Thấy thư ký Trần do dự không dám xuống tay, Hoắc lão gia lạnh lùng nói: "Đánh!"
"Vâng." bí thư Trần không dám cãi lời Hoắc lão gia, đứng ở bên cạnh Hoắc Nam Phong, đứng ở phía sau Hoắc Nam Phong, nhìn qua giống như sẽ dùng lực rất mạnh, nhưng khi đánh xuống lại chả có cảm giác gì.
Cái đánh này không đau không ngứa, khiến cho Hoắc lão gia cảm thấy rất tức giận, cười lạnh nói: "Thư ký Trần, tôi thấy cậu là không muốn ăn bát cơm ở Hoắc thị rồi."
Bí thư Trần nhìn lão gia, lại nhìn Hoắc Nam Phong, vẻ mặt khó xử.
Hoắc Nam Phong trầm giọng nói: "Thư ký Trần, cậu cứ làm theo lời của ông tôi nói, không cần ngại đâu."
Ngay sau đó, "Chát" một tiếng lớn, gậy chống chắc chắn mà đánh vào lưng Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong không kêu một tiếng nào, cắn răng thật chặt, trên cổ gân xanh bởi vì cố gắng nhẫn nhịn mà nổi hết lên.
Hoắc phu nhân đau lòng không thôi, thở gấp hồi hộp, muốn mở miệng khuyên nhủ Hoắc lão gia, lại nghe thấy Hoắc lão gia tử lạnh lùng mà nói: "Tiếp tục! Còn có 49 cái nữa!"
Hoắc phu nhân đành phải đem lời nói nuốt lại trong bụng, trơ mắt mà nhìn Hoắc Nam Phong bị đánh.
Rất mau, phòng nghỉ không có tiếng người nào, chỉ còn lại có tiếng nặng nề từ gậy đánh mạnh vào lưng Hoắc Nam Phong, một chút lại một chút, giống như lại đánh mạnh vào lòng Hoắc phu nhân.
Hoắc phu nhân đôi mắt đỏ bừng, quay mặt đi không dám nhìn, lặng lẽ lau nước mắt.
Hoắc Nam Phong trước sau không có kêu một tiếng nào.
Tuy nói hắn thân thể khoẻ mạnh, mấy năm đều không có vấn đề nào. Nhưng thân thể đều là máu thịt, lại không phải tường đồng vách sắt, bị đánh mạnh nhiều lần như vậy, rất mau trên trán hắn đã toát ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy quần không cử động.
Thấy con mình chịu thành như vậy, Hoắc phu nhân nhịn không được nói: "Lão gia, bố làm trưởng bối, dạy dỗ con cháu là phải. Nhưng đánh 50 cái, e rằng cả người làm bắng sắt cũng không chịu được, nếu bây giờ đánh tiếp, nhỡ đánh đến bị thương nội tạng thì sao?"
Lúc này Hoắc Nam Phong đã ăn 30 cái rồi, một khuôn mặt lạnh lùng mà trắng bệch, hắn thậm chí cảm giác được máu không ngừng chảy ở phía sau lưng, trong miệng đều là mùi của máu.
Phía sau lưng hắn nhìn càng ghê người, đánh đến chảy máu, áo sơ mi bị mâu thấm thành một khoảng to, dính chặt vào người, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Hoắc lão gia vốn dĩ cũng không muốn đánh chết cháu mình, chỉ là muốn dạy dỗ cho Hoắc Nam Phong một chút, về sau có thể biết mình biết ta làm chủ tình huống, khiến cho người khác nằm trong lòng bàn tay của mình, mà không phải để người khác khiến cho mình xoay qua xoay lại!
Nếu là Hoắc Nam Phong cứ mơ màng như vậy, nếu tin tưởng quá vào người khác, tương lai sản nghiệp to như vậy lại bị sự ngu ngơ của hắn làm rơi vào tay người khác.
Hoắc phu nhân thấy Hoắc lão gia sắc mắt hoà hoãn lại, vội vàng nói với Hoắc Nam Phong: "Nhanh lên con nhận sai với ông đi, bảo đảm về sau sẽ đối tốt với Tiêu Tiêu, để cho Tiêu Tiêu sinh thật nhiều con cháu cho Hoắc gia."
"Con sẽ không cùng Tô Tiêu kết hôn." Hoắc Nam Phong hai mắt đỏ lừ, từ miệng nói ra một câu, "Tử cung Thẩm Thần không có vấn đề gì cả, chờ em ấy tỉnh lại, con muốn cùng em ấy tái hôn!"
Hoắc phu nhân sắc mặt biến đổi, còn không kịp kêu Hoắc Nam Phong sửa lại lời đi, Hoắc lão gia đã giận tím mặt: "Đánh! Tiếp tục đánh! Tôi thấy là anh ta chả coi người ông này ra gì cả!"
Thư ký Trần cắn chặt răng, hạ quyết tâm, lại giơ tay đánh xuống lưng Hoắc Nam Phong.
Lập tức Hoắc Nam Phong phun ra một ngụm máu.
"Nam Phong!" Hoắc phu nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, không hỏi được hắn thế nào, đau nơi nào, lại tức giận mà trừng mắt nhìn thư ký Trần.
Bí thư Trần có nỗi khổ nói không nên lời, chỉ đành nói Hoắc lão gia: "Chủ tịch, tập đoàn còn có rất nhiều chuyện quan trọng yêu cầu Hoắc tổng tự mình xử lý. Nếu là đánh đủ 50 cái, chỉ sợ Hoắc tổng thân thể khó có thể chống đỡ, công việc cũng bị chậm trễ."
Hoắc lão gia tử nhìn lướt qua sắc mặt khó coi của Hoắc Nam Phong, hừ lạnh nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu Thẩm Thần không có sinh non, tôi cũng sẽ không cho cậu ta vào cửa Hoắc gia, trừ phi chờ tôi chết! Anh nếu là luyến tiếc cậu ta, thì hãy bao dưỡng ở bên ngoài, tôi mặc kệ anh. Chờ khi hắn có mang, sinh đứa bé ra rồi mang về Hoắc gia, coi như là Tiêu Tiêu sinh."
Hoắc Nam Phong mặt vô không cảm xúc, vẫn cứ gằn từng chữ: "Cháu muốn cùng Thẩm Thần tái hôn!"
Không bao giờ!
Hoắc lão gia chỉ tay r ngoài cửa: "Cút! Cút đi chờ khi nào anh tỉnh táo lại nói tiếp!"
Thư ký Trần vội vàng đỡ lấy Hoắc Nam Phong đi ra ngoài.
Hoắc phu nhân nhìn thấy phía sau lưng Hoắc Nam Phong đầy máu, đau lòng không thôi, dặn dò thư ký Trần: "Cậu đưa Nam Phong đi kiêm tra một chút đi, xem có bị thương bên trong không, chờ kiểm tra xong thì mang kết quả lại đây."
Thư ký Trần gật đầu: "Vâng, phu nhân."
Đi ra khỏi phòng nghỉ, Hoắc Nam Phong thiếu chút nữa ngất xỉu
Thư ký Trần vội vàng đỡ lấy hắn, mặt đầy áy náy: "Xin lỗi rất nhiều, Hoắc tổng, là tôi ra tay mạnh quá rồi......"
"Ai kêu cậu tối qua tự ý gọi cho ông chứ?" Hoắc Nam Phong đột nhiên lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bí thư Trần, "Cậu nếu không gọi cho ông tôi, hôm nay sẽ không xảy ra việc như vậy!"
Bí thư Trần há miệng thở dốc, theo bản năng muốn giải thích.
Hoắc Nam Phong cười lạnh nói: "Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ cậu. Cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu là thư ký của tôi, không phải thư ký của ông tôi. Nếu có lần sau, thì cút khỏi Hoắc thị đi!"
Thư ký Trần trong lòng rùng mình, mồ hôi lạnh đều chảy ra, liên tục bảo đảm: "Vâng! Tuyệt đối không có lần sau, về sau hết thảy đều nghe sếp sắp xếp."
"Tốt nhất là như vậy!" Hoắc Nam Phong cắn răng mà đi về phía trước.
Hai người rời đi không bao lâu, Tô Tiêu ngồi xe lăn từ hành lang bên kia đi ra, khuôn mặt ngày thường nhu mỹ xinh đẹp, giờ này lại trở nên vặn vẹo, khó coi.
Vừa rồi Hoắc lão gia kêu cô trở về nghỉ ngơi, cô không đi, vẫn luôn ở ngoài cửa nghe trộm, muốn biết Hoắc lão gia muốn giấu cô việc gì mà đuổi cô ra ngoài.
Lúc đầu nghe được Hoắc lão gia tử muốn dạy dỗ Hoắc Nam Phong, cô còn đau lòng muốn chết, rất sốt ruột, nhưng lúc sau nghe được Hoắc Nam Phong cũng Thẩm Thần muốn tái hôn, cô lại càng hận Thẩm Thần.
Hận Thẩm Thân vì sao lại còn được Hoắc Nam Phong nhớ tới, hận Hoắc phu nhân buổi tối hôm đó gọi cô có việc, phá hỏng chuyện tốt của cô cùng Hoắc Nam Phong, càng hận Hoắc lão gia tử lúc trước đồng ý cho Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần kết hôn.
Nếu ngay từ đầu là cho cô cùng Nam Phong ca ca kết hôn, hiện tại cô chính là phù hợp nhất với Nam Phong ca ca, sẽ là vợ của Nam Phong ca ca, có người có địa vị cao, cô cùng Nam Phong ca ca sẽ sống trong hạnh phúc, nào còn có việc gì liên quan đến Thẩm Thần.
Tô Tiêu càng nghĩ càng hận, lại lo lắng Hoắc lão gia cùng Hoắc Nam Phong muốn truy cứu việc Thẩm Thần sao lại mang thai, trong lòng lo sợ bất an, trở lại nhà cũ sau nhịn không được gọi điện thoại cho Chu Ninh.
"Làm sao bây giờ? Nếu Nam Phong ca ca truy cứu, khẳng định sẽ phát hiện chúng ta lúc trước lừa anh ấy, tôi...... Anh ấy nhất định sẽ không thích tôi nữa." Tô Tiêu ủy khuất lại phiền lòng cùng Chu Ninh khóc lóc kể lể.
Chu Ninh rất bình tĩnh trả lời: "Tiểu bảo bối, em gấp cái gì."
Tô Tiêu tức giận mà nói: "Tôi đương nhiên gấp rồi, tôi muốn gả cho Nam Phong ca ca, không muốn anh ấy lại ghét tôi."
Chu Ninh khẽ cười một tiếng: "Anh khám cho Thẩm Thần lần cuối cùng kiểm tra là ba tháng trước. Nếu anh nói Thẩm Thần là uống thuốc của anh cho, thì tử cung mới chữa khỏi, do đó lại có mang, chỉ sợ Nam Phong ca ca của em còn phải cảm ơn anh."
Tô Tiêu nháy mắt đã phản ứng lại, cười duyên nói: "Chu Ninh ca ca, anh thật lợi hại nha. Anh nói không sai, Thẩm Thần lại mới có thai hai tháng, cùng anh không có quan hệ. Nhưng không phải anh đã cho Thẩm Thần uống thuốc tránh thai sao? Vì cái gì hắn ta lại có thể mang thai?"
"Thuốc tránh thai cũng không thể bảo đảm bảo tránh thai một trăm phần trăm." Chu Ninh nói, "Anh cho Thẩm Thẩn uống thuốc này là loại tốt nhất rồi, đạt được kết quả 96%."
"Hắn ta thế nhưng lại thật may mắn, tỉ lệ tránh thai cao như vậy, còn có thể mang thai lại còn có hai đứa!" Tô Tiêu ghen ghét nói, ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười ác độc, "Hắn có hai đứa con thì sao, còn không phải là bị mất hết rồi sao."
Chu Ninh cưởi một tiếng: "Tiểu bảo bối, em thật sự rất hư. Bất quá anh lại thích, ha ha."
Tô Tiêu hừ nói: "Còn không phải là bởi vì tôi có thoả mãn nhưng thú vui biến thái của anh sao."
"Anh thấy là em cũng rất thích mà." Chu Ninh cố ý dùng một giọng điệu trầm xuống nói, "Nếu không em đêm nay lại đây, anh chuẩn bị cho em một bộ quần áo đặc biệt."
Tô Tiêu có điểm hứng thú, nhưng hiện tại chân trái cô còn bó thạch cao, tức khắc phiền lòng nói: "Không đi."
Nói xong cô lại nghĩ tới một việc khác, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, anh xử lí bọn bắt cóc thế nào rồi? Cảnh sát bắt được bọn hắn không?"
Chu Ninh cười nói: "Bọn hắn chạy được rồi, em cho rằng anh vẫn cho bọn chúng ở lại thành phố A sao?"
Tô Tiêu lúc này mới an tâm.
Lần này bắt cóc Thẩm Thần, là chủ ý của tôi, cho Chu Ninh thực hiện, làm bộ trả thù Hoắc Nam Phong ba năm trước đây thu mua xí nghiệp Lục thị mà bắt cóc Thẩm Thần.
Cứ như vậy Hoắc Nam Phong liền sẽ nghĩ rằng ông ta muốn trả thù, mà sẽ không hoài nghi đến những người khác. Nhưng không nghĩ tới làm nhiều việc như vậy, Hoắc Nam Phong không chỉ có đem Thẩm Thần cứu ra ngoài, còn muốn cùng hắn tái hôn.
"Sớm biết rằng như vậy cô sẽ đem Thẩm Thần giết chết lâu rồi." Tô Tiêu nắm chặt điện thoại, ở trong phòng đi tới đi lui, tâm phiền ý loạn, "Hiện tại Nam Phong ca ca khăng khăng muốn cùng hắn hợp lại, tôi phải làm sao bây giờ?"
Chu Ninh cười nói: "Rất đơn giản, làm hắn vĩnh viễn nằm ở phòng ICU không phải là được rồi sao."
Sáng sớm 7 giờ, biệt thự Tần gia.
Tần Mộ Bạch mới vừa rời giường, rửa mặt xong ngồi ở trước bàn ăn trước, mới uống được một ngụm sữa bò, quản gia bỗng nhiên bước nhanh đi đến trước mặt hắn.
"Vừa rồi bệnh viện Thụy Nguyên gọi điện thoại đến, nói sáng nay hộ sĩ kiểm tra phòng phát hiện không thấy Thẩm tiên sinh, tìm khắp nơi cũng không thấy." Quản gia nói cho hắn biết.
Tần Mộ Bạch nhíu mày, lập tức buông ly sữa xuống, cầm lấy điện thoại bên cạnh gọi cho Thẩm Thần, lại không có ai nghe máy.
Thẩm Thần không có khả năng tự mình trốn khỏi bệnh viện đi?
Tần Mộ Bạch hoài nghi là Hoắc Nam Phong mang Thẩm Thần đi, phân phó quản gia: "Ông đi tra một chút sao lại thành ra thế này giúp cháu với."
Quản gia đáp: "Ừ"
Không đến một giờ sau, quản gia liền đem tin tức tra được nói cho Tần Mộ Bạch qua điện thoại.
Tần Mộ Bạch thế mới biết tối hôm qua Thẩm Thần bị bắt cóc, còn thiếu chút nữa bị lửa đốt chết, lúc này còn đang hôn mê bất tỉnh mà nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU!
Tần Mộ Bạch vốn dĩ muốn chờ Thẩm Thần xuất viện xong sẽ đưa cậu rời đi, không nghĩ tới sẽ có người bắt cóc Thẩm Thần, hiện tại kế hoạch bị phá hỏng. Bởi vì Thẩm Thần đột nhiên xảy ra chuyện, Tần Mộ Bạch cả ngày đều không làm việc được, rất nhiều lần đều nhịn không được ném văn kiện xuống, sau đó anh liền muốn rời khỏi văn phòng, muốn đi bệnh viện thăm Thẩm Thần.
Nhưng đi đến thang máy, lại nghĩ đến Thẩm Thần đang được Hoắc Nam Phong chăm sóc, một khi anh xuất hiện, sẽ khiến cho Hoắc Nam Phong hoài nghi, về sau muốn giúp Thẩm Thần rời đi liền khó khăn.
Biện pháp tốt nhất, chính là lẳng lặng mà chờ Thẩm Thần tỉnh lại, làm bộ cùng Thẩm Thần không thân, không cho Hoắc Nam Phong cơ hội hoài nghi anh cùng Thẩm Thần có kế hoạch rời đi.
Cả ngày không làm được việc gì, Tần Mộ Bạch tuy rằng ở công ty đi làm, lại gọi điện cho quản gia ở nhà mấy chục cuộc hỏi Thẩm Thần tỉnh lại chưa.
Thẳng đến buổi tối 10 giờ,anh lại một lần hỏi quản gia, quản gia do dự một lát, lắc đầu nói: "Vừa mới nghe được tin, não Thẩm tiên sinh não lại xuất huyết."
Tần Mộ Bạch sắc mặt đột biến, vội vàng đứng lên nói: "Đi bệnh viện!"