Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 24: Thua rối tinh rối mù



A Lâm lại không cảm thấy khó xử, ngược lại rất hưng phấn, ở WeChat biết được Thẩm Thần đã lên xe Tần Mộ Bạch đi về, hận không thể để Thẩm Thần cùng Tần Mộ Bạch lập tức yêu nha, làm cho tức chết Hoắc Nam Phong cùng Tô Tiêu đôi cẩu nam nữ kia!

A Lâm còn liên tiếp mà truy vấn Thẩm Thần: "Thế nào, mình giới thiệu cho cậu một Alpha rất tuấn tú đi? Haha, cậu lúc nhìn thấy anh ấy tim có đập nhanh hơn không? Đừng có ngại ngùng, thích là phải nhích, gia thế cùng năng lực của Tần học trưởng đều không kém so với Hoắc Nam Phong, cậu ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ Alpha tốt như vậy."

Nghe A Lâm nói thêm một lúc nữa rồi mới tắt máy, Thẩm Thần bất đắc dĩ mà đem điện thoại nhét trở lại trong túi, làm bộ không có nhìn thấy.

Cậu thật sự không có tâm tình lại phát triển một đoạn tình yêu, tìm một người bạn đồng hành đến hết cuộc đời mình.

Nói cậu đối với hôn nhân thất vọng tột đỉnh cũng được, không buông bỏ được Hoắc Nam Phong cũng thế, hiện tại Thẩm Thần chỉ có một ý tưởng, đó chính là rời khỏi A thành, cuộc sống an ổn, lại đem bảo bảo trong bụng hạ sinh tới nuôi nấng lớn đều bình an.

Nghĩ đến hai bảo bảo trong bụng mình vẫn còn bé như hạt đậu Thẩm Thần không tự giác mà cong lên khóe môi, kéo lại âu phục, đem bụng che đi.

Đương nhiên, cậu mới mang thai hai tháng, bụng cũng không rõ ràng.

Nhưng bốn năm tháng về sau, bụng cậu khẳng định sẽ không giống hiện tại nhất định sẽ to lên, đến lúc đó nếu ở A thành, liền rất có khả năng bị Hoắc gia phát hiện chuyện cậu mang thai.

Hiện tại cậu và Hoắc Nam Phong vẫn còn đang dây dưa, phải mau chóng rời khỏi A thành càng xa càng tốt, còn phải đem số điện thoại đổi đi nữa.

Thẩm Thần nghĩ đến xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh ôn hòa: "Thân thể không thoải mái sao?"

Thẩm Thần phục hồi tinh thần lại, thấy đối phương nhìn chằm chằm mình cùng với giọng điệu quan tâm, lắc lắc đầu: "Tôi không có việc gì."

Thông minh như Tần Mộ Bạch, như thế nào sẽ phát hiện Thẩm Thần xa cách mình, anh thực thức thời, không có truy vấn, chỉ nói: "Mệt thì có thể ngồi ra ghế sau ngủ một chút, tới nơi tôi kêu em."

"Không cần......" Thẩm Thần theo bản năng mà cự tuyệt, không nghĩ muốn làm phiền người khác.

Tần Mộ Bạch lại dừng lại xe, quay đầu nhìn Thẩm Thần, ngữ khí ôn hòa lại không mất uy nghiêm: "Đừng giả vờ mạnh mẽ, đi ngủ một lát, bằng không A Lâm sẽ trách tôi là không để ý đến em đó."

Nửa câu sau là cười nói, mang theo một tia hương vị nói giỡn.

Thẩm Thần từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, người khác nếu làm cậu khó xử, hắn còn có thể lạnh mặt không phản ứng đối phương, nhưng nếu người khác đối với cậu tốt một chút, cậu liền không biết cự tuyệt như thế nào.

Tần Mộ Bạch thấy cậu nhấp môi không ra tiếng, hình như có vài phần do dự, liền từ ghế sau cầm dù, xuống xe vòng đến của bên cậu, cầm ô mở cửa xe mời cậu xuống.

"Cảm ơn." Thẩm Thần đành phải đi ra ghế sau.

Tần Mộ Bạch lại mang cho cậu một cái chăn mỏng.

Xe một lần nữa khởi động, Thẩm Thần đêm nay cũng rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, nằm xuống trong chốc lát liền mơ màng sắp ngủ, hơn nữa bên trong xe an tĩnh nhu hòa âm nhạc, cậu rất mau liền ngủ rồi.

Tần Mộ Bạch ổn định vững chắc mà lái xe, thỉnh thoảng lại từ bên trong xe kính liếc mắt một cái, nhìn xem người ngủ ở ghế sau, khóe môi liền cong lên.

Sau ba năm, anh lại lần nữa gặp được Thẩm Thần, tính lên này hẳn là lần thứ hai anh nhìn thấy đối phương, lần đầu tiên là ở hôn lễ của cậu và Hoắc Nam Phong.

Tần Mộ Bạch cùng Hoắc Nam Phong là bạn học đại học, hai người đều là Alpha, gia thế bối cảnh lại không sai biệt lắm, năng lực cũng không phân cao thấp, quan hệ tuy rằng không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng chơi với nhau.

Thời điểm Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần kết hôn, vừa lúc Hoắc gia cùng Tần gia đang ở hợp tác một hạng mục, vì thế Tần Mộ Bạch đại diện Tần gia tham dự hôn lễ làm náo động toàn thành kia.

Ở hôn lễ, Tần Mộ Bạch ngồi ở ghế dành cho khách khứa, thấy Hoắc Nam Phong nắm Thẩm Thần tay ra tới, anh bỗng nhiên toát ra một ý niệm: Như thế nào lại có một Omega xinh đẹp như vậy.

Đương nhiên, ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, Tần Mộ Bạch cũng không có sinh ra tâm tư, về xuất ngoại du học, lại bị lão gia tử buộc trở về kế thừa gia nghiệp.

Bất quá Tần Mộ Bạch như thế nào cũng không nghĩ tới Hoắc Nam Phong cư nhiên sẽ cùng Thẩm Thần ly hôn, lúc từ thư ký nơi đó nghe được tin tức, anh phản ứng đầu tiên chính là: Hoắc Nam Phong bỏ được?

Kết quả Hoắc Nam Phong thật đúng là bỏ được, không chỉ có bỏ được, còn nhanh chóng cùng một Omega khác đính hôn.

Liền bởi vì Thẩm Thần không thể sinh dục sao?

Tần Mộ Bạch nghĩ đến lúc nghe được tin tức, cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng, rồi lại tự suy nghĩ trong lòng —— Hoắc gia tam đại đơn truyền, Hoắc lão gia tử tuyệt không sẽ cho phép lưu lại Thẩm Thần không thể sinh con bên cạnh Hoắc Nam Phong.

Đại khái là bởi vì không có thói quen ngủ ở trên xe, mặc dù rất mệt, Thẩm Thần vẫn là ngủ không thoải mái, lại nằm mơ, trong giấc mơ rất lộn xộn.

Mợ chỉ vào mặt cậu mắng to: "Đồ vô dụng! Kêu ngươi rửa mấy cái chén lại đánh vỡ, ta xem ngươi chính là không biết sợ, cố ý tìm việc cho ta. Đêm nay không được ăn cơm, cũng không được vào nhà ngủ, ngủ ở ngoài đường đi!"

Thẩm Thần nhớ rõ buổi tối ngày đó rất lạnh, cũng rất tối, cậu một mình đứng ở ngoài cửa, đông lạnh suốt một đêm, ngày hôm sau được hàng xóm đưa đến bệnh viện cứu giúp mới nhặt về được mạng nhỏ.

Chẳng được bao lâu, Hoắc Nam Phong xuất hiện ở hắn trước cậu, nhìn cậu thật lâu, ánh mắt như lang tựa hổ, phảng phất muốn đem cậu nuốt vào!

"Cậu còn yêu tôi sao?" Thẩm Thần nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Hoắc Nam Phong trong lòng dâng lên một tia hy vọng.

Hoắc Nam Phong nhếch môi, khinh bỉ mà nói: "Đương nhiên, tôi cũng luyến tiếc cậu, sau khi ly hôn với cậu tôi rất hối hận. Lại đây, để tôi nhìn cậu một chút."

Thẩm Thần hai chân không chịu khống chế mà bước đến bên hắn.

"Nam Phong ca ca." Một thân ảnh kiều tiếu bỗng nhiên xuất hiện, đứng ở bên cạnh Hoắc Nam Phong, kéo tay Hoắc Nam Phong, trên mặt mang theo điềm đáng yêu tươi cười.

Hoắc Nam Phong ôn nhu mà sờ tóc nàng.

Thẩm Thần lại tức lại hỏi: "Hoắc Nam Phong, anh không phải nói luyến tiếc tôi sao? Vì cái gì anh còn muốn cùng Tô Tiêu đính hôn?"

"Ngu xuẩn!" Hoắc Nam Phong cười nhạo, "Tôi đã sớm chơi chán cậu."

Nhìn cặp mắt kia tràn ngập trào phúng, Thẩm Thần lập tức tỉnh lại, âm nhạc không biết khi nào bị Tần Mộ Bạch tắt, bên trong xe một mảnh an tĩnh.

Thẩm Thần không nhúc nhích, mở to mắt, ngơ ngác mà nhìn đỉnh xe, nghĩ thầm: Xác thật rất ngu, dại dột mà buồn cười.

Cậu thế nhưng còn ở trong mộng Hoắc Nam Phong tưởng tượng ra Hoắc Nam Phong còn yêu mình.

Thẩm Thần không tiếng động mà kéo khóe môi, lộ ra một mạt tự giễu.

Cậu thừa nhận, thẳng đến hôm nay, cậu đối với việc ly hôn đều không thể tiêu tan, có thể làm như không có việc gì ở buổi tiệc kia đã là quá lâm rồi.

Cậu hận, cũng oán.

Dù vậy, Thẩm Thần từ đáy lòng lại hy vọng Hoắc Nam Phong trở về tìm cậu, nói anh vẫm yêu em ái, chỉ có ngươi, anh cùng Tô Tiêu là gặp dịp thì chơi, bất đắc dĩ.

Nhưng mà cậu đã thua.

Đêm nay ở lễ đính hôn lễ, cậu đã thua hoàn toàn, thua rối tinh rối mù.

Thẩm Thần tự an ủi chính mình, Hoắc Nam Phong kia chính là vương bát đản, lại bá đạo ngang ngược, cùng thổ phỉ rất giống nhau.

Nhưng từ trước đó Hoắc Nam Phong đối với cậu là tốt thật, thật sự là tốt, hận không thể đem sao trên trời đều hái xuống cho cậu, vì cậu có thể làm bất cứ điều gì.

Ba năm trước đây kia có một trận động đất, cậu cùng Hoắc Nam Phong bị chôn ở dưới hầm gara, hai người bị vây ở trong một góc, suốt bốn ngày không ăn không uống.

Ngày thứ năm, Thẩm Thần kiên trì không nổi nữa, Hoắc Nam Phong dứt khoát cắt cổ tay chính mình, trực tiếp dùng huyết đút cho cậu. Sau đó đội cứu viện tìm được hai người bọn họ, Hoắc Nam Phong thiếu chút nữa lên cơn sốc mà chết.

Thẩm Thần nhắm mắt, nghĩ thầm: "Lúc còn yêu, hận không thể đem mạng mình cho đối phương, lúc không còn yêu, liền nhìn một cái cũng chán ghét."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.