Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 28



Lô Chính Minh dừng lại, bên trán đổ mồ hôi, cử chỉ hốt hoảng, lời nói không còn mạch lạc, không biết làm sao "À… ông chủ trước kia của tôi… mở một cửa hàng nhỏ ở Đào Viên."

"Cậu nói ông chủ ở Đào Viên, cũng biết “Ba Đóa Hoa” của chúng ta sao?" Đỗ Dĩ Di lại hỏi.

"Ah. . . . . . Đúng vậy, có một lần, ông chủ lên đài Bắc. . . . . . đặc biệt mua về cho chúng tôi ăn, các cô. . . . . . không biết anh ta đâu." Anh ấp a ấp úng, ánh mắt băn khoăn lo lắng.

"A Minh, chúng tôi không phải là công an điều tra, cậu đừng khẩn trương như vậy." Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi cũng không có nghi ngờ anh, miệng nở nụ cười, muốn anh thả lỏng.

Anh là một cậu bé mới lớn, mới ra xã hội mấy năm, nói chuyện cà lăm hẳn là do không có thói quen cùng phụ nữ chung đụng đi!

"Nhưng mà danh tiếng của chúng ta vang đến Đào Viên, về sau có thể phải suy tính làm nhiều bánh đóng gói ướp lạnh đem đi xa phục vụ không nhỉ?" Đỗ Dĩ Du đột nhiên có ý nghĩ này.

"A, chủ ý này không tệ!" Nhâm Hi Vi hào hứng.

"À. . . . . . Chị Dĩ Du, tôi có thể giúp gói bánh không?" Lô Chính Minh thầm thả lỏng một hơi, chủ động yêu cầu giúp một tay.

"Tốt thôi." Đỗ Dĩ Du gật đầu.

"A Minh thật chịu khó." Nhâm Hi Vi cũng không nhịn được tán thưởng.

"Đúng vậy! Tôi dạy cho cậu, như vậy… đúng… gói kỹ, sau đó dán lên ngày sản xuất và hạn sử dụng… vậy là xong."

Đột nhiên điện thoại trong túi Đỗ Dĩ Du vang lên, cô bắt máy điện thoại di động "Giao cho các người, tớ đi nhận điện thoại."

Cô đi ra quầy đến phòng bếp nghe điện thoại.

Mà Nhâm Hi Vi cũng bận rộn tính tiền, yên tâm đem công việc giao cho Lô Chính Minh.

Nhìn sự chủ động chăm chỉ của Lô Chính Minh, Nhâm Hi Vi cùng Đỗ Dĩ Du đối với anh hoàn toàn không đề phòng, cũng không biết tai họa sắp đến. . . . . .

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc tây, vẻ mặt nặng nề tiến vào “Ba Đóa Hoa”.

"Hoan nghênh quý khác, chúng tôi cp1 thể giúp gì cho ông?" Nhâm Hi Vi mặt mỉm cười, đứng ở quầy chào hỏi khách hàng.

"Xin chào, tôi nhận được đơn khiếu nại của người tiêu dùng, nói các người bán bánh quá hạn sử dụng, đặc biệt đến thanh tra." Anh đưa ra tờ giấy, chứng minh mình là cơ quan chính phủ được phái tới bất ngờ kiểm tra để bảo vệ người tiêu dùng.

"Bánh quá hạn?" Ở trong cửa hàng sửa sang lại bánh bao Đỗ Dĩ Du đi tới quầy, mặt liền biến sắc "Không thể nào! Cửa hàng chúng tôi chưa từng xáy ra trường hợp như thế, ông có lầm không?"

"Ai là người phụ trách ở đây?" Điều tra viên nghiêm mặt hỏi.

"Là tôi." Đỗ Dĩ Du đi tới trước mặt anh.

Anh từ trong túi công văn lấy ra một tấm hình “bánh quá hạn” bị dân chúng chụp lại đưa cho Dĩ Du xem, vẻ mặt nghiêm túc hỏi "Đây là sản phẩm trong tiệm của các cô sao?"

"Phải . . . . . A!"

Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi nhìn, trái tim ngừng đập một nhịp.

Là hình bánh phô mai hoa hồng không sai, nhưng ngày sử dụng không đúng, hai người nhìn trợn tròn mắt.

Hôm nay mới ngày năm tháng mười, phía trên dán ngày sản xuất là ngày mai – ngày sáu tháng mười, đây không phải là rất kỳ lạ sao?

"Làm sao có thể?" Đỗ Dĩ Du trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái "Không thể nào."

"Thật xin lỗi, vì bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, tôi phải kiểm tra bánh trong tiệm của các cô, bánh ngọt cùng đóng gói có phù hợp với quy định hay không, hy vọng các cô phối hợp."

"Chúng tôi không làm sai, cũng không sợ kiểm tra."

Đỗ Dĩ Du phối hợp với điều tra viên, từ trong tủ lạnh lấy ra một bàn đủ loại kiểu dáng có bao trang in ngày sản xuất bánh ngọt.

"Chúng tôi không vi phạm các quy định, tất cả ngày tháng trên bánh điều rất bình thường."

"Không đúng, nơi này có hai khối bánh hoa hồng phô mai sai ngày sản xuất, cùng với hình chụp giống nhau, đều là dán ngày sáu tháng mười, hôm nay mới ngày năm tháng mười, rõ ràng là ngụy tạo thời gian, cố ý kéo dài hạn sử dụng bánh."

"Không. . . . . . Không thể nào, chúng tôi đều làm cùng ngày, đó là ngày hôm nay. . . . . . Sản phẩm nếu như qua ngày hôm sau, chúng tôi cũng sẽ loại bỏ, tuyệt sẽ không bán bánh ngọt cùng bánh bao quá hạn." Đỗ Dĩ Du không thể tin được sẽ có chuyện như vậy. Cô cố gắng giải thích "Nếu như ông không tin, có thể cầm đi kiểm tra, nguyên liệu làm bánh ngọt cũng không có quá hạn."

"Rất nhiều người gian dối đều nói như vậy, nhưng sự thật ở trước mặt, nếu như là hôm nay sản cuất, bao bì vì sao phải dán là ngày mai?" Điều tra viên nghiêm chỉnh, Đỗ Dĩ Du vừa thấy ngày sản xuất bị sai, thật là trăm miệng cũng không thể bào chữa.

"Nếu các người muốn duy trì việc kinh doanh của tiệm, kiểm tra và cải tiến bánh, bánh ngọt tôi sẽ giao cho đơn vị y tế kiểm tra, chúng tôi sẽ theo dõi và tiếp tục điều tra." Điều tra viên nói xong, liền cầm bánh ngọt rời đi.

Đỗ Dĩ Du tâm tình lộn xộn, còn đang suy nghĩ vấn đề nằm ở chỗ nào, đang lúc cô vẫn còn nhức đầu thì ký giả truyền thông rối rít tràn vào trong tiệm thu thập thông tin, muốn điều tra chân tướng, làm khách còn lại trong tiệm hoảng sợ.

"Xin hỏi tại sao lại bán bánh quá hạn?"

"Bánh quá hạn, là vì kéo dài thời hạn dùng? Hoặc do vấn đề quản lý nội bộ lỏng lẻo? Có thể giải thích cho người tiêu dùng rõ được không?"

"Thật xin lỗi, chuyện còn chưa rõ nguyên nhân, chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn, mời các người trở về được không?" Đỗ Dĩ Du đã đủ phiền lòng rồi, còn phải ra mặt ngăn cản những phóng viên ở cửa.

"Để cho tớ, cậu vào trong nghỉ ngơi đi." Nhâm Hi Vi nhảy ra ngăn cản.

"Bánh quá hạn sẽ hảnh hưởng đến việc buôn bán của các người sao?" Có một phóng viên vẫn còn rất quá quắc đem Microphone đưa tới hỏi.

"Một đám các người đứng ở chỗ này hỏi lung tung này kia, các người nói khách hàng của chúng tôi còn dám đi vào sao?" Nhâm Hi Vi đẩy một đám các ký giả đi ra ngoài, "Chúng tôi rất chú trọng thời gian sản xuất sản phẩm, tuyệt sẽ không bán bánh quá hạn, về phần tại sao ngày sản xuất có vấn đề, chúng tôi cũng muốn tìm ra nguyên nhân, đến lúc đó nhất định sẽ cho người tiêu thụ một câu trả lời hợp lý, tôi hy vọng các người không làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.