Đêm khuya, Thẩm Thần cũng còn chưa ngủ, đang ở WeChat cùng Tần Mộ Bạch bàn kế hoạch trốn khỏi đây.
Vốn dĩ Tần Mộ Bạch muốn cùng Thẩm Thần gặp mặt trực tiếp nói chuyện, nhưng vì tránh cho làm Hoắc Nam Phong càng thêm hoài nghi mình cùng Thẩm Thần có quan hệ, anh nghĩ mấy ngày nay tạm thời không đến bệnh viện, giả vờ không có thân thiết với Thẩm Thần, cho nên hai người hiện tại chỉ có thể nói chuyện với nhau ở WeChat.
"Anh hôm nay tới bệnh viện, là bởi vì bệnh viện bên này nói cho biết có một thi thể Omega không có người nhận, các chỉ số của cậu ta cùng với em không khác nhau là mấy." Tần Mộ Bạch nói.
Thẩm Thần vui vẻ: "Thật sao?"
Tần Mộ Bạch nói: "Anh đã đi xác nhận một chút rồi, trừ bỏ khuôn mặt không giống với em, thân cao, thể gầy, thân hình đều tương đối giống em, cũng đủ để lấy giả đánh tráo."
Không đợi Thẩm Thần hỏi tiếp, Tần Mộ Bạch lại nói thêm: "Em sức khoẻ không có tốt, chờ sức khoẻ tốt lên một chút, xuất viện xong anh sẽ lập tức đưa em rời đi."
Thẩm Thần nhìn chằm chằm tin nhắn của đối phương gửi cho mình, tim đập có chút nhanh, vừa vui mừng lại có vài phần thấp thỏm: "Anh chuẩn bị đều tốt cả chứ?"
Tần Mộ Bạch biết cậu đang lo lắng cái gì, nói: "Em chỉ cần chăm sóc mình thật tốt, việc khác không cần lo, sẽ không để cho Hoắc Nam Phong phát hiện ra manh mối đâu."
Thẩm Thần nghĩ đến bộ dạng ôn hoà lại không đi sự nghiêm nghị ngày thường, chậm rãi yên lòng.
Sau khi cùng Tần Mộ Bạch chúc nhau ngủ ngon, vì phòng trừ trường hợp Hoắc Nam Phong kiểm tra, Thẩm Thần liền đem lịch sử trò chuyện xoá hết sạch, cái gì có liên quan đến Tần Mộ Bạch từ Wechat đến số điện thoại đều xoá sạch không còn dấu vết
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nam Phong lạnh mặt đi vào phòng bệnh, mở miệng câu đầu tiên liền chất vấn: "Cậu cùng Tần Mộ Bạch rốt cuộc từ khi nào qua lại với nhau? Các người đã lên giường với nhau mấy lần? Hả?"
Thẩm Thần cả người căng thẳng, trên mặt lại rất bình tĩnh: "Tôi nói, tôi hôm qua cùng anh ta mới gặp nhau chính thức, anh ấy có thể nhận ra tôi là bởi vì bốn năm trước đã tham dự hôn lễ của tôi và anh."
"Nói dối!" Hoắc Nam Phong mặt đầu tức giận, đứng ở trước giường bệnh trên cao nhìn chằm chằm xuống Thẩm Thần, ánh mắt sắc bén nói to, "Nếu hai người không có tiếp xúc thân mật lại gần nhau, trên người của cậu như thế nào sẽ có mùi của hắn?"
Nói tới đây, Hoắc Nam Phong bóp cằm Thẩm Thần, cúi người tiến đến trước mặt cậu: "Cậu có phải cho rằng tôi đã quên mùi vị của Alpha hôm ấy dính lên trên người của cậu hay không? Tôi nói cho cậu biết, nhưng tôi đối với mùi của Alpha đấy nhớ rõ mồn một!"
"Tôi nói đó là vì đi tàu điện ngầm đễ dính mùi, tôi cũng không biết đó là mùi của ai cả."
"Ha, ý của cậu là Tần Mộ Bạch cùng cậu cùng nhau đi tàu điện ngầm? Thật là có tình thú."
Thẩm Thần cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt không có trốn tránh, nhìn thẳng Hoắc Nam Phong: "Có phải nếu tôi không thừa nhận, anh lại muốn bóp cổ ép tôi nhận không? Anh muốn từ miệng tôi muốn nghe rằng tôi có quen biết với Tần Mộ Bạch, đã lên giường cùng Tần Mộ Bạch rồi hay sao? Nếu đây là điều anh muốn nghe, vậy anh coi như tôi đã thừa nhận đi."
"Cậu!" Hoắc Nam Phong chán nản.
Thẩm Thần khóe môi gợi lên sự chế giễu: "Lấy trộm vòng, anh cắp ảnh, vụng trộm với người khác...... Hoắc Nam Phong, tôi chưa bao giờ biết anh lại luôn nghĩ tôi xấu xa như vậy."
"Tôi không thừa nhận, anh liền đem tôi đánh đến xuất huyết dạ dày. Tôi thừa nhận, anh lại đến hỏi tôi vì sao lại thừa nhận."
"Không bằng anh hãy nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc có nên thừa nhận hay không, có làm những việc từ lời anh buộc tội hay không. Anh nói có, tôi liền nhận, anh nói không có, tôi liền không nhận."
"Đủ rồi!" Hoắc Nam Phong giống như thẹn quá hoá giận.
Thẩm Thần lắc đầu: "Không đủ, tôi còn chưa nói xong. Tôi cảm thấy nếu anh ghét tôi như vậy, vẫn là buông tha cho tôi đi. Để cho ngày nào đó anh xúc động đánh chết tôi, anh còn phải đi ngồi tù......"
Lúc này Hoắc Nam Phong tức giận mà chặn lại miệng Thẩm Thần, bàn tay to gắt gao để sau gáy cậu, hôn vừa mạnh lại tàn nhẫn, thiếu chút nữa làm cho Thẩm Thần không thở được.
"A, xem cậu dẻo miệng như vậy, tôi tạm thời tin tưởng cậu một lần." Hoắc Nam Phong hai tròng mắt nóng rực, đầu ngón tay chưa đã thèm mà cọ xát môi Thẩm Thần, xúc cảm mềm mại mà ướt át làm hắn khó lòng được.
Suy xét Thẩm Thần tối hôm qua mới vừa làm xong phẫu thuật, Hoắc Nam Phong không hành Thẩm Thần nữa, chỉ là thân thể cảm thấy nóng rực. Chờ Thẩm Thần xuất viện, hắn nhất định phải đem tao hoá này "Thu thập" một trận.
Thấy Hoắc Nam Phong không hề dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, tâm tình Thẩm Thần căng thẳng được thả lỏng ra một chút.
Mím môi, cậu giống như vô biểu cảm mà nói thầm một câu: "Trừ bỏ anh, tôi vốn dĩ không nghĩ sẽ cùng những người khác lên giường, anh tin hay không đều không quan trọng."
Lời này quả nhiên đã lấy được lòng Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong cong cong khóe môi, đem Thẩm Thần ôm vào trong ngực, nửa là vui đùa nửa là cảnh cáo nói: "Nếu là cậu cùng Tần Mộ Bạch dám vụng trộm sau lưng tôi, tôi liền dùng dây xích đem cậu trói lại, đem nhốt ở trong phòng ngủ biệt thự."
Thẩm Thần rũ mi mắt không nói một lời.
Qua vài ngày, Tần Mộ Bạch đều không có xuất hiện. Thẩm Thần lúc ngủ trưa, phát hiện Hoắc Nam Phong lấy điện thoại của cậu, xem lịch sử trò chuyện WeChat của cậu.
Cậu làm bộ không biết.
Mà Hoắc Nam Phong kiểm tra điện thoại của cậu, không tra ra được tí nào, thái độ của hắn rõ ràng tốt hơn một chút, ít nhất không có dùng loại ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu nữa.
Hôm nay buổi tối, bác sĩ kiểm tra cho cậu tươi cười nói: "Thẩm tiên sinh sức khoẻ phục hồi không tồi, không có vấn đề gì, buổi sáng hôm sau có thể xuất viện rồi."
Thẩm Thần với bác sĩ một lời cảm ơn, trong lòng âm thầm chờ mong..
Dựa theo kế hoạch đã cùng Tần Mộ Bạch chuẩn bị trước, đợi sau khi xuất viện, cậu có thể lợi dụng việc giả chết rời khỏi thành phố A, không bao giờ dùng sự uy hiếp của Hoắc Nam Phong.
Bất quá đến bây giờ Tần Mộ Bạch còn không có nói kế hoạch cụ thể cho cậu, chỉ nói là không cần lo lắng, hết thảy anh đã sắp xếp tốt rồi, Thẩm Thần cũng không hỏi lại nữa.
Cậu tin tưởng Tần Mộ Bạch không phải là một tiểu nhân sẽ hại người khác, sẽ không mượn chuyện này lừa gạt mà mưu hại mình..
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có một mình Thẩm Thần, cậu nhìn thời gian, còn mấy phút nữa là tám giờ rồi, một lát nữa thì Hoắc Nam Phong sẽ ở lại đây.
Hai ngày này Hoắc Nam Phong luôn là hơn 8 giờ tối đến đây, nghỉ ngơi một hai giờ ở đây, lại đi đến một phòng khác là phòng cùa Tô Tiêu.
Thật đúng là không ai là không được quan tâm.
Thẩm Thần âm thầm châm chọc Hoắc Nam Phong, phòng bệnh đột nhiên tối đen lại, ngay sau đó trên hành lang truyền đến tiếng người bệnh la: "Sao lại mất điện rồi?"
Thẩm Thần cũng buồn bực.
Không bao lâu, trên hành lang lại truyền đến tiếng hộ sĩ nói: "Mọi người đừng hoảng hốt, mạch điện xuất hiện một chút vấn đề, chúng tôi đang cho người sửa rồi, rất mau là có thể có lại điện."
Thẩm Thần nghe được bên ngoài mấy người kêu mất điện làm loạn lên rất mau đã được hộ sĩ khuyên giải đã mau về lại phòng.
Trên hành lang một lần nữa khôi phục sự im lặng.
Thẩm Thần đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy toà khác của bệnh viện đều sáng, chỉ có duy nhất toà này là đen như mực, hình như là có mỗi bên này mất điện thôi.
Lúc cậu vẫn đang nhìn ở phía ngoài cửa sổ, phía sau cửa phòng bệnh bị người lặng lẽ đẩy ra, một hình ảnh to lớn đang từ từ đi đến chỗ cậu.
Có lẽ là xuất phát từ thiên tính nhạy cảm của Omega, Thẩm Thần đột nhiên nhận thấy được điểm không thích hợp, có cái gì đó nguy hiểm sau lưng, trong nháy mắt cả người cậu đều nổi da gà.
Khi cậu muốn quay lại nhìn xem có gì không, một bàn tay từ phía sau gắt gao mà bịt kín hắn cậu!
"Ưm!" Cậu lập tức giãy giụa lên.
Giây tiếp theo, sau cổ đột nhiên bị đánh một cái, Thẩm Thần trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Buổi tối 8 giờ rưỡi, cuối cùng thì đã có lại điện.
Hoắc Nam Phong mới từ nhà cũ lại đây, trong tay cầm món cháo gà do đầu bếp nấu chuẩn bị cho Thẩm Thần ăn bồi dưỡng thân thể.
Đẩy cửa ra, trong phòng bệnh không có một bóng người, rất an tĩnh, cửa sổ mở rộng ra, rèm bị gió thổi bay tứ tung.
Hoắc Nam Phong nhăn mặt lại, gọi một tiếng: "Thẩm Thần?"
Không ai đáp lại.
Phòng Thẩm Thần ở là phòng cao cấp, có cả phòng khách tách riêng và nhà vệ sinh. Hoắc Nam Phong mở cửa tất cả các phòng tìm một lần đều không có tìm được Thẩm Thần, gọi điện thoại cho Thẩm Thần, nghe được lại là giọng điệu của nhà đài nói thuê bao.
Tao hoá kia sẽ không bỏ trốn cùng Tần Mộ Bạch chứ.
Nghĩ đến rất có khả năng Thẩm Thần cùng Tần Mộ Bạch ở bên nhau, Hoắc Nam Phong liền khống chế không được mình, lại gọi điện thoại Tần Mộ Bạch, đối phương nhận máy chất vấn: "Thẩm Thần đang ở chỗ cậu đúng không?"
"Không có." Tần Mộ Bạch nói, "Hoắc Nam Phong, cậu đa nghi quá rồi, tôi cùng Thẩm Thần chỉ mới gặp nhau hai lần, tôi cùng cậu ấy đến bạn bè còn không được tính."
Hoắc Nam Phong cười lạnh: "Tần Mộ Bạch, còn không tới lượt cậu dạy đời tôi"
Bên kia Tần Mộ Bạch dừng một chút, xong lại hỏi: "Thẩm Thần làm sao vậy?"
Hoắc Nam Phong nghe giọng điệu của anh không có vẻ là đang giấu giếm gì, lạnh lùng mà nói: "Không liên quan đến cậu."
Nói xong liền tắt máy.
Đang muốn đi hỏi hộ sĩ một chút, điện thoại bỗng nhiên vang lên, giống như có điều gì lạ thường, là số lạ, như là một số không xác định.
Nặc danh, nhìn dãy số này, Hoắc Nam Phong bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
Hắn nghe điện thoại, vừa mới nói một tiếng "Alo", bên kia truyền đến một tiếng nói lạ lùng hình như đã qua máy biến âm: "Hoắc tổng, không biết anh còn nhớ đến xí nghiệp Lục thị ba năm trước cậu thu mua không?"
Hoắc Nam Phong trí nhớ rất tốt, tự nhiên biết lại còn nhớ rất rõ xí nghiệp kia.
Lúc ấy Lục thị kinh doanh không tốt, bị Hoắc Nam Phong nhân cơ hội thu mua, Lục chủ tịch không phục. Ở buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hoắc Thị, hắn ta mua chuộc được một nhâm viên phục vụ, muốn giết Hoắc Nam Phong.
Kết quả Thẩm Thần lại đỡ cho Hoắc Nam Phong ba nhát dao.
Xong việc người phục vụ kia bị đưa vào ngục giam, Lục chủ tịch chạy trốn ra nước ngoài, không bắt được. Hiện giờ nghe được giọng điệu kì lạ này nhắc tới Lục thị Hoắc Nam Phong mơ hồ đoán được cái gì đó
Hắn lạnh giọng hỏi: "Thẩm Thần có phải đang ở trong tay anh không."
Đối phương bật cười quái dị: "Hoắc tổng thật thông minh, phản ứng nhanh như vậy đã đoán được rồi. Thế là tốt rồi, tôi nói với anh một chút, ba năm trước đây Thẩm tiên sinh cứu anh một mạng, đêm nay tôi muốn cậu ta lại cứu anh một mạng, có phải rất hay không? Ha ha, Hoắc tổng xin yên tâm, tôi sẽ nhất định cho anh thấy tình nhân anh âu yếm bị thiêu chết, bảo đảm làm anh cả đời khó quên!"
Hoắc Nam Phong không kịp hỏi Thẩm Thần có sao không, đối phương liền nhanh chóng cắt điện thoại, chờ hắn gọi lại, lại nhắc nhở vì số điện thoại không tồn tại.
Lúc này di động truyền đến âm báo tin nhắn, click mở vừa ra là video ngắn.
Bối cảnh trong video thoạt nhìn hình như là một kho hàng bỏ, rất nhiều đồ đạc cũ kĩ, mà người trong video đúng là Thẩm Thần!
Cậu còn đang mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, hai tay hai chân bị dây thừng thô to trói chặt, trong miệng cũng bị vải bị lại, đầu rũ xuống, nhìn như vẫn là đang hôn mê.