Ly Hồn Ký

Chương 82: Nhớ lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thất bại vài lần liên tiếp, trong lòng Bạch Giác dần dần xuất hiện một bóng ma. Hắn vẫn nghĩ mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại khó giải quyết đến vậy, quả nhiên là không thể khinh thường người phụ nữ tên Chu Chi kia được.

Hắn có chút phiền não, nhưng ngược lại, mẹ hắn - Lâu Tâm Di lại rất bình tĩnh, không hề nóng nảy một chút nào. "A Giác, con có chút nóng vội quá rồi. Đừng tức giận nữa."

Có thể ở bên cạnh Bạch Thiếu Thành hơn 30 năm, không thể phủ nhận rằng Lâu Tâm Di rất có bản lĩnh. Bà nhìn cũng không quá xinh đẹp, chẳng qua là dáng người có vẻ thon nhỏ, khuôn mặt mang vẻ yếu ớt, dễ khiến đàn ông sinh lòng yêu mến.

Bạch Giác nói: "Mẹ! Tự mắt thấy mọi chuyện mình làm đều sắp đổ bể hết rồi, con có thể bình tĩnh nổi sao?"

"Con càng nóng, thì sẽ càng loạn." Lâu Tâm Di nấu một nồi canh nóng cho con trai, bình tĩnh trả lời, "Chúng ta đã nhẫn nhịn hơi hai mươi năm, nếu bây giờ con nóng vội, thì đấy mới gọi là thất bại hoàn toàn."

Trước mặt mẹ mình, Bạch Giác cũng không cần che giấu điều gì, "Tất cả đều là do lão già chết tiệt kia, Bạch Nghị Quốc."

"Dù đã già, ông ta cũng có thể khiến con chạy loạn hết cả lên." Ánh mắt Lâu Tâm Di rất tỉnh táo: "Lão hồ ly này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi đứa cháu trai bảo bối của ông ta mà thôi."

"Nhưng bây giờ Bạch Tuyên đã không giống trước kia, rất khó để ra tay!" Bạch Tuyên tức giận nói, "Tại sao trước kia không đâm chết nó luôn chứ."

Lâu Tâm Di liền hỏi: "Nhắc đến chuyện này, mẹ cũng có chuyện muốn hỏi con, chuyện trước kia, con đã dọn dẹp sạch sẽ chưa? Tên Trần Phi có đáng tin không?"

"Hắn ta vẫn luôn biết ơn con vì đã cho hắn tiền cứu mẹ. Sẽ không bán đứng con đâu." Bạch Giác đáp: "Trước kia con cũng đã nhắc hắn tìm cơ hội để ra nước ngoài, trong khoảng một năm rưỡi tới đừng quay về nữa."

"Nghe nói, trừ Bạch Tuyên ra, hắn ta còn làm mấy vụ khác nữa?" Lâu Tâm Di vẫn cảm thấy chưa yên tâm cho lắm.

"Con cũng vừa mới biết đến chuyện này." Nhắc đến, Bạch Giác lại thấy tức, "Hắn còn nhận làm kiểu chuyện này vài ba lần nữa, đúng là đồ ngu."

Thật ra thì lúc ấy Trần Phi đã cực kì đau xót giải thích cho anh: "Anh Bạch, anh yên tâm, em sẽ không bán đứng anh đâu, có điều, bệnh của mẹ em càng ngày càng nặng thêm, thuốc men hằng ngày phải tốn rất nhiều tiền, em kiếm thế nào cũng không đủ, cách này kiếm tiền nhanh như vậy, em cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi."

Lâu Tâm Di cau mày một lúc lâu rồi nói: "Đã thế thì giải quyết luôn cả nó đi. Mặc dù dễ khiến người khác nghi ngờ, nhưng chỉ cần đầu mối này biến mất, sẽ chẳng ai có thể điều tra được gì liên quan đến chúng ta nữa."

Bà rất hiểu Bạch Nghị Quốc, trong lòng ông ta, Bạch Giác lôi kéo người thế nào, lấy danh nghĩa nhà họ Bạch làm việc ra sao, ông ta đều không để ý. Nhưng nếu để ông ta biết Bạch Giác muốn giết Bạch Tuyên, thì hai mẹ con bà liền xong đời. Dù là Bạch Thiếu Thành đi chăng nữa, cũng không thể bảo vệ được hai người.

Đối với Trần Phi, Bạch Giác vẫn còn có chút tình nghĩa, vì vậy hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn tàn nhẫn nói: "Con biết rồi."

Hắn tự thấy mình đã rất nhanh, nhưng đến lúc đi tìm Trần Phi, hắn lại nhận được tin Trần Phi đã đi ra nước ngoài.

Động tác nhanh đến mức khiến Bạch Giác cảm thấy có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Ra nước ngoài rồi, coi như tha cho cậu ta một mạng cũng không sao. Dù sao thì Trần Phi cũng sẽ không khai ra hắn.

Lái xe được nửa đường, hắn lại cảm thấy có điểm sai sai. Nếu Trần Phi đi ra nước ngoài, hẳn là sẽ không đi trong yên lặng như vậy. Không thể có chuyện đi mà không chào mình lấy một câu.

Vốn đang lái xe đến công ty, Bạch Giác liền quay đầu lại, đi thẳng đến biệt thự của mẹ mình: "Mẹ!"

Vừa bước được một chân vào nhà, Bạch Giác liền nuốt những lời đang định nói xuống, vì có Bạch Thiếu Thành ở đây, mẹ hắn liền ríu rít đi qua đi lại như một cô gái mới lớn chìm trong hạnh phúc vậy, "A Giác về rồi, hôm nay con tan làm sớm thế. Mau vào ăn cơm đi, mẹ nấu món thịt viên sư tử (1) cho con ăn đấy."

(1) Thịt viên sư tử:

Hình minh họa.

Bà nháy mắt với Bạch Giác, hắn ta liền mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: "Cha, cha đến rồi."

"Gần đây chuyện ở công ty vẫn thuận lợi chứ?" Bạch Thiếu Thành quá tin tưởng vào năng lực của đứa con trai này, nên căn bản không hề nghĩ đến chuyện thầm giúp một tay.

Bạch Giác mỉm cười: "Cũng không tệ lắm."

"Vậy thì tốt, con vẫn luôn là đứa con trai khiến cha cảm thấy tự hào." Bạch Thiếu Thành hài lòng vỗ vỗ vai hắn, rồi một nhà ba người vừa ăn một bữa tối ấm cúng bên nhau, vừa nói về những chuyện gia đình. Sau bữa tối, Bạch Thiếu Thành mới tuyên bố một tin mới: "Qua hai ngày nữa, là đại thọ 70 của ông nội, ông bảo anh đánh tiếng cho hai mẹ con em đến nhà họ Bạch một chuyến."

Lâu Tâm Di vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, bà và Bạch Thiếu Thành bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa thể ra mắt được với ông nội, lần này, đúng là chuyện vui ngoài ý muốn, như có một chiếc bánh rơi từ trên trời xuống vậy.

Bạch Giác cũng ngạc nhiên không kém, cảm thấy khó có thể tin nổi chuyện này. Bình thường Bạch Nghị Quốc nhìn thấy hắn, nếu không cười nhạt thì sẽ phùng mang trợn mắt, sao lại đổi ý mời anh đến dự đại thọ được chứ?

Chẳng lẽ... cuối cùng lão già đó cũng chịu thừa nhận thân phận của hắn?

Bao nhiêu năm qua, thân phận vẫn luôn là chỗ đau của hắn. Danh không chính thì ngôn sẽ không thuận, Bạch Thiếu Thành vẫn kiêng kỵ nhà họ Hoàng, không thể cưới Lâu Tâm Di về làm vợ, nên hắn cũng chỉ có thể làm con riêng, nhưng nhà giàu liệu có thiếu con riêng không? Tất nhiên là không! Nhưng dù thế nào thì bao năm qua hắn vẫn không được thừa nhận, rõ ràng Bạch Tuyên cũng chỉ là một thằng đần, hắn xuất sắc hơn nhiều, nhưng tại sao Bạch Nghị Quốc vẫn không chịu thừa nhận hắn chứ?

Cũng giống như Bạch Tuyên luôn canh cánh với chuyện Bạch Nghị Quốc không chịu thừa nhận mình, Bạch Giác cũng rất để ý đến thái độ của Bạch Nghị Quốc, lâu dần cũng thành một chấp niệm trong lòng hắn.

Để chuẩn bị một quà mừng thọ thật độc đáo, Bạch Giác phải nói là hao tâm tổn huyết mất 2 ngày liền, nên chuyện của Trần Phi, hắn cũng quên bẵng đi luôn.

---------------------

Mà lúc này Bạch Nghị Quốc lại dặn dò với Bạch Tuyên: "Cháu chuẩn bị cho tốt vào, ở buổi mừng thọ của ông, ông sẽ giới thiệu cháu cho tất cả mọi người."

"Thế còn Bạch Giác?"

"Nó không còn tư cách để so bì với cháu rồi." Bạch Nghị Quốc lạnh lùng nói: "Cháu cứ yên tâm đi, ông sẽ giải quyết nó sau."

Bạch Tuyên suy nghĩ một lúc, hỏi một vấn đề liên quan đến bản thân mình hơn: "Vậy còn vợ cháu thì sao?"

"Con bé còn chưa được gả vào nhà mình... nên.. Để lần sau đi." Thật ra Bạch Nghị Quốc chỉ mượn cớ vậy thôi, bữa tiệc có nhiều người như vậy, thêm một người cũng không nhiều, mà bớt một người cũng chẳng ít đi bao nhiêu, nhưng ông sợ Bạch Tuyên không kiềm chế được, lại lộ ra nguyên hình, vẫy đuôi bám váy vợ nó, vậy khuôn mặt già này của ông biết giấu đi đâu cho vừa?

Cho nên, dù là giả bộ đi chăng nữa, Bạch Tuyên cũng phải đứng đó, tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng cho ông! Ông nhất định phải khoe khoang cháu trai mình cho mọi người biết đến! Cháu ông là một đứa có chỉ số thông minh cao ngất trời! Không phải là một đứa ngu ngốc chỉ biết tỏ vẻ đáng yêu!

Bạch Tuyên lại cảm thấy không có động lực gì cả: "Hay là cháu không đến nữa?"

"Không đi thì đừng có mà cưới vợ." Bạch Nghị Quốc nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đe dọa cháu trai mình, "Nếu cháu biểu hiện tốt, có danh tiếng, thì chúng ta sẽ tìm đến nhà sui gia để bàn chuyện hôn sự...Cháu không muốn bị cha mẹ vợ tìm đến hỏi cha cháu ở đâu rồi lại không trả lời nổi chứ?"

Cha mẹ vợ là quan trọng nhất, Bạch Tuyên nhớ kĩ điểm này, nên lập tức đổi lại thái độ: "Cháu sẽ cố gắng."

Rời khỏi thư phòng của Bạch Nghị Quốc, Bạch Tuyên lập tức chạy như bay đi tìm Kim Thu, cầu vuốt ve: "Vợ, mau xoa lông giúp anh, A Tuyên không vui."

Càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng biết cách làm nũng. Kim Thu xoa xoa từ đầu đến mông anh, tiện tay véo một cái: "A Tuyên, sao mông anh càng ngày càng mềm thế?"

"Meo~" Bạch Tuyên ngửi đến ngửi lui trên người cô, vui vẻ như một chú ong mới tìm đến một bông hoa vậy, "Thơm, thơm."

"Anh cũng thơm mà."

Không biết vì sao, Bạch Tuyên luôn lấy sữa tắm, dầu gội, rồi cả sữa rửa mặt... của Kim Thu để dùng, càng ngày anh càng trở nên trắng trẻo, mịn màng, càng ngày càng đẹp trai ra. Môi đỏ, răng trắng, làm cô vừa nhìn đã muốn hôn anh một cái.

Nhìn đôi lông mày đen nhánh, đôi luôn mi dài, cong vút, đôi môi mềm mềm hồng hào, rồi nhìn cả dáng người cao ráo, bắp thịt rắn chắc... Rồi nhìn cả tuyến nhân ngư nữa này... Thật sự là rất mê người.

"Cả người anh cũng rất thơm." Bạch Tuyên uốn éo như một rắn, rồi bổ nhào vào người Kim Thu, hai người nằm sát bên nhau, cũng không vội làm những chuyện khác, mà chỉ là tóc mai chạm nhau, Bạch Tuyên nhẹ nhàng hôn lên lông mày của cô, giọng rất êm tai: "Vợ, khi nào chúng ta mới có thể kết hôn được nhỉ?"

"Em không biết, sao thế?"

"Em sớm gả cho anh đi. Như thế thì anh sẽ không phải đến mấy bữa tiệc kia một mình nữa." Bạch Tuyên buồn buồn, "Đi một mình chẳng có ý nghĩa gì cả."

Chu Chi cũng đã sớm nói qua chuyện này với cô, Kim Thu cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ sờ sờ mái tóc mềm mại của anh: "Anh ngoan ngoãn đi dự tiệc, em ở nhà đợi anh về."

Ánh mắt Bạch Tuyên lóe sáng: "Đợi trong chăn?"

"Tiểu Ngoan, có thể đi ngủ rồi."

Bạch Tuyên đáng yêu nói: "Nên A Tuyên từ Bảo Bảo lại biến thành Tiểu Ngoan à? Tiểu Ngoan muốn hôn hôn." Anh chu miệng, nhắm mắt hôn vào cô, Kim Thu nhịn cười, nghiêng đầu tránh ra, Bạch Tuyên hôn hụt vào giường, anh mở mắt ra, u oán nhìn cô, Kim Thu chống khuỷu tay xuống, dứt khoát xoay người, nằm đè lên người anh, nhéo nhéo mặt anh: "Nào nào, phải ngoan chứ, nếu không chị sẽ đánh bé."

Rồi sau đó mọi chuyện cứ thế diễn ra.

------------------------

Buổi tiệc mừng thọ Bạch Nghị Quốc đã được chuẩn bị từ rất sớm, đại thọ 70 tuổi nên được làm rất hoành tráng, có người đã lục tục đến cửa chúc thọ từ tận mấy ngày trước, Bạch Giác cũng không ngoại lệ, hắn đã chuẩn bị quà mừng thọ từ sáng sớm, định gây ấn tượng thật tốt trong mắt Bạch Nghị Quốc.

Hắn thấy trước giờ mình không hề thua kém gì so với Bạch Tuyên, nên chẳng có lý nào Bạch Tuyên có thể có được thứ gì đó mà hắn lại không có nổi.

Lâu Tâm Di cũng thay đổi hẳn cách ăn mặc, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, không hề có chút quyến rũ, lẳng lơ nào, thậm chí còn đoan trang, hào phóng hơn bất kì vị phu nhân chính thống nào ở buổi tiệc. Bà đi theo Bạch Thiếu Thành hơn ba mươi năm, lột xác là chuyện rất bình thường.

Đây là lần đầu tiên bà đến nhà họ Bạch. Ở bên Bạch Thiếu Thành nhiều năm như vậy, dường như mọi người đều biết bà là Bạch phu nhân, nhưng chỉ cần còn một ngày bà không được bước vào nhà họ Bạch, một ngày chưa được Bạch Nghị Quốc thừa nhận, thì bà cũng chỉ giống một phu nhân mà thôi.

Ba mươi năm... Lâu Tâm Di thầm cảm thấy hơi chua xót, bà dùng quãng thời gian đẹp nhất của người phụ nữ để ở bên cạnh một người đàn ông, làm một tình nhân không danh không phận, bị mọi người phỉ nhổ, bị dè bỉu, khinh thường. Nhưng bà chưa bao giờ hối hận.

Nếu không phải như vậy, hôm nay bà cũng chỉ là một bà chủ gia đình bình thường, vội vàng đi làm, tan việc còn phải về nhà nấu cơm cho chồng con, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, làm việc đến chết thì thôi, dần dần cũng già đi, thậm chí còn có thể bị chồng chê rồi bỏ.

Bây giờ bà có một cuộc sống giàu có, con trai bà được hưởng sự giáo dục tốt nhất, có được tương lai sán lạn. Lâu Tâm Di cảm thấy rất đáng giá, dù bị người đời chửi bới, bà vẫn vững bước tiến về phía trước, chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu.

Hàng trăm, hàng nghìn người chọn hàng trăm, hàng nghìn con đường khác nhau. Con đường này bị phỉ nhổ, bị khinh miệt, nhưng Lâu Tâm Di cảm thấy mình ít ra còn rất thành thật. Bà yêu tiền, từ lúc còn trẻ bà đã quyết định phải gả cho người có tiền, tiền bạc khiến bà cảm thấy thỏa mãn về vật chất, từ đó có cảm giác an toàn hơn tất thảy.

Bất kì cô gái nào đã trả qua thời niên thiếu nghèo khó, cảm giác lúng túng khi phải đi ăn nhờ ở đậu, rồi không được cha mẹ thương yêu thì đều sẽ hiểu những điều này. Cũng có lúc, Lâu Tâm Di đứng trước gương, tự nhìn mình rồi cảm thấy ngạc nhiên, ban đầu vì sao bà lại chọn con đường này vậy? Hơn nữa vừa đi lên, lại chưa từng nghĩ đến việc quay đầu.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì thấy sợ. Sợ cảm giác không có tiền, sợ cảm giác mình như tấm bèo trôi trong vô định, sợ cảm giác tỉnh lại, bỗng thấy mình đang nằm trong phòng chứa đồ của một người họ hàng nào đó.

Nhất định phải sống với một người có tiền. Mặt mũi có là gì, mặt dày thì đã sao? Bị người khác châm chọc mấy câu cũng ảnh hưởng được bao nhiêu? Dù bà chưa được chính thức gả cho Bạch Thiếu Thành, thì giờ trong thành phố này, có mấy người phu nhân chính thức có thể lên mặt với bà?

Người sống chẳng phải là vì tranh giành sao? Bà làm được. Dù phải bỏ đi rất nhiều thứ bà cũng cảm thấy rất đáng giá, ít nhất là bà thấy đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.