Cô muốn chạy đến xé nó xuống...
Đột nhiên tỉnh dậy, đập vào mắt Khương Vu chính là mặt tường màu vàng ấm áp với hoa văn in chìm, bức tranh sơn dầu phong cảnh nông thôn lồng kính trong khung gỗ trắng, nào có ảnh kết hôn phóng lớn gì.
Cô thở phào một hơi, ngã người nằm lại trên giường. Tiếng hít thở nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền đến. Cô vẫn chưa thích ứng với cuộc sống sau khi kết hôn, có người khác nằm kề bên, cho dù tư thế ngủ của Thẩm Mộ rất tốt, nhắm mắt như thế nào thì tỉnh lại thế đấy.
Hôm nay Khương Vu có hẹn với người ủy thác, lúc này trời mới hửng sáng, còn có thể ngủ thêm chút nữa. Cô xoay người, thay đổi một tư thế thoải mái. Tay vừa đặt dưới gối đầu đã sờ đến một cuốn sổ nhỏ.
...
Màu đỏ.
Đó là giấy hôn thú của cô và Thẩm Mộ.
Có ai đi để giấy hôn thú ở chỗ này sao?
Trừ tà chắc?!
Một tiếng cười khẽ vang lên, Thẩm Mộ giơ tay sờ đến giấy hôn thú, nhét trở lại dưới gối, mắt vẫn nhắm tịt.
Khương Vu nhịn không được giở giọng ghét bỏ: "Chị không sợ gặp ác mộng hả?"
Thẩm Mộ cười nói: "Chị còn mong ngày gối cái gì, đêm mơ cái đó."
Như vậy còn ngủ được sao?
Khương Vu hầm hừ vừa định đứng dậy, Thẩm Mộ đã vươn cánh tay dài trắng nõn, trực tiếp ôm lấy cô, cùng nhau ngã xuống lần nữa.
- Tối hôm đó, em cũng không phải thế này.
Tối hôm đó là cô uống quá chén! Khương Vu hậm hực nghĩ.
Bị Thẩm Mộ ôm vào lòng, Khương Vu hốt hoảng nhớ đến những chuyện vụn vặt trước kia.
Cô hai mươi hai tuổi vào ngành, là một trong những luật sư trẻ tuổi nhất sở luật Hoa Sách khi đó. Rất nhiều tiền bối đã cảnh báo cô, đừng dính đến chuyện liên quan tới ủy thác của bạn bè, coi chừng cuối cùng mất luôn cả bạn.
Khương Vu tin, mấy năm nay vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng có lẽ vinh quang hưởng quen rồi, được gọi là kim bài luật sư nhiều quá nên mấy tháng trước, khi Lục Viện tìm đến, Khương Vu không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Cô quen biết Thẩm Mộ chính là do Lục Viện.
Năm đó Lục Viện học đại học giữa chừng đã thành nghệ sĩ hợp đồng của Thiên Duyệt, mà Thẩm Mộ chính là sếp của Lục Viện. Khương Vu nghe danh đã lâu, nhưng đến một năm trước mới gặp mặt Thẩm Mộ lần đầu trong cuộc họp báo về phim mới của Lục Viện.
Bây giờ giá trị con người Lục Viện nước lên thuyền lên, đã sớm không còn là cô sinh viên lén gạt gia đình ôm mộng ngôi sao khi xưa nữa. Lục Viện muốn chấm dứt hợp đồng với Thiên Duyệt để đi nhà khác, người đầu tiên nhờ đến chính là cô bạn Khương Vu giờ đã được tôn sùng là kim bài luật sư. Mà Thẩm Mộ, đương nhiên cũng trở thành bên bị của vụ này.
Khương Vu làm luật sư tố tụng của Lục Viện, số lần gặp mặt Thẩm Mộ mấy tháng đó nhiều không đếm xuể.
Chính khi cô cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong vụ kiện, có thể mang Lục Viện thoát thân thì đối phương đột nhiên báo rằng cô ta đã hòa giải với Thiên Duyệt và rút đơn kiện rồi, không đi nữa.
Nếu nói đời này Khương Vu hận nhất điều gì, thì đó chính là người ủy thác không thành thật, không thẳng thắn.
Nhưng hôm nay người đó lại chính là Lục Viện, bạn cũ của cô.
Khương Vu không có nhiều bạn bè, nên mỗi người cô đều rất quý trọng.
Mà khi cô đến chất vấn Lục Viện vì mấy tháng trời vất vả kiện tụng, Lục Viện lại lấy tiền trám miệng cô: "Mình biết quy định của Hoa Sách các cậu, báo cái giá đi."
Nói thật trắng trợn khiến Khương Vu không thốt nên lời. Một lúc lâu sau, cô mới đáp: "Bốn mươi lăm."
Lúc này đến phiên Lục Viện sửng sốt.
- Dừng ở đây thôi Lục Viện. Giao tình của hai ta chính là giá này. Những phục vụ khác, xem như tôi làm từ thiện, cho không. - Nói xong, Khương Vu thoải mái thu của Lục Viện một trăm đồng, thối lại năm mươi lăm, sau đó đi thẳng không hề quay đầu.
Đêm đến, Khương Vu cầm bốn mươi lăm đồng tiền đó, chạy đến quán bar thường đi, mua hai chai bia. Mua xong còn nói đùa với cô nàng ở quầy bar: "Loại rẻ nhất cũng hơn hai chục đồng. Có biết tiền của bọn này cũng rất khó kiếm không."
Khương Vu là khách quen, ai chẳng biết cô là đại luật sư trong tòa nhà cao ngất đối diện, sở luật Hoa Sách khách đến nườm nượp.
Cô nàng quầy bar vừa rót đầy ly cho Khương Vu vừa nói: "Chị vất vả rồi, chắc càng thương tụi em cực khổ hơn."
Khương Vu cười, uống một hơi cạn sạch. Qua lớp thủy tinh đáy ly và ánh sáng mập mờ của quán, cô ngắm nhìn mọi người đủ dáng vẻ chung quanh.
Thời thế thay đổi, người cũng đổi thay.
Tựa như Lục Viện đã sớm quên bốn mươi lăm đồng tiền kia, nhưng Khương Vu còn nhớ rõ. Khi đó, hai người vẫn còn đi học. Lục Viện muốn tham gia buổi tuyển chọn của Thiên Duyệt, kéo Khương Vu giả thành mình đi học hộ. Lúc đi gấp quá, Lục Viện thậm chí không mang đủ tiền, là Khương Vu cho cô mượn bốn mươi lăm đồng để cô bắt taxi chạy về phía tương lai triển vọng.
Bốn mươi lăm đồng năm xưa, giờ Khương Vu đã lấy lại.
Cũng đáng.
Uống hết bốn mươi lăm đồng tiền bia, Khương Vu đã say chếnh choáng. Chính lúc này, Thẩm Mộ xuất hiện. Một người là luật sư thua cuộc tốn mấy tháng trời vất vả công cốc, một người là sếp bên bị thành công bãi kiện, không khí ít nhiều có chút xấu hổ.
- Tôi uống vài ly với em.
Khương Vu chỉ còn nhớ rõ duy nhất một câu đó của Thẩm Mộ.
Cô hình như đã đồng ý, hoặc từ chối. Ký ức quá mơ hồ, chính Khương Vu cũng không chắc chắn.
Cồn và hormone.
Khương Vu uống say mèm. Say đến mức cô lôi kéo Thẩm Mộ, nói rất nhiều. Say đến mức hai người không biết sao lại nằm trên một giường.
Sáng sớm hôm sau, vì say rượu, đầu Khương Vu đau đến muốn nứt ra. Thẩm Mộ ngồi tựa lưng vào mép giường, không mặc quần áo, trên người chỉ có một cái bra màu đen.
- Tỉnh rồi?
Vù một tiếng, những hình ảnh triền miên lửa nóng hôm qua theo tiếng nói trong trẻo của Thẩm Mộ ùa về đầu óc Khương Vu.
- Tôi cảm thấy chúng ta rất thích hợp. - Thẩm Mộ ái muội vỗ vỗ giường. - Em có muốn...
Tình một đêm, bạn giường, bạn tình. Mấy từ đó đồng loạt xuất hiện trong đầu Khương Vu. Nhưng cô không ngờ, cuối cùng Thẩm Mộ lại nói...
- Em có muốn suy xét kết hôn với tôi không?
Một đêm tình cảm mãnh liệt có thể đổ do say rượu. Nhưng Khương Vu khi đồng ý đi đăng ký kết hôn với Thẩm Mộ là thật sự thanh tỉnh.
Cô không ghét Thẩm Mộ, thậm chí có thể nói là có cảm tình. Thẩm Mộ xinh đẹp, tinh tế, là mẫu người cô thích. Mắt phượng, môi mỏng như tác phẩm nghệ thuật ông Trời đã tỉ mỉ tạo hình. Chỉ cần Thẩm Mộ đứng đó, không ai có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Chẳng như cô, trời sinh đuôi mắt hơi cong, hình như hoa đào, mỗi ngày phải tốn rất nhiều thời gian kẻ mắt mới có thể trông sắc bén phù hợp với thân phận luật sư.
Hẳn là do từ sau khi bà ngoại qua đời đến giờ, cô đã sống một mình quá lâu. Khương Vu trải qua quá nhiều ngày cô đơn lạnh lẽo, đột nhiên có hơi khát vọng cơ thể ấm áp của Thẩm Mộ tối qua.
Thẩm Mộ hỏi thẳng thắn, Khương Vu đáp cũng thoải mái.
Ngày đó, ánh mặt trời rất đẹp. Khương Vu ngồi trên xe Thẩm Mộ về nhà lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư rồi trực tiếp đến Cục Dân Chính lãnh hai quyển sổ đỏ ra. Cùng ngày, Khương Vu dọn đến nhà Thẩm Mộ. Chung cư cao cấp ba phòng một sảnh, không ngờ lại rất gần với Hoa Sách. Ngoại trừ trang trí có hơi xa hoa ra thì còn lại Khương Vu đều rất vừa lòng.
Hai quyển sổ đỏ kia sau khi hoàn thành sứ mệnh đã bị Khương Vu đè dưới tầng cuối cùng trong tủ quần áo. Lí do rất đơn giản, cô không muốn nhìn đến bức ảnh trên giấy hôn thú.
Là đăng ký quá vội, không kịp trang điểm sao? Hay là một đêm say rượu, mặt mũi tiều tụy?
Đều không phải.
Bức ảnh đó chụp Khương Vu xinh đẹp vô cùng. Một đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước, phong tình vạn chủng. Mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười giống như đều đang tuyên bố... đêm qua, cô rất sung sướng.
Mất mặt...
Cô nhớ rõ ràng đã giấu rất kín rồi, rốt cuộc Thẩm Mộ làm sao mà tìm được lấy ra, còn đặt dưới gối? Vừa nghĩ, Khương Vu lại mơ màng thiếp đi trong lòng Thẩm Mộ.
Bảy giờ rưỡi, đồng hồ sinh học khiến Khương Vu mở mắt. Bên cạnh trống không nhưng đầu giường lại đặt một ly sữa.
Khương Vu vươn tay sờ thử. Ấm.
Đưa lưỡi nếm thử. Ngọt.
Khương Vu ôm ly sữa bò, đôi mắt cong cong nheo lại thành một đường. Hẳn là vì vui vẻ nên đầu vai còn run run.
Thẩm Mộ đứng cạnh cửa, nhìn thấy hết cảnh này. Cô nhẹ mỉm cười. Chắc ai cũng không thể tưởng tượng được Khương đại luật sư bình thường lời nói sắc bén, hô mưa gọi gió lại bị lấy lòng chỉ bởi một ly sữa nóng.
Thẩm tổng dỗ vợ xong, thấy được hành động đáng yêu của cô, tâm tình vốn rất sáng sủa. Nhưng động tác kế tiếp của Khương Vu lại lập tức khiến Thẩm Mộ xụ mặt.
Chỉ thấy Khương Vu uống sữa xong, xuống giường, rửa mặt từ phòng tắm đi ra lại thuận tay tháo nhẫn ở ngón áp út xuống, đặt vào hộp trang sức đầu giường.
Đó là nhẫn cưới, Thẩm Mộ đưa. Chiếc nhẫn đính kim cương vụn xung quanh, kiểu dáng tinh xảo mà đơn giản.
Khương Vu lại chẳng hề phát hiện người bên cạnh áp suất thấp, bắt đầu trang điểm, chuẩn bị đi gặp thân chủ sáng nay.
Kẻ mắt vẽ xong, khí thế sắc bén. Son môi hồng đất, ổn trọng thâm trầm. Áo sơ mi xẻ cổ, quần dài đen ôm chân. Cuối cùng, Khương Vu búi tóc lên cao. Qua mặt gương trên bàn trang điểm, có thể nhìn thấy một cô nàng công chức giỏi giang, đường nét cứng cỏi, khí chất xuất trần.
Xong đâu đấy, Khương Vu với lấy áo khoác vest vắt ngang khuỷu tay, chuẩn bị ra ngoài. Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Mộ mặt âm trầm đứng ngay cửa phòng ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tủ đầu giường.
Màn này đã liên tục trình diễn hơn một tháng nay.
Khương Vu hiểu rõ, giơ tay đầu hàng nói: "Em không muốn cãi nhau. Em đảm bảo tối về sẽ mang. Chúng ta đã nói xong rồi mà." . Truyện Sắc
Từ sau khi Lục Viện rút đơn kiện, kết thúc quan hệ ủy thác, Khương Vu liền chuyển từ lĩnh vực tranh chấp hợp đồng sang tố tụng hôn nhân.
- Em bây giờ là luật sư ly hôn, cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người ủy thác chứ. Mỗi ngày mang nhẫn cưới khoe khoang cũng chói mắt mà. - Khương Vu nhún vai.
Thẩm Mộ vẫn âm trầm.
Cái miệng này của Khương Vu, nói kiểu gì cũng có lí, cô lười tranh luận.
Ở cùng nhau đã được một thời gian, Khương Vu biết Thẩm Mộ người này cũng có tính tình, phải vuốt cho thuận.
- Được rồi, đừng tức giận. Em hứa với chị hôm nào sẽ đi mua sợi dây chuyền, xỏ nhẫn vào để ban ngày cũng mang theo.
Quả nhiên, Khương Vu vừa nói xong, bên này liền từ âm u chuyển sang xán lạn.
- Chị chuẩn bị giúp em. - Thẩm Mộ dịu giọng nói.
Khương Vu cũng nghe lời thuận theo: "Được, em đi trước, gặp lại sớm thôi."
Khoảng cách từ nhà đến Hoa Sách chỉ đi có mười phút. Chín giờ đúng, người ủy thác đẩy cửa bước vào phòng tiếp khách của Khương Vu.
Đó là một phụ nữ quần áo chỉnh tề, khéo léo, tuy mang kính râm nhưng Khương Vu vẫn thấy người này khá quen.
- Chào cô. - Đè mối nghi ngờ trong lòng xuống, Khương Vu giữ nụ cười chuyên nghiệp, đứng dậy bắt tay người ủy thác.
Khương Vu âm thầm hít một hơi. Người ủy thác này, tin chắc không chỉ Khương Vu mà tất cả mọi người đều biết tên.
Thẩm Tĩnh Tuệ.
Mười tám tuổi ra mắt, hai mươi tám tuổi kết hôn, sau đó tập trung vào cuộc sống gia đình mà dần rời khỏi giới giải trí.
Cô cùng chồng phim giả tình thật, đã từng đắp nặn rất nhiều hình tượng người yêu kinh điển trên màn ảnh. Trong phim lẫn ngoài đời, tình cảm vợ chồng đều rất hài hòa. Kết hôn đã năm năm vẫn luôn được tôn sùng là vợ chồng hạnh phúc mẫu mực của giới giải trí.
Tên tuổi chồng cô lại càng như sấm bên tai. Phùng Thiệu, nam diễn viên phái thực lực chạm tay là bỏng hiện nay.
Nhưng mà đôi vợ chồng như vậy, giờ lại muốn khởi tố ly hôn!
Chỉ tiếc Khương Vu không theo dõi giới nghệ sĩ nên chỉ có chút tiếc hận thoáng qua. Điều khiến cô cảm khái chính là câu cô nói với Thẩm Mộ khi sáng trước lúc đi.
"Gặp lại sớm thôi."
Thật đúng là như vậy. Phùng Thiệu, nam diễn viên phái thực lực chạm tay là bỏng hiện nay. Hơn nữa còn là nam diễn viên phái thực lực chạm tay là bỏng xuất thân từ công ty giải trí Thiên Duyệt.
Khương Vu nghĩ, cô và Thẩm Mộ, đúng là sẽ gặp lại rất sớm.