Chỉ là sự hưng thịnh này có thể kéo dài bao lâu? Phiếu mua hàng vừa kết thúc, cô phải nghĩ ra những ý tưởng mới để tạo ra cơ hội kinh doanh.
"Đúng rồi Dĩ Du, gần đây Địch Tử Uy không có tới nữa hả? Hai người cãi nhau sao?" Nhâm Hi Vi cố ý hỏi.
"Không có. . . . . ." Đổi đề tài này, ánh mắt Đỗ Dĩ Du hường về phía cửa chính, tìm kiếm chiếc xe màu đen bóng loáng cùng bóng dáng tráng kiện, trong lòng không khỏi có chút mất mác.
Đúng vậy, trước đây anh thường nhúng tay vào cuộc sống của cô, dây dưa không rõ ràng, mấy ngày nay lại đột nhiên biến mất, bóng dáng cũng không thấy?
Anh trở về Thượng Hải rồi sao?
Không, không thể nào, anh có nói, lần này sẽ ở lại Đài Loan hai tuần lễ, không thể nào trở về Trung Quốc nhanh như vậy.
Còn nữa… nụ hôn nòng bỏng của bọn họ hôm đó… bởi vì cô cự tuyệt anh, kích thích lòng tự ái của anh, cho nên anh lui bước, không muốn theo đuổi theo cô liền nữa sao?
Đợi chút, anh rời đi không phải là điều cô muốn hay sao? Tại sao cô còn mong đợi anh có thể xuất hiện, hi vọng anh đừng buông tha cô? Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn mong đợi có thể cùng anh bắt đầu lại, nối lại tình yêu đã bị đứt sao?
Không phải cô đã nói sẽ đóng chặt cửa lòng sao? Làm thế nào có thể vì Địch Tử Uy vừa mới xuất hiện mấy ngày ngắn ngủi lại khiến cô không kịp đề phòng, mà nhảy vào làm đảo lộn cuộc sống của cô.
Sự thật chứng minh cô vẫn không cách nào quên được anh, cũng không thoát khỏi bóng dáng của anh.
Bọn họ đã từng là vợ chồng, cùng chung cuộc sống, cùng ngủ chung một giường lớn, cùng chung những kỷ niệm đẹp. Cô hiểu được lòng mình, tình yêu đối với Địch Tử Uy không bởi vì thời gian mà phai nhạt nửa phần, cô căn bản không cách nào quên được tình yêu say đắm đối với anh, tình cảm kìm nén đã lâu chỉ cần hơi chút trêu chọc, là có thể cải tử hồi sinh.
Nhâm Hi Vi nhìn ra được, Đỗ Dĩ Du căn bản không quên được chồng trước, nếu như buông xuống được thì cô làm sao lại mất hồn như thế, cứ chổi cãi liên tục nhưng thật ra là đang không biết mình nói cái gì.
"A… trai đẹp tới, còn mang một bó hoa hồng to, hoan nghênh. . . . . ."
Đỗ Dĩ Du đang đứng đưa lưng về phía cửa, vừa nghe thấy cửa bị đẩy ra, mùi thơm của hoa tràn ngập trong cửa hàng, tâm cô chấn động, sống lưng nhiệt tê tê, hưng phấn, vui sướng cùng mong đợi bỗng dưng xông lên ngực.
Cô quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, tất cả thiết tha mong đợi trong mấy giây liền tan biến, vẻ mặt như bóng cao su xì hơi, mất mác cùng tuyệt vọng hiện ra trên mặt không chút nào giấu diếm.
"Thì ra là. . . tổng giám đốc Kim."
Kim Duẫn Xán đem bó hoa giao cho cô, lộ ra nụ cười sáng bóng "Cho người phụ nữ nghiêm túc nhất, chúc cô luôn vui vẻ và trẻ đẹp như hoa hồng."
"Sao lại tăng hoa cho tôi? Hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì!" Cô buộc phải cầm hoa hồng, vẻ mặt kinh ngạc.
Kim Duẫn Xán đặc biệt đền cửa hàng hoa chọn loại hoa hồng lãng mạn, một bó đủ 100 bông. Bình thường anh tặng hoa rất hào phóng, chẳng những thỏa mãn hư vinh của phụ nữ, cũng làm cho họ hạnh phúc.
"Chỉ cần thật lòng thích đối phương, tặng hoa không cần chọn ngày đặc biệt."
Tên thiếu gia này thật đáng ghét, Nhâm Hi Vi tai nghe mắt thấy, cầm điện thoại di động, len lén chạy tới phòng bếp.
"Tổng giám đốc Kim sao lại nói như vậy, bạn gái anh nghe được sẽ ghen đó." Đỗ Dĩ Du cười trừ, không vì vậy mà bị mê hoặc.
"Ha ha ha, xem ra tôi rất dụng tâm rồi?" Kim Duẫn Xán ý đồ khắc phục hình tượng chính mình, nói cách khác "Thật ra thì hôm nay tới là bởi vì. . . mấy ngày trước mời cô ăn cơm là tôi quá sơ ý lơ là, không biết rõ sở thích của cô, hôm nay tôi muốn thuận tiện mượn bó hoa này để bày tỏ áy náy."
"Anh gửi hoa cho tôi là vì điều này sao? Thật quá khách khí rồi, tôi cũng không để ý trách móc gì chuyện đó cả." Biết rõ anh đối với cô có cảm tình, cô vẫn uyển chuyển cự tuyệt Kim Duẫn Xán, làm bộ cái gì cũng không biết.
"Quan trọng là… tặng hoa là của tâm ý tôi, cô thích hoa không?" Thiếu gia đây am hiểu nhất chính là lấy lòng người đẹp, mong đợi Đỗ Dĩ Du có thể mỉm cười, đồng ý chấp nhận sự theo đuổi của anh.
Nhưng trên mặt cô luôn giữ vững nụ cười lịch sự, luôn giữ khoảng cách để anh không cách nào đến gần.
"Cảm ơn anh, hoa rất đẹp." Khoá miệng Đỗ Dĩ Du miễn cưỡng nở nụ cười nhạt.
Không thấy được Địch Tử Uy, cô xem như không thấy vẻ đẹp của hoa hồng, cũng không cách nào đáp lại lãng mạn cùng nhiệt tình của Kim Duẫn Xán.
"Tôi không phải đơn thuần nói xin lỗi, nếu như em có thể cho tôi thêm một cơ hội, để cho tôi có thể mời em ăn bữa cơm, hoặc là chỉ cần em thích làm điều gì, tôi đều nguyện ý làm cho em, tôi nhất định có thể cho em tình yêu đẹp nhất. . . . . ."
*Vì anh Xán đã chính thực công khai theo đuổi chị Du cho nên tớ sẽ đổi luôn cách xưng hô của anh dành cho chị nhé ^^*
"Tình yêu?" Cô cười khẽ, có lẽ là vì tuổi còn trẻ nên anh mới có thể nhiệt tình như vậy. Nếu như đối với anh không có tình yêu nam nữ, cô nên biểu đạt ra cho rõ ràng, hi vọng anh có thể biết khó mà lui "Chúng ta không thích hợp, tôi đã 29 tuổi rồi, so với anh lớn hơn, tình cảm và tâm trạng giữa chúng ta sẽ có sự bất đồng."
"Chênh lệch bốn tuổi không là vấn đề, tâm trạng. . . . . . nếu em có nhiều tâm trạng, tôi có thể phối hợp cùng em điều chỉnh." Anh tự tin nói, tình yêu không phải chỉ đơn thuần là nam và nữ cùng nhau ăn một bữa cơm, chỉ cần hiểu nhau, cùng nhua ở chung một chỗ, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm ngay thôi.
Cô lắc đầu cười một tiếng "Không chỉ đơn giản là như thế đâu, nói to1mlai5,tôi rất cảm ơn vì anh có lòng… nhưng tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh. Tôi đã tự hừa với lòng sẽ không cùng đàn ông nói chuyện tình cảm nữa, hơn nữa dạo gần đây tôi rất bận, bây giờ tôi phải mau chóng đi mua vài thứ nguyên liệu… thật ngại quá, không thể cùng anh tiếp chuyện rồi, mong anh thứ lỗi cho."
Nói xong, cô lấy một xấp giấy hoa hồng giao cho Nhâm Hi Vi mới từ trong phòng bếp đi ra, từ trong quầy lấy ra ví tiền liền vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, ý đồ né tránh sự theo đuổi dai dẳng của Kim Duẫn Xán.
Cô là phụ nữ, đối với yêu không phải là hoàn toàn không có mơ ước.
Nhưng cô đã lớn tuổi, trải qua cuộc hôn nhân thất bại, cái loại hoa tươi lãng mạn thế này cùng với lời ngon tiếng ngọt, bề ngoài của vật chất xây dựng ra thứ tình yêu hư ảo, đều không phải là cái cô muốn.
Cô cần chính là người có thể hiểu cô, một người tâm giao để có thể bầu bạn.
Nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên chính là gương mặt của Địch Tử Uy.
Tử Uy đã từng hiểu cô như vậy, từng khích lệ cô những lúc tâm trạng của cô chán nãn, cho cô cảm giác ấm áp cùng an toàn. . . . . . Nếu như không phải vì anh bận rộn như vậy, cô cũng sẽ không chia tay anh.
"Cô Đỗ. . ." Nội tâm Kim Duẫn Xán vẫn chưa hết hy vọng, đuổi theo phía sau cô.
Hỏng bét, cô vội vàng ra ngoài nên đã quên lấy chìa khóa xe, cũng quên mang dù, mưa lất phất rơi trên mặt trên người cô, gió cũng thổi làm rối tung mái tóc của cô, nhưng cô vẫn không ngừng đi về phía trước, chỉ vì muốn thoát khỏi dây dưa của Kim Duẫn Xán.
Đến đầu hẻm, cô đưa tay bắt taxi, nhưng mưa bắt đầu lớn dần, tất cả taxi đều có đón khách, thành ra… cô không đón được xe.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen bóng quen thuộc dừng đến trước mặt cô, cô ngạc nhiên một lúc, nhìn thấy cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người ở bên trong phát ra âm thanh ——
"Lên xe."
Cô cuối người xuống thấy người ngồi bên ghế lái, là Địch Tử Uy!
Thì ra anh vẫn chưa rời Đài Loan, đột nhiên nội tâm của cô xông lên một nỗi vui sướng…