Khoảng thời gian trước Thẩm Thần vội vì bản thiết kế, Hoắc Nam Phong cũng bởi vì hạng mục tập đoàn vội đến mức chân không chạm đất, căn bản không có tinh lực làm loại chuyện này.
Hôm nay về nước, khó có được chút nhàn nhã này, hai đứa nhỏ lại ở bên Hoắc lão gia, Hoắc Nam Phong liền nổi thú tính, ở trong phòng tắm đè Thẩm Thần xuống. Xong việc Thẩm Thần mệt đến mức chân không đứng được, được Hoắc Nam Phong ôm lên trên giường, được bọc trong chiếc chăn ấm áp, Thẩm Thần rất mau đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Nam Phong tinh thần lại rất hưng phấn, ôm cậu hôn khắp nơi, từ cái trán đến mày, lại đến mí mắt, đến cái mũi, như thế nào cũng không đủ. Thẩm Thần ngủ rất sâu, nếu là đổi ngày thường bị Hoắc Nam Phong làm như vậy, đã sớm không kiên nhẫn mà đem người đuổi ra đi. Lúc này mới vừa làm xong loại chuyện kia, cậu ngủ thật rất sâu, mặc cho Hoắc Nam Phong làm như vậy cũng chưa tỉnh.
Hoắc Nam Phong nhìn hai má cậu vãn còn chút đỏ ửng, càng xem càng thích, thích đến mức hắn muốn ôm cậu mãi thôi, nhịn không được cúi đầu cọ cọ cái mũi của Thẩm Thần.
"Em nói làm em như thế nào mà anh lại mê như vậy." Hoắc Nam Phong nói thầm, trên mặt mang mang theo ý cười "Hồn đều bị em bắt đi rồi." Thẩm Thần ngủ đến bất tỉnh nhân sự, tất nhiên sẽ không trả lời hắn.
Hoắc Nam Phong lại đem người ôm vào trong lồng ngực, cảm thấy mỹ mãn mà cười một cái, lúc này mới thành thật nhắm mắt lại.
Một giấc này Thẩm Thần ngủ tới chạng vạng.
Ngoài cửa sổ chiều hôm ngả vàng, nơi xa xa có ngọn đèn đường sáng, phía chân trời còn chút ánh vàng nhạt của buổi chiều còn sót lại.
Thẩm Thần ngồi ở trên giường ôm chăn phát ngốc, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhịn không được ngáp một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp tục phát ngốc.
Hoắc Nam Phong đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dạng này của cậu, cười khẽ một tiếng, tiến đến trước mặt Thẩm Thần hôn cậu một cái
Thẩm Thần nhíu mày đẩy đẩy, nhưng không được, vì thế hai người lại ôm nhau hôn một hồi lâu.
"Chúng ta khi nào đi kết hôn lại?" Hoắc Nam Phong rốt cuộc cũng nhịn được ba năm để nói được lời này, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, vẻ mặt chờ mong.
Thẩm Thần hơi ngơ một chút, không có lập tức trả lời.
Ba năm trước đây vì cuộc kết hôn kia tạo cho cậu không ít vết thương lòng, cậu trong lòng vẫn cứ có một chút không chắc chắn, không dám đem mình lại một lần hoàn toàn mà giao cho Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong yêu cậu, cậu biết, cậu cảm nhận được, nhưng việc này cũng không có nghĩa là Hoắc Nam Phong sẽ không phản bội cậu.
Có đôi khi yêu một người cũng là yêu, yêu hai người cũng là yêu, ai biết tương lai Hoắc Nam Phong đồng thời yêu cậu cùng người khác, đây là việc Thẩm Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cậu tránh đi ánh mắt tràn ngập chờ mong của Hoắc Nam Phong, hàm hồ nói: "Chờ triển lãm sẽ kết thúc xong rồi nói. Anh cũng biết mà, lần triển lãm này đối với em rất quan trọng, em cái gì cũng chưa chuẩn bị, kế tiếp khẳng định sẽ rất bận......"
"Được, anh chờ em." Hoắc Nam Phong trong mắt mất mát chợt loé, nhưng vẫn là cười hôn trán Thẩm Thần, "Chờ em xong việc chúng ta lại nói về chuyện này."
Hắn vẫn là bộ dạng săn sóc như cũ, Thẩm Thần ngược lại không được tự nhiên, là cảm thấy có chút chột dạ, giống như là Hoắc Nam Phong nhiệt tình bày tỏ tình yêu của hắn với cậu, cậu lại muốn chạy trốn tránh.
Nhưng sự áy náy này cũng không duy trì trong bao lâu.
Bởi vì triển lãm sẽ có rất nhiều việc yêu cầu Thẩm Thần tự mình đi làm, chỉ là mời khách quý cũng khiến cậu phí không ít tâm tư, nào còn có thời gian rối rắm tái hôn hay không tái hôn.
Thẩm Thần bận trước bận sau, ước chừng chuẩn bị nửa tháng, rốt cuộc triển lãm cũng sẽ đúng hẹn tiến hành.
Cậu mời một ít minh tinh thời thượng cùng một số nhà đầu tư trang sức, Hoắc Nam Phong cũng lợi dụng sự quen biết của mình giúp cậu mời không ít thương nhân lớn cùng minh tinh lớn.
Trừ bỏ những người này tới, còn mời rất nhiều phóng viên trong giới thời trang và còn có các quý bà.
Toàn bộ triển lãm đèn sáng trưng, lộng lẫy bắt mắt, không khí sôi nổi, đối với thiết kế của Thẩm Thần khen không dứt.
Triển lãm rất nhanh đã kết thúc, Hoắc Nam Phong ở trước mặt mọi người tuyên bố Thẩm Thần trở thành chủ tịch của công ty thiết kế của Hoắc thị, việc này có nghĩa là toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay Thẩm Thần.
Thời gian trôi qua mọi người có sắc mặt khác nhau, có kinh ngạc, có hâm mộ, cũng có ghen ghét, nhưng cuối cùng vẫn vì lợi ích vội vã cùng Thẩm Thần làm quen đôi chút.
Buổi tối tổ chức yến tiệc ở tập đoàn Hoắc thị, Trịnh Văn Sâm là thiết kế sư của Hoắc Thị tập đoàn tất nhiên sẽ đến.
Mấy năm nay hắn vẫn là tổng thiết kế, trên thực tế quyền quản lý bị Hoắc Nam Phong sắp xếp giảm đi rất nhiều, hơn nữa tác phẩm hắn làm không được mọi người hưởng ứng, trong công ty người nào cũng không phục hắn.
Hiện giờ hắn vẫn coi Thẩm Thần là cí đinh trong mắt, vừa mới về nước không bao lâu, vừa trở về liền thành chủ tịch trong công ty thiết kế, chói lọi mà đè đầu cưỡi cổ hắn.
"Chức vị tổng quản lý nào của anh coi như phế đi." Mấy người đồng nghiệp cùng Trịnh Văn Sâm tới tham gia yến tiệc, trong giọng nói mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Trịnh Văn Sâm bực bội mà trừng mắt nhìn người đồng nghiệp một cái: "Thẩm Thần tính là thứ gì, một tên chủ tịch công ty thiết kế nhỏ nhoi thôi, công ty bên này vẫn là tôi định đoạt!"
"Phải không?" Người đồng nghiệp nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang đỏ, uống một ngụm, "Tôi nghe nói Thẩm tiên sinh cùng Hoắc tổng phục hôn, nói như vậy, cậu có phải vẫn nên gọi cậu ấy một tiếng anh dâu phải không?"
"Kêu hắn anh dâu sao? Hắn không xứng!" Trịnh Văn Sâm khinh miệt nói, "Hắn còn không phải dựa vào anh tôi mới mở được cái triễn làm này hay sao?"
"Nhưng tôi nghe nói Thẩm tiên sinh ở nước ngoài cầm không ít giải thưởng thiết kế lớn......" Bên cạnh một người khác xen mồm nói.
Không đợi hắn nói cho hết lời, Trịnh Văn Sâm sắc mặt khó coi nói: "Những giải thưởng đó chỉ là nói được dễ nghe mà thôi, kỳ thật chính là gà rừng thưởng, tốn chút tiền liền có cái cúp."
Hắn không có nhận thấy được giọng điệu khi nói chuyện của mình có bao nhiêu ghen ghét, người bên cạnh đều nghe ra được. Đại gia cười mà không nói, ánh mắt nhìn Trịnh Văn Sâm như nhìn một chú khỉ đang pha trò.
Trịnh Văn Sâm nắm chặt chén rượu, sắc mặt đen thui, nhìn chằm chằm trong yến hội những người vay quanh Thẩm Thần, những người đó trên mặt không mang biểu tình lấy lòng thì cũng là biểu tình tán thưởng.
Không hề nghi ngờ, đêm nay người lóa mắt nhất là Thẩm Thần, ngày mai sẽ có đầy ắp các tin tức về vị thiết kế sư trẻ tuổi tài năng này.
Trịnh Văn Sâm không nghĩ đến mọi nguờ đều lấy hắn để so sánh với cậu, kết quả như thế nào thì càng không cần phải nói, hắn khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo.
Nghĩ đến sau này Thẩm Thần đè ở trên đầu mình, Trịnh Văn Sâm liền bực bội bất an, không thể bình tĩnh lại, nhịn không được lại đi ra ban công gọi điện thoại cho Hoắc phu nhân.
"Cô, anh trai sao lại đột nhiên cho Thẩm Thần lên làm chủ tịch công ty thiết kế trang sức đấy ạ? Hắn cùng anh con tái hôn sao?" Trịnh Văn Sâm vội vàng hỏi.
Mấy năm nay Hoắc phu nhân thân thể không tốt, cũng không nhúng tay vào việc của tập đoàn, nghe vậy kinh ngạc nói: "Phải không? Nếu không phải cháu nói, cô cũng không biết."
Trịnh Văn Sâm lập tức nói: "Cô, cô giúp con nói với anh đi, Thẩm Thần hắn không thích hợp. Không phải hắn vừa mới sinh được hai đứa sao? Để hắn ở nhà chăm con cho tốt đi."
Nếu như là lúc trước, hắn như vậy vừa nói, Hoắc phu nhân nhất định sẽ đứng về phe hắn, lúc này Hoắc phu nhân lại nói: "Cô mặc kệ những việc này, con tự mình đi nói với Nam Phong đi."
"Cô......"
"Cô có chút mệt mỏi, có chuyện gì hôm nào lại nói."
Hoắc phu nhân cứ như vậy cắt đứt điện thoại của Trịnh Văn Sâm.
Trịnh Văn Sâm một quyền đánh vào lan can, bực bội không phục, lại không nghĩ quay về yến tiệc để chịu người chê nhạo, chỉ đành nghẹn khuất mà tránh ở ban công.
Yến tiệc cuối cùng cũng đã kết thúc, xã giao một ngày cuối cùng Thẩm Thần cũng có cơ hội thở dốc.
Giờ phút này cậu ngồi ở sofa trong phòng nghỉ, nhắm hai mắt lại, toàn thân đều thả lỏng, nghĩ thầm: May mắn có Hoắc Nam Phong.
Cậu từ trước giờ không giỏi giao tiếp lắm, đặc biệt là khoản đi xã giao công việc này, đối với cậu thì vẽ 100 bản thiết kế còn dễ hơn.
Hôm nay ít nhiều Hoắc Nam Phong giúp cậu xã giao khách khứa, bằng không đầu cậu cũng đau chết mất.
Đang nghĩ ngợi, có tiếng bước chân truyền đến.
Thẩm Thần nghĩ Hoắc Nam Phong, vẫn nhắm hai mắt. Thẳng đến đối phương tới gần, ngửi được một mùi xa lạ, cậu mới nhận thấy được người tới không phải Hoắc Nam Phong.
"Là cậu." Thẩm Thần đứng lên, nhìn vào Trịnh Văn Sâm, sắc mặt lạnh đi.
Trịnh Văn Sâm trên mặt mang theo tươi cười, ánh mắt lại mang theo chút ghen ghét "Chúc mừng cậu, Thẩm đại thiết kế. Cậu hao tâm tốn sức sinh cho anh tôi hai đứa con, rốt cuộc cũng ngồi lên được vị trí chủ tịch, thủ đoạn thật không đơn giản!"
Thẩm Thần chán ghét nhíu mày, không muốn cùng loại người này nói thêm cái gì, bởi vì nói nhiều cũng vô dụng, chỉ lãng phí sức.
Cậu lạnh lùng mà nói: "Việc của tôi cùng Hoắc Nam Phong không tới việc anh xen vào, mời anh đi ra ngoài!"
"Gấp cái gì." Trịnh Văn Sâm đi qua Thẩm Thần ngồi xuống sofa, cười đến quái dị.
"Cậu sẽ không cho rằng sinh được cho anh tôi hai đứa con là có thể lấy được tài sản từ Hoắc thị chứ? Nói thật cho anh biết, này ba năm anh ở nước ngoài, tuy rằng anh tôi mỗi tuần đều đi tìm cậu, nhưng anh đâu có biết anh tôi trong nước tiêu sái như thế nào."
Thẩm Thần cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, chơi trò châm ngòi ly gián sao? Có thời gian thì làm tốt việc của mình đi, còn rảnh nữa thì đi trau dồi kiến thức đi, đỡ phải cả ngày đi đạo văn tác phẩm của người khác."
"Ai đạo văn!" Trịnh Văn Sâm thẹn quá hoá giận, mặt nghẹn đến đỏ bừng, đứng lên, "Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu anh trai tôi có bao nuôi người ở ngoài! Cậu hiện tại trèo càng cao, ngã lại càng đau! Nếu đổi tôi làm cậu, nếu không được người khác yêu thương thì tiền bạc có là gì."
"Anh có thể đi ra ngoài." Thẩm Thần sắc mặt lạnh nhạt, bộ dạng không dao động.
Trịnh Văn Sâm cắn chặt răng, hung tợn mà nói: "Cậu chờ xem!"
Hắn đi tới cửa, giống như không cam lòng, lại quay đầu lại trào phúng nói:
"Kẻ đào hoa quay đầu là không bao giờ xảy ra, cũng chỉ có cậu loại Omega ngu xuẩn mới có thể tin."
Thẩm Thần nắm tay siết chặt lại, không để ý đến Trịnh Văn Sâm, thẳng đến cửa phòng nghỉ lại lần nữa bị đóng lại, cậu mới ngồi lại sofa.
Mệt mỏi cũng tăng thêm, cậu dựa vào trên sô pha. Có lẽ qua nửa giờ, cửa phòng lại lần nữa bị người đẩy ra, lần này tiến vào chính là Hoắc Nam Phong.
"Mệt lắm sao?" Hoắc Nam Phong ngồi bên cạnh cậu, giơ tay muốn sờ mặt cậu.
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thần nghiêng đầu tránh đi tay hắn, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nói: "Vẫn còn tốt."
Hoắc Nam Phong lại đi theo, muốn ôm cậu.
Thẩm Thần lại đi sang bên cạnh hai bước, không cho Hoắc Nam Phong đụng tới mình, dựa vào cửa sổ, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Xong hết việc chưa? Chúng ta đi về sớm một chút đi, A Kiệt cùng Quả Quả vẫn còn ở nhà chúng ta đó."