Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 62: Thẩm Thần chúng ta tái hôn đi



Nhìn thấy Hoắc Nam Phong đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh như vậy, sắc mặt kỳ lạ, Tần Mộ Bạch lại không ở đây, không biết đã đi nơi nào.

Thẩm Thần nháy mắt trở lên hoảng sợ, cảnh giác mà nhìn Hoắc Nam Phong, sợ rằng đối phương đã biết việc cậu mang thai.

Hắn không đổi sắc mặt hỏi cậu: "Vì sao cậu lại ở chỗ này?"

Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cậu, không có ít huyết sắc nào, vốn dĩ mặt Thẩm Thần đã nhỏ nhắn rồi, hiện tại lại còn nhỏ hơn, so với tay hắn khéo còn không bằng.

"Xuất huyết dạ dày vì sao lại không nói cho tôi" Hoắc Nam Phong giọng điệu mang vẻ trách móc.

Nghe được lời này, Thẩm Thần âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần kinh đang căng thẳng cũng giãn ra một ít.

Xem ra Hoắc Nam Phong chỉ là hỏi được từ bệnh viện bệnh của cậu, lại không biết cậu mang thai, cho rằng cậu làm phẫu thuật giữ thai là làm phẫu thuật xuất huyết dạ dày.

Thẩm Thần không khỏi mà thầm khen Tần Mộ Bạch làm việc suy xét chu đáo, giúp cậu giữ được bé con đồng thời còn không quên giúp cậu giấu chuyện này, nếu không hiện tại Hoắc Nam Phong đã bắt cậu đi làm xét nghiệm ADN cái thai này rồi.

Khi biết kết quả giám định hai đứa bé mày là con cháu của Hoắc gia, phỏng chừng Hoắc gia sẽ đem cậu giam lỏng, thẳng cho đến khi cậu hạ sinh đứa bé mới thôi.

"Sao lại không nói gì rổi?" Hoắc Nam Phong nhíu mày, muốn giơ tay sờ mặt cậu.

Thẩm Thần nghiêng đầu lảng tránh: "Không có chuyện gì."

Hoắc Nam Phong giữa mày nhíu càng chặt.

Đại khái là hắn rất không thích Thẩm Thần dùng thái độ lãnh đạm như không có chuyện gì đối với mình, giọng điệu có chút bá đạo: "Đừng quên, cậu là người của tôi, có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết đầu tiên!"

Thẩm Thần rũ mi mắt, nhàn nhạt mà nói: "Tôi đau nằm trên đất không nói được lên lời, anh nói tôi giả vờ đáng thương. Cho nên tôi không biết khi nào là tôi có chuyện, mới có thể nói cho anh, có lẽ đến lúc tôi chết thì mới có chuyện."

Nghe được câu nói sau, Hoắc Nam Phong sắc mặt đột biến: "Câm miệng! Đừng động một chút lấy cái chết tới uy hiếp tôi, tôi... Tôi sẽ làm mấy người họ hàng cùng xung quanh cậu sống không bằng chết."

Thẩm Thần cười nhẹ không hề mở miệng.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bước chân người đi qua đi lại ngoài hành lang.

Hoắc Nam Phong trầm mặc vài phút, đột nhiên hỏi: "Vì cái gì cậu lại thừa nhận là lấy trộm ảnh chụp? Cậu rõ ràng......"

Nói tới đây, hắn dừng một chút, có chút bực bội, quay mặt Thẩm Thần lại, ép đối phương nhìn mình: "Cậu rõ ràng không có lấy ảnh Cố Tiêu."

Thẩm Thần nhướng mày, lộ ra một biểu tình không quan tâm. Biểu tình này dừng ở trong mắt Hoắc Nam Phong càng như là trào phúng, giống như chế giễu anh thế nhưng lại có thể phát hiện ra sự thật được.

"Nói chuyện!" Hoắc Nam Phong vẻ mặt rất khó chịu.

Thẩm Thần lúc này mới mở miệng: "Bởi vì tôi không chứng mình được là mình không có lấy, mà anh lại cứ khăng khăng nói là tôi lấy, cho nên tôi liền nhận."

Kỳ thật nguyên nhân là lúc ấy cậu thấy hắn đang nổi nóng, nghĩ thầm dù sao lúc ấy kệ cậu có giải thích như thế nào Hoắc Nam Phong cũng sẽ không nghe, dưới sự tức giận liền nhận, làm cho Hoắc Nam Phong đi lục thùng rác.

Chỉ là không nghĩ tới Hoắc Nam Phong không tìm được Cố Tiêu ảnh chụp, lại có thể ra tay tàn nhẫn với cậu, không chỉ thiếu chút nữa bóp chết cậu, còn cậu thiếu chút nữa đánh mất bé con.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thần châm biếm một tiếng: "Nếu là tôi không nhận, anh cũng bóp cổ ép tôi phải nhận đúng không?"

Hoắc Nam Phong sắc mặt cứng đờ, thần sắc có chút không tự nhiên, hiển nhiên biết lời Thẩm Thần nói có ẩn ý, lại nói như mình không sao: "Tôi chỉ là muốn dạy dỗ cậu một chút." Thẩm Thần gật đầu: "Xem ra là tôi không đúng, lại nghĩ những điều xấu xa độc ác cho anh rồi, cho rằng anh muốn giết tôi. Hoá ra anh còn lòng tốt tha cho tôi một mạng......"

"Cậu nói chuyện một hai còn phải châm chọc người thế sao!" Hoắc Nam Phong thẹn quá hoá giận, giọng điệu đột nhiên lớn hơn, biểu tình cũng có vẻ có vài phần tức giận

Thẩm Thần lộ ra biểu tình là mình đã hiểu.

Cậu đã biết từ lâu, tính cách Hoắc Nam Phong cao ngạo lại ngang ngược, mặc dù có sai cũng tuyệt sẽ không thừa nhận, chỉ biết đem hết thảy trách nhiệm đổ lên đầu người khác.

Chỉ sợ ở trong từ điển của Hoắc Nam Phong  chưa từng có ba chữ "Tôi sai rồi", người sai  vĩnh viễn là người khác.

Bởi vì đã hiểu biết quá rõ tính cách của đối phương, Thẩm Thần lười cùng hắn cãi cọ, đang muốn tìm cớ đuổi Hoắc Nam Phong ra ngoài, nhưng Hoắc Nam Phong lại đứng lên trước khi cậu mở miệng.

Bất quá Hoắc Nam Phong không có rời đi, chỉ là đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng bệnh, thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Thần một cái, nhìn qua là một bộ dạng bực bội, tức tối.

Thẩm Thần coi hắn như là tên thần kinh phát bệnh, không thèm để ý đến hắn, cầm lấy tạp chí trên bàn cạnh giường xem.

Hoắc Nam Phong đi đến phía trước cửa sổ, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Thẩm Thần đang ngồi trên giường.

Cậu cả người gầy gò được bọc trong quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trên cổ còn có mấy dấu tay, mặc dù đã được cổ áo che đi một chút, nhưng nhìn vẫn là cảm thấy ghê người.

Bởi vì mới vừa làm phẫu thuật xong, gương mặt so với bình thường lại trắng hơn, mặt mày cũng tinh xảo như trước, đôi môi hồng nhạt sẽ ngẫu nhiên nhấp một chút, làm cho người ta cảm thấy thật xinh đẹp.

Nhìn cậu như vậy, Hoắc Nam Phong tâm tình rất phức tạp, nói không rõ là áy náy, hay là thương tiếc, hoặc là hối hận. Tóm lại có rất nhiều cảm xúc phức tạp  ở trong lồng ngực cuồn cuộn lên, làm cho hắn tâm trạng trở lên phức tạp.

Hắn yên lặng nhìn Thẩm Thần mười mấy giây, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, rất muốn nói với Thẩm Thẩn, ma xui quỷ khiến nói: "Thẩm Thần, chúng ta tái hôn đi."

Lời vừa ra khỏi miệng, đến Hoắc Nam Phong cũng sửng sốt.

Cũng không biết vì cái gì, hắn cũng không hối hận về lời nói này, ngược lại lại rất mong chờ câu trả lời của Thẩm Thần.

Trong phòng còn im lặng hơn cả lúc nãy, tiếng lật tạp chí nhẹ nhàng cũng không còn.

Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn Hoắc Nam Phong, trên mặt có kinh ngạc, hoài nghi, hoang mang, thậm chí còn có vài phần chán ghét cùng hoảng sợ, duy nhất không có vui mừng..

Hoắc Nam Phong cảm thấy khó chịu, nói lớn: "Cậu đây là biểu cảm gì??"

Thẩm Thần nghĩ nghĩ, vẻ mặt chân thành mà nói: "Hoắc Nam Phong, anh hẳn là rất hiểu tôi. Con người của tôi rất nhỏ hẹp, không có kiến thức, làm việc lại cố chấp không nghe lời người khác, cũng không bằng Tô Tiêu ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chúng ta vẫn là không cần hợp lại, tôi thấy anh cùng Tô Tiêu rất xứng đôi......"

"Ai muốn cùng cậu hợp lại chứ!" Hoắc Nam Phong một bộ dạng tức muốn hộc máu, hung hăng mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, như là con dã thú nhìn một con mồi có miếng thịt ngon. Thẩm Thần không nói thêm gì.

Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, mặt đầy trào phúng: "Chỉ đùa một chút mà thôi, cậu còn thật sự. Cậu không thể sinh con, tôi còn cùng cậu hợp lại làm gì."

Thẩm Thần bỗng nhiên cười: "Vậy là tốt rồi, cảm ơn anh đã ly hôn với tôi."

Hoắc Nam Phong sắc mặt càng khó nhìn.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người nhẹ nhàng đẩy ra, hơn nữa đi cùng còn là một giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu: "Thẩm Thần, anh vừa rồi đi ra ngoài nghe điện thoại......"

Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói đột nhiên im bặt.

Hoắc Nam Phong đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt lạnh băng mà nhìn Tần Mộ Bạch.

Tần Mộ Bạch cầm điện thoại, sắc mặt như cũ ôn hòa bình tĩnh, lại không có nửa ý cười.

"Thật đúng là hay!" Hoắc Nam Phong cong môi cười, ngoài cười nhưng trong không cười, từng bước một đi đến trước mặt Tần Mộ Bạch, "Thì ra mùi của Alpha xuất hiện trên người Thẩm Thần lúc trước là cậu! Tôi còn tưởng rằng cậu ta đi tàu điện ngầm bị dính mùi của Alpha, nên mới không để ý!"

Thẩm Thần sắc mặt đại biến, đôi tay tinh xảo lại nắm chặt lấy ga giường.

Tần Mộ Bạch lại rất tự nhiên, mỉm cười nói: "Nam Phong, tuy nói chúng ta là bạn cùng phòng thời đại học, nhưng lời hiện tại cậu nói, tôi lại không thể hiểu cậu đang nói gì cả."

"Giả ngốc cái gì chứ!" Hoắc Nam Phong cười nhạo, đột nhiên túm lấy cổ áo Tần Mộ Bạch, "Cậu cùng tôi đều là Alpha, đối với mùi vị của đồng loại còn nhận sai sao?"

Tần Mộ Bạch vừa muốn mở miệng, Hoắc Nam Phong lại lạnh giọng chất vấn Thẩm Thần: "Cậu cùng cậu ta từ khi nào thông đồng ở bên nhau? Người ở Wechat hay qua lại với cậu là tên này đúng không?" Thẩm Thần nhíu mày nói: "Hoắc Nam Phong, anh đừng có mà ở chỗ này nổi điên. Tôi cùng Tần tiên sinh hôm nay mới là gặp nhau lần thứ hai, là anh ấy ở bệnh viện nhìn thấy tôi không được khoẻ mà trợ giúp đưa vào phòng cấp cứu."

Tần Mộ Bạch cũng biết không thể để Hoắc Nam Phong phát hiện mình cùng Thẩm Thần có quan hệ, nếu không thì kế hoạch bỏ trốn cùng nhau sẽ bị phát hiện, liền quyết định nói dối theo Thẩm Thần.

"Đúng là như vậy." Anh nói, "Nam Phong, lúc trước cậu cùng Thẩm Thần kết hôn, tôi ở hôn lễ gặp qua mặt cậu ấy một lần. Lần này cậu ấy ngất xỉu ở bệnh viện, vừa lúc tôi gặp phải......"

"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin lời này của cậu?" Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà đánh gãy lời giải thích của Tần Mộ Bạch "Khoảng thời gian trước trên người Thẩm Thần có dính mùi của cậu, hiện tại hai người ở đây nói mới là lần gặp thứ hai? Tôi thấy là cậu cùng tao hoá kia đã vụng trộm sau lưng tôi từ rata lâu rồi!"

Tuy là Tần Mộ Bạch tính tình rất tốt, nghe được Hoắc Nam Phong vũ nhục Thẩm Thần như vậy, cũng không khỏi sinh ra tức giận: "Thẩm Thần không phải loại người như vậy, cậu đừng đem chuyện này nói đến khó nghe như vậy!"

Một người tính tình ôn hoà, hiền dịu như Tần Mộ Bạch, lại tức giận mà kéo mạnh cái tay đang ở túm lấy cổ áo của mình, "Tôi nói cho cậu biết, Thẩm Thần hiện tại chỉ là chồng trước của cậu, tôi có quyền theo đuổi em ấy, em ấy cũng có quyền nhận lấy sự theo đuổi của tôi."

Vừa dứt lời, Hoắc Nam Phong đấm một cái vào mặt Tần Mộ Bạch.

Tần Mộ Bạch không cam lòng yếu thế, phản ứng cực nhanh, lập tức nắm chặt bàn tay, cũng đấm lại vào mặt Hoắc Nam Phong một cái.

Trong phòng bệnh không căng thẳng không thôi, trong không khí tràn ngập dày đặc mùi thuốc súng, giống như giây tiếp theo sẽ nổ mạnh.

Hoắc Nam Phong cùng Tần Mộ Bạch đều là Alpha, trong xương cốt liền đều mang theo sức mạnh, hơn nữa hai người thân thủ không phân cao thấp, ai cũng không chịu chịu thua, giống như là muốn phá hủy mọi thứ trong phòng bệnh này.

Thẩm Thần vừa bực lại bất lực, nói dừng lại vài lần vẫn không có ai nghe.

Hai người càng đánh càng hăng, cái bàn bị đá sang một bên, dồn nhau vào tường đánh tiếp, làm cho tường cũng muốn nứt ra.

Động tĩnh thật lớn khiến cho mọi người xung quanh đều để ý đến.

Ý tá trưởng mở cửa, thấy hai Alpha ở trong phòng bệnh đang đánh nhau, y tá trưởng tức giận đến không chịu được: "Các người muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh! Bằng không tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi hai anh ra ngoài!"

Hoắc Nam Phong cùng Tần Mộ Bạch ngừng lại, vẫn cứ gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt đều nổi đầy tơ máu, trên mặt cũng đỏ bừng lên, quần áo lại càng xộc xệch, luộm thuộm.

Nhìn bộ dạng chật vật này, chỉ sợ nói ra cũng sẽ không có người tin bọn họ là tổng tài cao cao tại thượng hằng ngày, nói là lưu manh còn có người tin.

Y tá trưởng nghiêm mặt, nghiêm khắc mà quở mắng: "Tôi mặc kệ các anh là ai, nơi này là bệnh viện, còn dám đánh nhau, tôi lập tức kêu bảo vệ đuổi hai anh ra ngoài." Tần Mộ Bạch thấp giọng nói một tiếng xin lỗi.

Hoắc Nam Phong từ trước đến nay không bao giờ nhận sai về mình, trầm mặt nói: "Đồ bị hỏng tôi sẽ đền lại."

Y tá trưởng thấy hai người không đánh nhau nữa, một người có thái độ nhận sai hoà nhã, lại còn đẹp trai, một người khác cũng hứa hẹn sẽ bồi thường, lúc này mới đi ra ngoài.

"Nam Phong ca ca." Tô Tiêu ngồi xe lăn xuất hiện ở cửa phòng bệnh, mềm yếu mà gọi một tiếng.

Không ai chú ý cô xuất hiện khi nào, không biết có nhìn hay nghe được gì không

Hoắc Nam Phong sắc mặt hoà hoãn lại, ánh mắt tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm Tần Mộ Bạch một cái, lúc này mới đi đến trước mặt Tô Tiêu: "Em sao lại không đợi ở phòng bệnh mà nghỉ ngơi lại đi ra đây làm gì?"

Tô Tiêu không hỏi Hoắc Nam Phong vì cái gì mà đánh nhau, cười nói: "Em ở một mình trong phòng bệnh rất nhàm chán, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Không nghĩ tới đi qua đây lại gặp Thẩm Thần ca ca, thật là trùng hợp."

Nói xong cô hướng Thẩm Thần lộ ra một nụ cười hiền dịu, thoạt nhìn rất hồn nhiên vô hại.

Thẩm Thần nào có tâm trạng đối phó với cô, cúi đầu lật xem tạp chí.

Tô Tiêu ủy khuất mà cắn cắn môi, rồi sau đó lôi tay Hoắc Nam Phong làm nũng: "Nam Phong ca ca, anh nói xử lý xong công việc sẽ về chăm sóc em, bây giờ anh đưa em ra ngoài hóng gió đi."

Hoắc Nam Phong nhìn nhìn Thẩm Thần, lại nhìn nhìn Tần Mộ Bạch, có Tô Tiêu trước mặt không nói thêm cái gì, chỉ cảnh cáo Tần Mộ Bạch nói: "Việc này tôi sẽ không để yên đâu!"

Tần Mộ Bạch không sợ nói: "Tôi đợi anh"

Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, đẩy xe lăn Tô Tiêu đi.

Tô Tiêu ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt kiều tiếu mang theo nụ cười ngọt ngào, đáy lòng lại phẫn hận mà kêu gào cùng câu nói: Thẩm Thần đáng chết!

Vừa rồi cô ở bên ngoài phòng bệnh đều nghe thấy được.

Nam Phong ca ca lấy cớ nói có việc gấp lừa cô, kỳ thật là ở bên tiện nhân Thẩm Thần này, hai người bọn họ căn bản không có tách ra, khẳng định là Thẩm Thần câu dẫn Nam Phong ca ca!

Hắn ta đúng đáng chết!

Đêm nay, bóng đêm buông xuống, toàn bộ khu phòng bệnh đều tắt đèn, hầu như  người bệnh đều ngủ rồi.

Tô Tiêu đem chính mình khóa trái ở toilet, đè thấp thanh âm gọi điện thoại: "...... cho cậu 3000 vạn, tôi muốn anh nội trong năm ngày phải giết chết Thẩm Thần."

Bên kia điện thoại không biết người đó nói gì, Tô Tiêu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vặn vẹo mà ngoan độc nói: "Anh muốn cho hắn ta chết thế nào thì làm thế đó! Bất quá phải dọn dẹp sạch sẽ, đừng làm cho người khác nghi ngờ tôi, càng nhanh càng tốt!"

Cô thật sự không đợi được nữa rồi.

Vạn nhất Thẩm Thần có con của Nam Phong, thì cái danh vị hôn thê của Hoắc gia chả là gì, Nam Phong ca ca sẽ không sủng cô, Hoắc lão gia tử cũng sẽ không yêu thương cô.

Mọi điều thuộc về cô đều trở thành của Thẩm Thần, cho nên Thẩm Thần càng nhanh chết càng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.