Ly Hồn Ký

Chương 10: Duyên phận



Hôm sau, Kim Thu cảm thấy có vẻ như mình nghĩ quá nhiều, vì sau khi thăng chức, cô chưa nói câu nào với Vệ Thiên Hành, anh ta có việc cần gọi Elizabeth cũng sẽ gọi bằng điện thoại nội bộ, sau đó Elizabeth sẽ vào phòng làm việc riêng của anh ta.

Nhưng Lam Như Vân thì khác, có lúc sau khi ra khỏi phòng làm việc của Vệ Thiên Hành, sẽ chạy đến chỗ cô ngồi một lúc, nhân tiện hỏi thăm “tình hình yêu đương” của Kim Thu. Kim Thu ngạc nhiên, mấy lời ấy cô chỉ tiện mồm nói ra, sao có thể buôn chuyện với Lam Như Vân được?

Bị dồn vào đường cùng, cô chỉ có thể nói qua loa vài lời, chẳng hạn như “Anh ấy đối xử với em rất tốt.” ví dụ như chuyện giặt quần áo, nấu cơm, còn có người đàn ông nào đảm đang hơn anh ta sao? “Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm một số chuyện rất ấu trĩ.” Chẳng hạn như nhìn lén cô tắm lại còn nói ra, hoặc dùng quần áo của cô làm mấy chuyện biến thái kia…

Sau khi Lam Như Vân nói bóng nói gió một lúc, xác nhận người trong lòng cô chắc chắn không phải là Vệ Thiên Hành, thì thấy rất áy náy với suy nghĩ của mình lúc trước, nên thường xuyên đến dặn dò cô mấy chuyện lặt vặt, lúc trước cô ấy là trợ lý của Vệ Thiên Hành, nên biết rất nhiều chuyện, mà những chuyện đó bình thường Elizabeth lại không nhắc cô bao giờ.

Elizabeth chỉ dạy cô soạn công văn thế nào, rồi chỉnh lý hồ sơ ra sao, nhưng không bao giờ nhắc cô mấy chuyện đại loại như “Vệ tổng thích uống cà phê không đường.”

Cũng có lúc, tiểu tiết lại quyết định thành bại.

Kim Thu có qua có lại, rất cảm kích, liên tục tỏ thái độ mình không có bất kì ý nghĩ xấu nào với Vệ Thiên Hành. Cũng chính vì thế mà tình cảm giữa cô và Lam Như Vân càng ngày lại càng thân thiết hơn.

Cứ như vậy, đến thứ bảy.

Cả tuần qua, Kim Thu vẫn tự mình giặt quần áo, ra ngoài ăn sáng, không chừa cho anh cơ hội nào để xuất hiện, thế nên khi ra cửa, cô quay lại nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ, có khi nào anh đã đi rồi không?

Đột nhiên cô có chút mất mát.

Đi thôi, cô nghĩ thầm, sau đó khóa cửa. Trong khoảnh khắc cửa bị sập lại, một bóng người lẻ loi, ảm đạm hiện ra ở phòng khách.

Sau khi Kim Thu và Lam Như Vân gặp nhau, việc đầu tiên hai người làm không phải là đi tìm thím Hồng, hai cô gái đi dạo phố, sao có thể không mua quần áo được? Tiền lương của Kim Thu không nhiều, nên Lam Như Vân nói cho cô không ít mẹo vặt khi chọn quần áo, “Đây là một cửa hàng chuyên giảm giá quần áo, cô có thể thấy không ít quần áo hãng được giảm giá đấy.”

Kim Thu cười trừ: “Em không phân biệt nổi hãng nào với hãng nào đâu.”

Có người bị mù đường, cũng có người bị mù mặt (1), còn cô thì mù nhãn hiệu, nhất là đối với các loại hàng hiệu, dù thế nào cũng không nhớ nổi, ví dụ như có một chiếc xe thương và một chiếc rolls-royce , cô vẫn mãi không phân biệt nổi cái nào ra cái nào… Đây cũng là một bệnh cực kì hiếm gặp.

(1) Chứng bệnh không nhớ nổi mặt người khác còn có tên khác là prosopagnosia hay “face blind”

Nhưng mà đi theo Lam Như Vân quả nhiên là có thịt ăn, trong chỗ hàng giảm giá, cô tìm ra được mấy bộ quần áo vừa người, lại rất mềm mại. Sắp sang mùa hè, mặc như vậy là vừa đẹp.

Ăn xong mì thịt bò ở một cửa hàng nổi tiếng, Lam Như Vân đến một hàng bánh ngọt lâu năm mua một hộp bánh rồi mới cùng cô đến gặp thím Hồng.

Thím Hồng hôm nay không khiêu vũ ở quảng trường nữa mà ở nhà chơi nhảy Audition (2), Kim Thu thấy rất xấu hổ, bảo sao dáng người ta lại đẹp đến thế.

(2) Loại máy nhảy Auditon mà hay có ở mấy khu giải trí ấy, chứ không phải chơi trên máy tính đâu nhé.

“Thím Hồng.” Lam Như Vân cười lấy lòng thím, “Vóc người này của thím khiến cả cháu cũng phải ghen tị đấy.”

“Tiểu Vân đến rồi.” Thím Hồng rất nhiệt tình đón hai người vào, trong nhà thím được bày trí rất ngăn nắp, gọn gàng, nhìn không ra chủ nhà lại là một nữ pháp sư, “Ngồi đi.”

Thím bưng hai chén trà thơm ra, Lam Như Vân ngồi hàn huyên vài câu với thím rồi mới giới thiệu Kim Thu: “Thím Hồng, đây là bạn cháu, muốn nhờ thím xem duyên hộ.”

Thím Hồng nhận ra cô, cười hỏi: “Vấn đề lần trước đã giải quyết được chưa?’

Chưa giải quyết, từ chuyện bị ma trêu chuyển thành trêu phải hoa đào. Trong đầu Kim Thu nghĩ vậy, nhưng cũng không dám nói ra miệng: “Rồi ạ.”

Thím Hồng rất thẳng thắn: “Vậy hôm nay cô đến, để xem nhân duyên?”

“Vâng.” Kim Thu vẫn còn hơi nghi ngờ năng lực của thím Hồng, nhưng trên đường đến đây, Lam Như Vân cũng kể với cô, thím Hồng trước kia là hàng xóm của cô ấy, đoán mệnh cực kì chuẩn, có cả một số thương nhân Hồng Kông, Đài Loan hay đến hỏi mệnh, giờ cực kì nổi tiếng ở thành phố Hải.

Đâm lao thì đi theo lao thôi, mục đích chính của cô là để Lam Như Vân không nghi ngờ cô nữa, cô ấy giúp cô nhiều như vậy, Kim Thu cũng không muốn chỉ vì Vệ Thiên Hành mà mất đi một người bạn như vậy.

Thím Hồng hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô, lúc này Kim Thu mới phát hiện ra Thím Hồng có một chiếc bút lông rất tốt, rất khí thế, không giống loại bút của nữ.

Sau đó thím cầm quyển sổ ghi chép ra, lật một lúc, rồi bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, đột nhiên ồ lên một tiếng, Kim Thu có chút sốt ruột: “Sao ạ?”

“Nhân duyên của cô rất kì lạ.” Thím Hồng đoán mệnh, không cố ý thần bí như những người khác, có lẽ vì thật sự có tài, nên thím không hề lập lờ: “Người kia của cô, có chút đặc biệt, cụ thể là chỗ nào, thím nhìn không ra, nhưng cô đừng chủ động đi tìm, hắn ta sẽ tự nói cho cô biết, mà tình cảm hắn dành cho cô là thủy chung tuyệt đối.”

“Thật sao?” Kim Thu cực kì ngạc nhiên, “Số cháu lại tốt vậy sao?”

Thím Hồng đột nhiên nghiêm túc lại: “Dù vậy, cô cũng phải nhớ, không có đoạn nhân duyên nào là thuận buồm xuôi gió, không gặp chút trắc trở nào, nếu cô không có lòng tin kiên định, sẽ có thể mất đi phần tình cảm này, cả đời cô cũng chỉ có một người ở với cô đến già như thế, nếu để lỡ, thì sẽ không bao giờ gặp lại được người nào như thế nữa.”

Kim Thu sửng sốt một lúc mới nói: “Ý thím, nếu cháu bỏ lỡ anh ấy, thì có thể sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại sao?”

“Từng ra biển thì sẽ thấy nước sông rất nhạt” (3) Thím Hồng cười khẽ, “Thím cũng chỉ có thể nói vậy, cô yên tâm, khi nào hắn xuất hiện, chắc chắn cô sẽ biết, vì hắn rất đặc biệt.”

(3) Đại ý nói về một tình yêu thủy chung, ngoài người đó ra không còn ai khác như thế nữa.

Nghe thấy câu này, Kim Thu liền ngồi im lặng suy nghĩ, ngược lại, Lam Như Vân lại có chút tò mò: “Đặc biệt như thế nào? Đặc biệt có tiền hay đặc biệt đẹp trai?”

“Thím không biết thật.” Thím Hồng cũng thấy có chút quái lạ, “Lần đầu tiên thím thấy loại nhân duyên này.”

Lam Như Vân ồ một tiếng, quay sang hỏi Kim Thu: “Vậy người cô thích, có đặc biệt không?”

Kim Thu cười miễn cưỡng, trả lời qua loa: “Trong mắt người tình hóa Tây Thi, đương nhiên là em thấy anh ấy đặc biệt rồi.” Vì mấy câu của thím Hồng mà lòng cô đang rất loạn.

Cô rất khó tiếp nhận, mình cũng không phải sống ở Liêu Trai (4), sao có thể sống với ma quỷ cả đời được, cô thấy giữa hai người có một bức tường ngăn, cô không dám bước qua, thật sự không dám, cô sợ một khi rơi vào đoạn tình ấy, cả đời sẽ không ra nổi nữa.

(4) Bộ truyện “Liêu Trai chí dị” của Bồ Tùng Linh

Thậm chí còn có dự cảm, chỉ cần bắt đầu, sẽ rất khó kết thúc. Chuyện này khác với mối tình đầu bình thường của cô với Đỗ Thiên Trạch, có thể bắt đầu, cũng có thể chia tay, đến lúc đó mỗi người mỗi đường, ai cũng không ngại ai.

Có thể bắt đầu lại từ đầu, cũng có quyền lựa chọn.

Nhưng kiểu đánh bạc liều lĩnh này, Kin Thu không dám đánh, cô vẫn luôn tưởng tượng một nửa kia là người có tướng mạo đàng hoàng, tử tế, tính cách tốt một chút, còn môn đăng hộ đối, gia đình trong sạch, thế là đã rất hiếm có rồi, hai bên có thể bàn bạc, cân nhắc mọi chuyện với nhau. Nói chung là một cặp vợ chồng điển hình, chỉ cần không có khuynh hướng bạo lực, không ngoại tình, thì cô đã thấy cuộc hôn nhân này rất mỹ mãn rồi.

Nhưng anh lại khác xa tưởng tượng ấy của cô, đẹp trai, dịu dàng, quan tâm, giống như là một người tình hoàn mỹ, đúng, là người tình, nguy hiểm, nhưng vẫn khiến người khác muốn đến gần, mấy ngày qua, cô luôn bị anh hấp dẫn.

Theo lời của mẹ Kim, “Những ngôi sao kia, vẻ ngoài đẹp trai, nhưng không thể làm bạn trai được.” mà vẻ ngoài của anh, còn đẹp hơn không ít minh tinh.

Khi cô có chút mất tập trung, đột nhiên nghe thấy Lam Như Vân nói một câu, “Dù có sai thì cũng sai sớm, yêu đương phải càng nhanh càng tốt, nếu không về sau, khi ở cùng một người đàn ông bình thường, ngày này qua ngày khác, kiểu gì cũng sẽ điên người, chị đây dù có nằm mơ, cũng muốn có một người đàn ông nửa đêm đứng dưới ban công gọi tên chị, sau đó chị lao nhanh xuống ôm chầm lấy anh ta, rồi hai người cùng nhau đi đến chân trời góc bể.”

Kim Thu tỉnh lại, không tin nổi: “Nghe giống mấy tình tiết trong ngôn tình.”

“Đừng nói là cô chưa từng ảo tưởng như vậy.” Lam Như Vân nhún vai, “Trong suy nghĩ của mỗi một thiếu nữ đều có một chàng bạch mã hoàng tử, xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm, đưa cô khỏi đó trước mặt bao nhiêu người, để lại đằng sau là vô vàn ánh mắt hâm mộ.”

Kim Thu nghĩ một lúc, rồi cười lớn: “Trước kia em hi vọng sẽ có người đưa em về quê ở ẩn, hái cúc đông ly, sống thoải mái tự do, sau đó đi dạo quanh thôn một vòng thì nhận ra đấy lại là một giấc mơ.”

Thím Hồng, Lam Như Vân cùng cười: “Mơ ước và sự thật, kiểu gì thì cũng có khoảng cách.”

Đúng vậy, cũng vì biết ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nên cô mới e ngại với sự hiện diện không chân thực của anh.

Tối, cô và Lam Như Vân đi ăn tôm, đang là mùa tôm, trong quán ăn nhỏ đầy dầu mỡ, có không ít cán bộ mặc đẹp đẽ, ngồi uống rượu, ăn tôm, cực kì thoải mái.

Hai người gọi một chậu tôm đầy ắp, khi Kim Thu đang ngồi lột vỏ tôm, Lam Như Vân rót cho cô nửa cốc bia, Kim Thu vội nói: “Em không uống bia rượu.”

“Sao có thể không uống được?” Lam Như Vân nhíu mày lại, “Về sau kiểu gì cũng có dịp phải uống, giờ nên luyện dần đi.”

Kim Thu nghĩ về sau còn phải đi tiếp khách với Vệ Thiên Hành, liền nhíu chặt mày lại: “Chị Lam, em thật sự không thích xã giao, cũng tự thấy mình không đảm đương nổi trách nhiệm ấy, chi bằng…” Cô thử thăm dò: “Chị nói giúp em vài câu đi.”

Lam Như Vân nói: “Cô bị ngốc à, sao tôi nói được, Thiên Hành đích thân bảo điều cô lên đấy.”

Kim Thu giật mình, chẳng trách Lam Như Vân lại tỏ thái độ thù địch như vậy, nhưng mà sao Vệ Thiên Hành lại phải điều cô lên, cô buột miệng hỏi, Lam Như Vân liền đáp: “Thì chắc vì cô có cố gắng, miệng cũng đủ kín, chuyện xung quanh Thiên Hành rất nhiều, nếu có thư kí không kín miệng, chuyện xấu sẽ bay đầy trời.”

Chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa bay đầy trời? Kim Thu im lặng, thì ra tính cẩn thận của cô lại hại cô rơi vào mắt của sếp sao?

“Nếu cô thật sự muốn hết khổ, để chị dạy cho cách này, cô chịu khó làm việc, khi thấy năng lực của cô không chỉ dừng lại ở vị trí của một thư kí, anh ta sẽ tự điều cô đến chỗ mà cô có thể phát huy hết tiềm năng của mình.” Lam Như Vân lắc lắc cốc thủy tinh, dễ thấy cô đang cực kì hài lòng với ý tưởng của mình.

Kim Thu nghĩ, quyết định hỏi thẳng: “Chị Lam, em muốn hỏi chị một chuyện.”

“Đáp án của chị là có.” Lam Như Vân không đợi cô nói, liền cho cô đáp án, “Nếu như cô hỏi, có phải chị và Vệ Thiên Hành có quan hệ hay không, đáp án của chị là có.” Cô cười tự giễu, “Dù sao nếu giờ không nói cho cô, sớm muộn gì thì cô cũng tự biết.”

Kim Thu yên lặng ăn tôm, nghe thấy Lam Như Vân thở dài, cô chần chờ mở miệng an ủi, “Chị Lam…”

“Không cần khuyên chị, chị tình nguyện.” Lam Như Vân bình tĩnh nói, “Chị và anh ấy, không hẳn là vì anh ấy là sếp, mà vì anh ấy rất hấp dẫn chị, trước kia chị từ chức, là vì bị sếp cũ động tay động chân, nhưng anh ấy khác, đó là người đàn ông rất dễ khiến người ta cảm thấy mê muội, nhất là khi đang tập trung, cô sẽ cảm thấy anh ấy vô cùng vĩ đại.”

Ha ha. Nhưng chị có biết là anh ta còn dính líu với Quách Quỳnh không? Kim Thu rất muốn nói móc một câu, nhưng nghĩ lại, vẫn nên ngậm chặt miệng thì hơn, loại chuyện này, càng nói càng sai, im miệng ngồi nghe thì hơn.

“Được rồi, không nói nữa.” Lam Như Vân lại rót cho cô một cốc bia, tội nghiệp, vì tôm quá cay, nên cô coi tạm bia như đồ uống, uống một mạch hết nửa cốc, đang nghĩ có thể đổi bia thành nước uống thường hay không, thì Lam Như Vân lại rót đầy cốc, “Hôm nay chúc mừng cô thăng chức, cạn ly!”

Kim Thu sợ hết hồn nhìn Lam Như Vân uống hết cốc này đến cốc khác, nồng độ cồn trong bia thấp, cô ấy liền uống như nước, cuối cùng cả bàn toàn là vỏ chai bia, chạm tay vào cái, liền có chai lăn lộc cộc xuống gầm bàn.

Ăn tôm xong đi ra ngoài, bị gió đêm thổi, Kim Thu cảm thấy có chút lạnh, mà Lam Như Vân lại say như chết, hai gò má ửng đỏ, nhìn thật giống như Tương Vân nằm dưới gốc cây hải đường, rất đẹp, nếu như cô là đàn ông, nhất định sẽ nhìn không rời mắt, “Chị Lam, chị say như vậy cũng không lái xe được, để em gọi taxi cho chị.”

“Không cần,” Lam Như Vân lấy điện thoại, ấn một cái, điện thoại liền có người nghe, Kim Thu chỉ nghe thấy giọng nói cô ấy mềm mại đáng yêu đến đáng sợ, “Thiên Hành, em uống say, anh đến đón được không?”

Hả! Gọi điện cho Vệ Thiên Hành sao? Kim Thu tê hết da đầu, thấy mình nên sớm rời khỏi hiện trường thì hơn, nhưng Lam Như Vân say như vậy, cô cũng không thể để cô ấy ở lại một mình được, đành phải ở lại.

Nửa tiếng sau Vệ Thiên Hành đến, thấy cô ấy say như vậy liền nhíu mày, “Sao lại uống nhiều như vậy?”

Lam Như Vân nằm trong ngực anh ta, cười một tiếng, Vệ Thiên Hành nhìn thoáng qua Kim Thu, cô chống trán nói, “Tôi cũng uống hơi nhiều, đau đầu quá.” Trong lòng thầm đợi hai người biến đi.

“Tôi đưa hai người về.” Vệ Thiên Hành nhận ra cô, nhanh chóng quyết định, một tay kéo hai người ném vào xe, lý trí Kim Thu vẫn tỉnh táo, nhưng bước chân có chút loạn, lại bị anh ta đẩy một cái, chưa đứng vững cả người đã ngồi vào ghế sau, Vệ Thiên Hành ném cả Lam Như Vân vào, sau đó đóng cửa xe, đạp ga, xe xịn đúng là xe xịn, lập tức như tên trên cung, lao nhanh ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.