Ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Vu vừa vào phòng ngủ đã bắt đầu cởi quần áo ở nhà trên người, thay lại bộ ban ngày vừa mặc.
Thẩm Mộ vội vàng chạy ra theo: "Em đây là muốn đi đâu?"
- Em về lại giải thích với chị.
- Chị không yên tâm, chị muốn đi theo. - Thẩm Mộ chặn lại.
Khương Vu do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Chữ "được" còn chưa kịp nói ra thì điện thoại cô đặt trong phòng khách đã đổ chuông. Khương Vu vội bước đến bắt máy, bên kia đầu dây vang lên tiếng khóc khàn cả giọng:
- Luật sư Khương, luật sư Khương, là cô sao?
Giọng nói này Khương Vu rất quen thuộc, vì giữa trưa cô vừa mới chạm mặt xong: "Phải, tôi là Khương Vu."
Bên kia điện thoại, mẹ Lâm Hiếu Thành òa khóc: "Luật sư Khương, xin cô, cầu xin cô cứu con tôi với. Cầu xin cô. Cầu xin cô."
Hơn mười giờ đêm, lượng xe trên các con đường ở Tân Thành thành phố Kinh Nguyên thưa thớt hơn ban ngày nhiều. Thẩm Mộ lái xe chở Khương Vu phóng nhanh đến một tiểu khu ở ngoại ô khá hẻo lánh trên định vị. Mà trong quá trình đó, Khương Vu cũng kể rõ chuyện gặp được người ủy thác nhỏ đặc biệt ban sáng cho Thẩm Mộ nghe. Khương Vu nói xong, cả hai đều im lặng, không ai nói thêm gì, chỉ tăng tốc lên đường.
Lúc hai người chạy đến, trước cửa tòa nhà cũ kĩ đã có một đám đông tụ tập.
Đợi Thẩm Mộ đỗ xe xong, cả hai nhanh chân bước đến gần. Chỉ thấy mấy cô lớn tuổi đứng đó, vẻ mặt thổn thức, một trong số họ nói:
- Vừa rồi lúc cảnh sát tới, tôi đứng trên hành lang nhìn vào trong. Trời ạ, hai mẹ con đó, đặc biệt là đứa nhỏ, thật quá đáng thương. Đầu không biết đụng trúng chỗ nào mà chảy máu quá chừng, không còn biết gì nữa. Thằng cha còn đứng đó mắng. Cảnh sát tới rồi mà vẫn còn mắng.
Một người khác tiếp tục:
- Nghe nói cảnh sát tới không chỉ một lần, trước đó có gõ cửa nhà ấy rồi. Tại bà mẹ nói không có gì, không có gì, cảnh sát mới đi. Ai ngờ vừa đi chưa được bao lâu thì thằng nhỏ đã bị đánh tới nông nỗi này.
Lại một giọng khác nói:
- Hai vợ chồng già bọn tôi cũng không biết đời trước tạo nghiệt gì mà lại ở dưới lầu nhà đó. Ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ. Tiếng mắng, tiếng khóc, tiếng đập đồ, ai da, không một ngày ngưng nghỉ. Trước tụi tôi cũng có lên khuyên, gã đàn ông nhà đó uống rượu vào giọng oang oang, nói tụi tôi là hai ông bà già xen vào chuyện người khác.
Khương Vu nghe từng câu, từng lời ấy mà đôi bàn tay siết chặt, hai vai thậm chí vì dùng sức quá mạnh mà căng cứng. Thẩm Mộ đứng bên cạnh, bao lấy tay cô, nắm cô bước đến hỏi thăm tin tức chỗ mấy người đứng ở cửa: "Dì ơi, mọi người vừa nói hộ gia đình số 202 trong tòa nhà này sao?"
Dù là ai, thấy hai cô gái xinh đẹp, lễ phép hỏi chuyện cũng sẽ ôn hòa đáp lại đôi câu. Một cô trong đó nhiệt tình trả lời: "Mấy đứa tới tìm nhà 202 ấy hả? Hôm nào đi. Nhà đó xảy ra chút chuyện, nam bị đồn công an Tân Hương giải đi rồi, còn nữ với đứa nhỏ thì lên xe cấp cứu 120. Xem ra hôm nay không về được đâu."
Khương Vu vội hỏi: "Cô biết đứa nhỏ được đưa đến bệnh viện nào không cô?"
Mấy người nhìn nhau, rồi đồng thời lắc đầu thở dài: "Thật sự không biết tình hình đứa nhỏ sao rồi. Nhìn có vẻ nghiêm trọng, chắc là đưa đến bệnh viện nào gần đây."
Tuy đều là hàng xóm nhưng người nhà họ Lâm không thường qua lại với láng giềng, cũng không ai thích quản chuyện nhà bọn họ, bởi vì quản cũng không được. Có hỏi tiếp cũng không ra kết quả gì, Thẩm Mộ cùng Khương Vu đành phải quay lại xe.
Khương Vu thử gọi cho cô Lâm, nhưng đường dây vẫn luôn báo bận, căn bản không thông. Ngay khi cô hết đường xoay sở thì Thẩm Mộ đã khởi động xe, cầm điện thoại quay số một người.
Trợ lý Tiểu Lưu đang tắm ở nhà. Cô thả một bồn đầy cánh hoa hồng. Mùa xuân tới, tuy không có ai mời đi đu đưa nhưng ở nhà hẳn cũng có thể tự lãng mạn một phen. Kết quả cô còn chưa kịp thò chân vào, điện thoại của sếp đã gọi tới.
Trợ lý Tiểu Lưu đứng co một chân, thiếu chút nữa đã ngã, vội vàng rút chân vừa giơ lên đụng nước bên kia về.
- A... A lô, sếp. - Khó khăn lắm mới đứng vững, trợ lý Tiểu Lưu thở phào một hơi.
- Minh Di, chị cần em giúp chị một việc. - Thẩm Mộ nói.
Thẩm Mộ đột nhiên khách khí như vậy, trợ lý Tiểu Lưu thật sự thấy không quen: "Sếp nói đi."
- Giúp chị tra một người. Khoảng chín giờ bốn mươi phút, 120 ở khu Tân Hương, thành phố Kinh Nguyên có tiếp nhận một đứa trẻ. Giúp chị tra xem nó được đưa đến bệnh viện nào.
Trợ lý Tiểu Lưu vừa nghiêm túc lắng nghe vừa ghi nhớ những thông tin quan trọng: "Sếp, chị biết họ tên đứa bé không?"
Thẩm Mộ thích nhất điểm này của Lưu Minh Di, làm việc là không nói lan man, cũng không hỏi nguyên do. Cô nghiêng người hỏi Khương Vu: "A Vu, em biết tên đứa bé không?"
- Là bé trai, tên Lâm Hiếu Thành, năm nay chắc vừa tròn mười tuổi. - Khương Vu lập tức nói hết những gì mình biết cho Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ thuật lại cho bên kia.
Kết quả trợ lý Tiểu Lưu lại im lặng một lúc lâu. Thẩm Mộ thấy kì quái, bèn hỏi: "Minh Di?"
- A, dạ, sếp, có tên là dễ hơn nhiều. Sẽ báo tin cho chị ngay. - Trợ lý Tiểu Lưu nói.
Chị sếp bên kia điện thoại không phải một mình nha!
Hơn mười giờ tối, đêm đen gió lớn, bên cạnh còn có một cô gái.
Cúi đầu nhìn cả bồn tắm đầy cánh hoa hồng, trợ lý Tiểu Lưu thở dài. Một bồn cánh hoa nóng hổi này đã không thể thỏa mãn trái tim đang nhộn nhạo, xuân tâm manh động của cô nữa rồi.
Tốc độ của trợ lý Tiểu Lưu rất nhanh, Thẩm Mộ mới chạy qua hai trụ đèn giao thông đã nhận được điện thoại.
Biết được vị trí cụ thể của Lâm Hiếu Thành, Thẩm Mộ chở Khương Vu thẳng đến Bệnh viện Nhân dân Tân Hương 1 của thành phố Kinh Nguyên.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ vội vàng chạy tới, chỉ thấy mẹ Lâm Hiếu Thành đang thẩn thờ ngồi bệt trước cửa phòng cấp cứu đóng chặt. Một cô gái mặc đồng phục cảnh sát ngồi bên cạnh cô ta. Thấy hai người chạy đến, cô cảnh sát tiến lên dò hỏi: "Hai vị là người nhà hay bạn của cô Hứa sao?"
Thẩm Mộ nhìn Khương Vu, chỉ thấy cô gật đầu: "Tôi là luật sư của cô ấy."
Cô cảnh sát gật đầu, sau đó trao đổi số điện thoại với Khương Vu, giải thích sơ tình huống rồi chào mọi người xong đi.
Khương Vu vừa biết được tên mẹ của Lâm Hiếu Thành từ chỗ cảnh sát.
Hứa Quế Chi.
Người phụ nữ này giờ đang thất hồn lạc phách ngồi đó, đã sớm không còn vẻ chắc chắn khi nói với Khương Vu hổ dữ không ăn thịt con ban trưa.
Khương Vu bước qua, ngồi xổm xuống, để Hứa Quế Chi nhìn thẳng vào mình. Hẳn là do trước mặt có mục tiêu cụ thể, ánh mắt cô ta mới dần hồi thần.
- Buổi tối rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Khương Vu hỏi.
Lâm Phong giữa trưa đã uống rượu, chiều lại ra ngoài, chín giờ tối tiếp tục say khướt trở về.
Hứa Quế Chi mở cửa cho gã. Vừa bước vào nhà, gã đã ồn ào muốn tìm Lâm Hiếu Thành. Hứa Quế Chi nói con ngủ rồi, nhưng Lâm Phong vẫn bước vào phòng, túm cậu bé từ trên giường xuống.
Hứa Quế Chi vừa gỡ bàn tay đang nắm sau cổ con trai của Lâm Phong ra, vừa nhỏ giọng biện giải: "Con đi học thôi, còn có thể đi đâu nữa."
Lâm Phong vươn một chân đá Hứa Quế Chi ngã ra đất: "Tao hỏi mày sao?"
Sau đó gã lại quay đầu nhìn Lâm Hiếu Thành, dùng sức túm cổ cậu bé lắc mạnh mấy cái: "Ranh con mày, vừa rồi lão Vương nói giữa trưa thấy mày ngồi chiếc xe ít nhất cũng bốn mươi vạn trở lên về, đi theo một con nhỏ ăn mặc rất lẳng lơ. Thế nào? Mày mới tí tuổi đã biết chui chạn rồi sao?"
Lâm Hiếu Thành còn nhỏ, căn bản không biết chui chạn là có ý gì, nhưng Hứa Quế Chi biết. Cô ta chỉ cảm thấy một dòng máu nóng cùng hận ý từ ngực xông thẳng lên đầu, khiến cô ta không biết sức lực ở đâu ra mà một tay đẩy Lâm Phong, che con trai sau người.
- Ông có còn là con người không? Sao có thể nói con trai mình như vậy? - Hứa Quế Chi tức giận nói.
Lâm Phong hiển nhiên đã uống không ít, lảo đảo nửa ngày mới đứng lên được, vung một cái tát khiến Hứa Quế Chi ngã lăn ra đất: "Má nó là tiện nhân, nó cũng là giống đê tiện. Tao bỏ tiền cho nó ăn học, còn nó thì sao? Dám trốn học. Mày xem cặp mắt nó nhìn tao kìa. Tao đây là đang nuôi một con sói!"
Nhìn thấy Lâm Phong ra tay đánh mẹ, Lâm Hiếu Thành cuối cùng không thể kiềm nén được nữa. Cậu bước ra từ sau lưng mẹ mình: "Ông muốn biết tôi đi đâu chứ gì? Tôi nói ông biết, tôi vào thành phố, đi tìm luật sư. Tôi muốn má ly hôn với ông. Nếu ông còn dám động vào má tôi lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát để cảnh sát tới bắt ông."
Nói xong, Lâm Hiếu Thành vọt vào phòng khách, quay số 110. Đây là lời trưa hôm nay Khương Vu đã dặn bên tai cậu trước khi đi. Tổng cộng có hai câu, câu đầu tiên là: nếu ba con lại ra tay đánh người, liền gọi 110 báo cảnh sát, sau đó nhanh chóng đọc địa chỉ nhà, nói có người muốn giết con, khóc càng lớn càng tốt.
Lâm Hiếu Thành làm theo lời dặn. Tốc độ cậu cũng đủ nhanh, đã nói hết thông tin cần thiết trước khi người lớn chạy đến giật điện thoại.
Lâm Phong uống nhiều quá, đầu óc đã hồ đồ, bị mấy chữ báo cảnh sát dọa, quả nhiên thu liễm không ít. Gã chỉ đứng đó, dùng những từ ngữ dơ bẩn, thâm độc mắng con trai mình. Mà tốc độ của cảnh sát cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tìm đến.
Lâm Hiếu Thành muốn chạy đến mở cửa. Cậu nghĩ, chỉ cần cậu mở cánh cửa này ra là có thể làm theo câu thứ hai Khương Vu dạy. Cứ như vậy, luật sư Khương sẽ có lí do trở lại giúp cậu lần nữa.
Nhưng không ngờ, tay cậu vừa chạm vào khóa cửa đã bị mẹ mình ôm vào lòng.
- Xin chào, cho hỏi có ai bên trong không? - Người bên ngoài vẫn luôn gõ cửa, trong nhà lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Quế Chi bụm chặt miệng con trai, cao giọng đáp: "Ơi, ơi, có người."
- Chúng tôi vừa nhận được điện thoại cầu cứu, phiền chị mở cửa. - Đối phương cao giọng nói.
- À, vừa rồi thằng nhỏ quậy phá, gọi chơi thôi. Tôi vừa la nó rồi.
- Chị cứ mở cửa ra trước đã.
Hứa Quế Chi thấy không tránh được, đành phải hé cửa ra: "Chú xem, không có gì thật mà."
Lâm Hiếu Thành bị che miệng, Hứa Quế Chi từ từ vuốt ve đầu cậu, cậu không thể nhúc nhích, muốn làm gì cũng không được.
Cảnh sát thấy đứa nhỏ vẫn yên lành đứng trong lòng mẹ, thần sắc thanh tỉnh, không có vết thương gì rõ ràng thì thở phào một hơi. Trước kia cũng từng có trường hợp trẻ con tuổi đó gọi điện phá rồi, cậu cảnh sát cười nói: "Điện thoại báo cảnh sát không phải để đùa giỡn đâu, lần sau không được làm vậy nữa, biết không?"
Tiễn hai vị cảnh sát đi rồi đóng cửa lại, Hứa Quế Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này nếu quậy đến cục cảnh sát, sau này cô ta cũng không còn mặt mũi mà làm người nữa. Hứa Quế Chi định nói mấy câu giảng hòa, gọi con xin lỗi, kết thúc vụ việc hôm nay, nhưng cô ta còn chưa kịp xoay người, con trai trong lòng đã bị lôi đi.
Lâm Hiếu Thành chỉ cảm thấy cả người mình bay ra ngoài, rồi "rầm" một tiếng, sau gáy đau chói khiến trước mắt cậu tối sầm, sau đó dần dần mất ý thức.
Lần này không cần tìm cơ hội giả vờ té xỉu trước mặt cảnh sát nữa. Cha cậu, mẹ cậu, cái gia đình bất hạnh này của cậu như một con quái vật ăn thịt người, muốn cắn nuốt cậu hoàn toàn.