Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 20



"Hi Vi."

"Dĩ Du đang bận ở trong bếp." Cô hạ thấp giọng nói qua.

"Cảm ơn, đúng rồi… cái này tặng cho cô." Địch Tử Uy đem túi xách có hoa văn đơn giản nhưng thanh lịch, giao cho cô.

". . . . . . Đây là cái gì?" Nhâm Hi Vi thấy được bên trong có muối tắm, tinh dầu, sữa tắm, là hàng hiệu cao cấp "Sữa tắm hàng hiệu cao cấp, giá tiền rất đắt! Tôi không thể nhận đâu."

"Đây là vì cảm ơn cô ở bên cạnh Dĩ Du động viên cô ấy, đưa cô một phần nhỏ lễ vật cũng là việc nên làm."

Anh lại nhiều lần tặng quà, thật không tốt.

Lần đầu tiên anh đến thăm, Dĩ Du không có ở đây, anh đưa tới một bộ sản phẩm chăm sóc da tự nhiên của Châu Âu, hy vọng cô có thể âm thầm giúp anh lấy lòng của Dĩ Du, sau đó rời đi.

Thân là bạn bè của Dĩ Du, cô vốn là phải đứng bên Dĩ Du không nên giúp anh, nhưng qua quan sát của cô, Địch Tử Uy thường tới cửa hàng quan tâm cuộc sống và tình trạng kinh doanh của Dĩ Du, từ ánh mắt của anh cùng vẻ mặt có thể thấy được tình cảm của anh dành cho Dĩ Du vẫn còn.

Nếu Địch Tử Uy vẫn còn ẩn sâu một phần tình dành cho Dĩ Du, mà Dĩ Du thật ra thì trong lòng cũng quyến luyến tình cũ, đối với anh nhớ mãi không quên, cho nên cô quyết định giúp anh một tay, hy vọng tình yêu sẽ gắn kết bọn họ lại với nhau, như vậy cũng là làm chuyện tốt đi!

"Anh thật quá khách khí rồi, chỉ cần anh có thể mang hạnh phúc cho Dĩ Du, tôi mới có thể nhận lấy phần quà này."

"Dĩ nhiên, trước kia tôi đã không biết quý trọng cô ấy, lần này tôi nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ấy, không bỏ bê cô ấy." Anh đã quyết định, nhất định sẽ làm tốt.

"Ừ, tôi có ghi âm làm bằng chứng đó!" Cô cười lấy điện thoại di động ra chứng minh, "Món quà của anh tặng, tôi xin nhận."

"Cảm ơn cô đã đồng ý giúp tôi."

"Đúng rồi, Kim Duẫn Xán tới thì làm thế nào?"

"Cho cậu ta vào phòng bếp đi! Tôi tự có biện pháp đối phó với cậu ta." Địch Tử Uy đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi.

"Tốt. Vậy anh mau vào giúp cô ấy đi! Dĩ Du gần đây rất bận vì làm hộp quà Tết Trung Thu."

"Không thành vấn đề."

Vừa đẩy cửa ra đi vào bếp, anh nhìn thấy một học việc đang bận mở lò nướng, lấy bánh nóng từ trong vĩ ra, bánh dứa vàng óng, mà Đỗ Dĩ Du khom người đang định đem máy đánh trứng đặt ở phía, đem hộp nhân bánh đi tới, để trên bàn chuẩn bị làm nhân bánh.

"Loại công việc nặng nề này, để anh làm cho!" Địch Tử Uy bước một bước dài tiến lên, lấy máy đánh trứng trên tay cô.

"Ờ." Đỗ Dĩ Du không thể làm gì khác hơn là lui một bước, để Địch Tử Uy giúp một tay, "Anh không cần đi làm sao?"

"Ừ, nhìn em vất vả như vậy, anh không cách nào tập trung làm việc được." Dĩ Du tuy là bà chủ, nhưng công việc vẫn rất bận rộn, trong lòng anh thật sự buồn cho cô vì cuộc sống mà làm công việc hết sức tầm thường này.

"Đây là sở thích của tôi, không thấy khổ cực." Cô cười nói, tay cũng không dừng lại.

"Anh có đem sushi đến cho em, A Ben cùng Hi Vi cũng có một phần, đồ ăn Trung Quốc có thể ăn."

"Cảm ơn." Anh thật thân thiết, anh chăm sóc cô, thậm chí nhân viên của cô cũng được chăm sóc.

Cô ngồi ở bàn làm bánh, dùng thanh cáng mỏng bột thành vòng tròn, sau đó đặt nhân dứa vào giữa, dùng tay vê tròn, sau đó đặt vào vĩ, động tác rất thuần thục.

"Để anh giúp em một tay!"

"Không, nơi này rất nóng, không có máy điều hòa, anh sẽ không chịu nỗi đâu." Đỗ Dĩ Du lo lắng anh không chịu nỗi nóng nực thế này.

"Cái nóng không phải là bởi vì nhiệt độ, mà là bởi vì em ở bên cạnh anh." Anh cởi tây trang xuống cuộn tay áo lên, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giúp cô một tay.

Anh là thật lòng sao? Cô nhìn anh, trái tim chấn động.

Chuyện lần trước anh đề cập, cô vẫn do dự, không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Tiếp nhận anh, chỉ sợ lại lần nữa làm chính mình bị tổn thương, không chấp nhận anh, giống như muốn dứt bỏ miếng thịt ngon, như hối tiếc, nội tâm cô bắt đầu mâu thuẫn.

Tính toán thời gian, hai tuần ở lại Đài Loan của anh cũng sắp hết rồi, Tết Trung Thu kết thúc, anh phải trở về Thượng Hải công tác, không biết lúc nào thì mới có thể lại nhìn thấy anh?

Thôi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, tận dụng thời gian ít ỏi này cùng anh chung đụng, trân trọng những kỷ niệm đẹp!

"Anh bắt đầu học nói lời ngon tiếng ngọt khi nào vậy?"

Anh nghĩ một chút, khóe miệng hiện nụ cười mê người "Trước kia anh cũng nói, chỉ là em không có chú ý mà thôi."

Cô bật cười "Đó là do sự chú ý của em không đủ sao?" (từ đoạn này bắt đầu thay đổi xưng hô nhé vì chị Du đã mềm lòng với anh Uy rồi)

Anh vui vẻ cười, học cô cán bột, sau đó bỏ vào nhân dứa vào, vê thành tròn, bỏ vào trong vĩ "Như vậy đúng không? Cô giáo."

"Phải đều tay, lấp kín vào, bốn góc không thể có khe hở mới được." Cô chỉ vào bánh mình làm, hình dáng quả nhiên đẹp hơn.

"Vậy thì do em khéo tay."

Cô thực sự là một người phụ nữ đáng yêu, đôi mắt tập trung, hành động nghiêm túc, tất cả các loại thực phẩm thông qua sự khéo léo của cô sẽ trở thành ngon và đáng yêu.

"Anh làm hình trái tim tặng cho em có được không, điều này đại diện cho trái tim anh."

"Đừng có làm xấu quá, cái này chính là anh ăn đó!" Cô không nhịn được cười anh.

"Sao lại xấu chứ? Tấm lòng mới là quan trọng nhất."

Trong phòng bếp, hương dứa, hương thơm bánh ngọt, mùi nước hoa của phụ nữ, kết hợp thành niềm hạnh phúc ấm áp. . . . . .

Cô tham lam nhìn anh, anh thay đổi rất nhiều.

Nụ cười trên mặt anh vẫn đẹp trai mê người như thế, nhưng giờ lại giống như cậu bé mới lớn bình dị gần gũi, cô thật rất thích bộ dáng hiện tại của anh.

Nhưng làm thế nào anh đồng ý ở bên cạnh cô đây? Anh vừa có tiền vừa anh tuấn, chỉ cần anh thích, loại phụ nữ nào mà không có.

Là anh cô đơn quá lâu, hay là thật không quên được tình cũ?

Đột nhiên, có người đẩy cửa đi vào "Anh Địch!"

"A Xán, em… làm sao lại tới nơi này?" Địch Tử Uy không biến sắc nhìn anh.

"Những lời này phải là em phải hỏi anh mới đúng chứ?" Kim Duẫn Xán sắc mặt khó coi, đôi tay nắm quyền, kiềm chế tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.