Chương 32
Anh Tần, ôm một cái.
Mãi đến khi anh Tần im lặng một lúc rồi cúp máy, tôi vẫn chưa định thần lại.
Phùng Trình cũng đầy vẻ lúng túng.
Đe dọa là đe dọa, không thể để loại thiếu gia như hắn lúng túng, nếu không hắn sẽ là người đầu tiên b0p ch3t tôi nếu tôi gặp chuyện.
"Phùng thiếu, chuyện giữa chúng ta không cần kéo anh Tần vào làm gì." Tôi cắn môi, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười, "Trước đây tôi không hiểu chuyện đắc tội anh, hôm nay bồi thường anh một chai rượu này."
Phùng Trình cau mày nhìn tôi, có lẽ dáng vẻ thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành của tôi đã khắc sâu vào tâm trí hắn, nên tôi của bây giờ khiến hắn kinh ngạc.
"Tạ Dao Ngâm." Phó Tư đè tay tôi xuống, "Chuyện làm ăn lần này là tôi tích góp, tôi cũng có một nửa trách nhiệm, người bồi tội cũng phải là tôi."
Tôi cầm rượu trên bàn lên, "Đây là chuyện riêng của tôi và Phùng thiếu, không liên quan đến cậu."
Tôi nâng chai rượu nhìn Phùng Trình, mang theo hơn nửa phần chân thành, "Chai này đầu tiên là muốn cảm ơn tình cảm nhiều năm của Phùng thiếu dành cho tôi."
Tôi ngẩng đầu, rót rượu vào cổ họng, rượu mạnh như đốt cháy thanh quản, sau đó toàn bộ tim, gan, phổi đều nóng rát. Tôi bị cái nóng thiêu cháy trở nên mù quáng.
Tôi bực mình, muốn đập chai rượu này lên đầu người trước mặt.
Tôi ném vỏ chai xuống đất, thở hồng hộc, ngẩng đầu lên oán giận, "Đáng tiếc chúng ta không duyên không phận, nếu kiếp sau không có Tần Vị Ký, nhất định sẽ cùng anh."
Phùng Trình bất đắc dĩ nhìn tôi hồi lâu, sau đó nhấc chân rời đi.
Nếu kiếp sau không có Tần Vị Ký, cùng ai đâu quan trọng?
Phó Tư muốn đưa tôi về, tôi khoát tay từ chối, bước chân lảo đảo, "Cậu nhanh cút về xem lại hợp đồng có sơ hở nào không, nhanh chóng dọn dẹp mớ hỗn độn này đi."
Phó Tư ngừng lại, "Thế cậu về kiểu gì?"
"Gọi xe cho tôi chứ sao." Tôi thiếu kiên nhẫn nhìn cậu ta, "Chẳng lẽ đi bộ về?"
Phó Tư đỡ tôi ra ven đường vẫy xe, sau đó chậm rãi dìu tôi vào trong, "Đợi tôi giải quyết ổn thỏa sẽ đến đền tội với cậu."
Tôi cười cười, ánh mắt mờ đi, "Bồi đi bồi lại nhiều tội quá, cậu về đi."
Tôi ngã vào ghế sau ô tô, dạ dày đau như sắp thủng, nước mắt ứa ra.
"Anh về đâu vậy?"
Tôi mơ màng đáp, "Về nhà."
"Nhà anh ở đâu?"
Nhà tôi ở đâu?
Lúc xuống khỏi tắc xi tôi mới phát hiện tài xế dừng lại ở Phong Hoa, tôi uống say đến nỗi không rõ đâu mới là nhà.
Tôi không mua nhà ở Bắc Kinh.
Tài xế hỏi nhà tôi ở đâu, tôi chỉ có Phong Hoa mà thôi, nhưng không thể quay về nữa.
Tôi đứng ở đó, gió lạnh cũng không khiến tôi tỉnh táo. Tôi thật sự say đến mê trầm.
Trong đêm tối tôi nhớ Tần Vị Ký đến phát điên.
Tôi đứng trước cửa Phong Hoa, hai tay chống hông, hét lớn, "Mở cửa!"
Một nhân viên bảo vệ từ phòng canh gác chạy ra, chính là người lần trước không cho tôi vào.
Tôi tức giận nhìn anh ta, "Mở cửa cho tôi."
"Cậu Tạ?" Người bảo vệ dừng một chút, "Ngại quá, cậu cần phải gọi cho anh Tần, nếu anh Tần đồng ý tôi mới mở cửa được."
Tôi cắn môi, chỉ vào anh ta, "Anh đợi tôi."
Dứt lời tôi quay về phía bên tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy điện thoại trong túi ra.
"Alo."
Giọng nói của anh Tần thật êm tai, tôi a a cười ngốc nghếch.
"Lại gọi nhầm à?"
"Không phải." Tôi nhanh chóng phất tay, quên mất Tần Vị Ký không nhìn thấy, "Không nhầm."
"Sao thế?"
Tôi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngón tay vẽ hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, nước mắt không kìm được rơi xuống chính giữa vòng tròn.
"Dao Dao?"
Tôi khóc thút thít, giọng nói bị gió thổi đến lạnh run, dần dần tủi thân đến nỗi khóc không ra tiếng.
"Anh Tần, anh đau lòng em một chút, cho em về nhà được không?"
Tần Vị Ký ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, im lặng đến mức tôi dường như nghe thấy anh đang cố nén lại hơi thở gấp gáp.
"Em đang ở Phong Hoa?"
"Ừm..."
"Uống rượu?"
"Ừm..."
"Để anh bảo bảo vệ đưa em vào trước."
"Không." Tôi trở nên bướng bỉnh, bĩu môi, "Em không muốn anh ta, em muốn anh."
"Nghe anh, trời rất lạnh, anh lo em bị cảm." Tần Vị Ký kiên trì dỗ dành tôi, "Em vào nhà trước, anh Tần đến ngay, được không?"
"Không." Tôi cắn môi, "Em chờ anh."
"Dao Dao." Tần Vị Ký nóng nảy.
Tôi không nhịn được khóc, "Đã nói sẽ không hung dữ với em, anh vẫn hung dữ như thế."
"Được, không mắng em." Giọng nói Tần Vị Ký run rẩy, tôi cảm giác một giây sau anh ấy sẽ cùng tôi khóc òa lên, tôi chưa bao giờ nghe Tần Vị Ký khóc.
Anh Tần khóc hẳn là rất đẹp.
Nhưng tôi không chịu được, anh Tần mà khóc chắc tôi sẽ chết.
Tôi vùi đầu vào hai đầu gối, không biết qua bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Dao Dao."
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt khô lại tạo thành những vết tích trên mặt. Tần Vị Ký nửa quỳ trên mặt đất, trong mắt anh như có cả rừng hoa và biển xanh. Những blogger yêu thích anh đều nói Tần Vị Ký như gió lạnh đêm mùa đông, tuyết rơi đêm mùa hè, nhưng tôi không cảm thấy như vậy.
Anh Tần của tôi giống vầng trăng lẻ loi, giống bài thơ bất hủ, giống kiệt tác không mấy ai hiểu được.
Tôi dẹt miệng, giang hai tay ra, "Anh Tần, ôm một cái."
Tần Vị Ký ôm tôi lên, tôi bám vào cổ anh, chui vào lồng ngực. Khắp người Tần Vị Ký đều là hương trà dễ chịu, sạch sẽ lại gây nghiện.
Anh nhỏ giọng, ngữ điệu nhu hòa, "Đi chơi ở đâu?"
Tôi hừ hừ hai cái, không nói ra lý do.
"Anh Tần, để tôi cất xe cho anh."
Tần Vị Ký gật đầu.
Tôi bỗng nhiên ngó đầu ra, nhìn vào nhân viên bảo vệ trước mặt, cắn răng chỉ vào anh ta, "Anh Tần, chính là anh ta không cho em về nhà!"
Tần Vị Ký cau mày, nghi hoặc nhìn nhân viên bảo vệ.
Người kia vội xua tay, "Anh Tần, tôi chỉ làm theo quy tắc."
Tần Vị Ký ngừng lại, chậm rãi hỏi, "Em ấy... trở về lúc nào?"
"Khoảng nửa năm trước. Cậu Tạ không có thẻ ra vào, cũng không phải chủ nhà, tôi không cho cậu ấy vào. Sau đó anh gọi điện thoại chỉ nói cho cậu ấy vào lấy đồ, nên tôi không dám cho cậu ấy ngủ lại."
Đôi mắt Tần Vị Ký run run, "Lần đó là em ấy đến?"
"Đúng vậy. Cậu Tạ không vui, tôi bảo cậu ấy gọi điện cho anh nhưng cậu ấy không gọi."
Tần Vị Ký ôm tôi chặt hơi, "Sau này đừng cản em ấy."
"Được."
Tần Vị Ký bế tôi đi vào trong, tôi đắc ý trừng mắt với người bảo vệ, "Còn cản tôi sẽ cho anh nghỉ việc!"
Người kia lúng túng, cười, "Không dám không dám."
Tần Vị Ký bất lực, ôm tôi đi.
Tần Vị Ký ôm tôi, chầm chậm đi qua hàng cây, băng qua con đường mòn, tôi lắng nghe tiếng nước chảy trên hòn non bộ, nghe nhịp thở đều đều của Tần Vị Ký, trong lòng chưa bao giờ bình yên đến thế.
"Anh bạn nhỏ, sinh nhật cũng không nên uống nhiều rượu như thế. Chơi vui lắm sao?"
Đáng ra tôi đã sớm tỉnh rượu, nhưng không hiểu sao bản thân cứ chìm đắm trong men say, không dứt ra được, "Không vui."
"Tại sao?"
Giọng nói của tôi giống như đang tức giận, "Bị bắt nạt."
"Ai bắt nạt em?"
"Một con sói."
"Hả?"
Tôi ngẩng đầu lên, môi mím chặt nhìn Tần Vị Ký, tủi thân nói, "Ánh mắt hắn ta giống một con sói, có thể nuốt chửng em vào bụng. Rất đáng sợ."
Tần Vị Ký sững sờ một lúc lâu, "Không sợ, có anh Tần đây rồi."
"Ừm." Tôi thỏa mãn cười cười, vùi vào lồng ngực anh, "Mỗi lần hắn muốn cắn em, em đều nói có anh Tần ở đây, hắn bị dọa sợ, chạy mất."
"Đúng rồi, Dao Dao thông minh lắm, sau này bị ai bắt nạt em chỉ cần nói có anh Tần là được."
"Bọn họ không tin." Tôi oan ức.
"Không tin cái gì?"
"Bọn họ nói anh không cần em nữa." Tôi nức nở, "Anh Tần không cần em nữa sao?"
Tần Vị Ký mím môi, giống như đang kìm nén điều gì, giọng nói run rẩy, "Là em không cần anh nữa..."
Câu nói ấy nhẹ nhàng rơi vào lòng tôi, đúng là nói dối.
Tôi vì anh suýt mất mạng, tại sao lại nói tôi không cần anh nữa chứ?
Tôi từ từ mở mắt, cảm thấy Tần Vị Ký đang đặt tôi xuống giường, bàn tay lập tức nắm chặt áo anh, "Anh Tần, đừng đi."
"Anh không đi." Tần Vị Ký nằm xuống bên cạnh tôi, "Em yên tâm ngủ đi."
Mắt tôi nặng trĩu không mở ra được, tâm trí hỗn loạn, trời đất quay cuồng, giống như có một cái trục quay vòng vòng trong đầu.
Tôi mơ hồ nghe thấy Tần Vị Ký thì thầm bên tai.
"Anh bạn nhỏ sao lại lớn nhanh như vậy..."
Mơ màng đến khi tỉnh dậy, tôi thấy anh Tần ngồi bên giường, trong tay nắm mấy tờ giấy, âm thanh nức nở trong màn đêm yên tĩnh giống như một bài hát đưa đám, cô tịch và bi thương tràn ngập trong bóng tối.
Tần Vị Ký khóc.
Có lẽ tôi đang nằm mơ.
Tôi thường mơ thấy Tần Vị Ký ngồi bên giường tôi với đôi mắt đỏ hoe, nhưng tôi chưa bao giờ mơ thấy anh khóc.
Tại sao anh lại khóc?
Đúng rồi, nhất định là anh đọc được thư tôi gửi cho anh.
Tôi gửi thư cho anh, từng chữ không muốn rời, từng lời không muốn quên.
Tôi gửi thư cho anh như đá chìm biển lớn, một tiếng vọng lại cũng không có.
Anh Tần, năm mới vui vẻ, em sống rất tốt, đừng nhớ mong.
Em về Tô Châu, trước đây luôn nói mùa đông Bắc Kinh quá lạnh khiến ngày lễ không náo nhiệt. Nhưng em cảm thấy mùa đông ở Tô Châu còn lạnh hơn, lễ hội mùa xuân càng vắng vẻ đến đáng sợ.
Sau khi ở bên anh, em đã quên mất cảm giác sống một mình. Anh cứu em từ cõi chết trở về, nhưng lại giữ linh hồn em bên mình, sau này em sống tiếp như thế nào đây? Nhận được thư của em anh có trả lời không? Chữ của anh đẹp hơn chữ em nhiều, em muốn lưu giữ những lá thư ấy, yêu chúng như yêu anh.
Ly hôn năm thứ nhất, nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ, em sống rất tốt, đừng nhớ mong.
Bắc Kinh không cho đốt pháo hoa, còn Tô Châu tiếng pháo nổ đến nửa đêm vẫn chưa ngừng, khiến em mất ngủ. Giờ phút này lại đến rồi, mấy đêm liền em đều mơ thấy anh, mơ thấy quá khứ mình yêu nhau, nhưng không gặp anh, em sợ anh sẽ quên mất khuôn mặt em. Mong hồi âm, vơi đi nhung nhớ.
Ly hôn năm thứ hai, nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ, em sống rất tốt, đừng nhớ mong.
Nước Anh ẩm ướt, thậm chí còn ẩm hơn Tô Châu, những cơn mưa có thể dập tắt niềm phấn chấn của một người. Ở đây không có không khí lễ hội, nghe nói phố Tàu ở Luân Đôn rất náo nhiệt. Em không đi, em không thích náo nhiệt nữa. Không biết lá thư này mất bao lâu mới đến được tay anh, em cũng không chờ hồi âm của anh nữa.
Ly hôn năm thứ ba, nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ, em sống rất tốt, đừng nhớ mong.
Người Anh rất khó gần, em ở đây không có bạn bè, không nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới nào hết. Sợ anh mong nhớ, gửi cho anh một lá thư báo bình an, không cần hồi âm.
Ly hôn năm thứ tư, nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ, em sống rất tốt, đừng nhớ mong.
Ly hôn năm thứ năm, nhớ anh.
Đến cuối cùng, nhớ mong đã tỏ, tôi không còn chuyện gì để nói nữa.
Lời của Cá: Đường đâu, đây là đường của tác giả sao???? (╯‵□′)╯︵┻━┻