Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 71: Không thấy Thẩm Thần



Thẩm Thần xác thật không thấy.

Ở nửa giờ trước, quản gia lên lầu kêu Thẩm Thần, kêu một hồi lâu cũng không có người trả lời.

Lo lắng Thẩm Thần ở bên trong xảy ra chuyện, quản gia mở cửa đi vào, mới phát hiện Thẩm Thần không ở phòng ngủ.

Quản gia đem lầu hai cùng lầu ba tìm qua một lần, vẫn là không tìm được Thẩm Thần, lại đi tìm trong hoa viên, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Thần, lúc này mới hoảng lên.

Phải biết rằng cả buổi sáng hôm nay, quản gia đều không gặp Thẩm Thần từ phòng ngủ đi ra ngoài, hỏi người giúp việc, cũng đều nói sáng nay không có gặp qua Thẩm Thần.

Nghĩ đến dạo này có tin ở thành phố A Thẩm Thần bị bắt cóc bởi kẻ thù của Hoắc gia, quản gia không kìm được hoảng hốt, lo lắng Thẩm Thần lại lần nữa bị kẻ thù trả thù, vì thế chạy nhanh tới nói cho Hoắc Nam Phong.

Ban đầu Hoắc Nam Phong còn cảm thấy quản gia chuyện bé xé ra to, cho rằng Thẩm Thần tự mình đi ra ngoài, lấy ra di động gọi điện thoại cho Thẩm Thần, gọi ba lần đều là tắt máy. Lúc này hắn nhăn chặt mày, tự mình đi lên lầu tìm người, đi vào thư phòng, ban công, phòng khách cùng với phòng ngủ chính tìm một lần nữa, vẫn là không tìm được Thẩm Thần. Mấy người được quản gia kêu đi ra ngoài biệt thự tìm người cũng chạy về tới nói không tìm được Thẩm tiên sinh.

Hoắc Nam Phong gọi điện thoại cho người bảo an khu biệt thự này hỏi, mới biết được tối hôm qua rạng sáng 1 giờ, có người bảo an gặp Thẩm Thần đã rời đi lúc ấy.

Không đến năm phút, người bảo an đứng ở trước mặt Hoắc Nam Phong, giải thích nói: "Thẩm tiên sinh là một mình rời đi, tôi hỏi cậu ấy muộn như vậy vãn còn đi ra ngoài, cậu ấy chỉ ừ một tiếng liền rời đi."

Hoắc Nam Phong nói bảo an cho mình xem lại camera, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy trên màn hình Thẩm Thần ăn mặc quần áo như ngày thường, sắc mặt bình tĩnh, không chút hoang mang nào mà đi qua cổng bảo vệ.

Rạng sáng 1 giờ đột nhiên rời khỏi biệt thự, cũng không giống như là bộ dạng có việc gấp, đến nay điện thoại cũng không gọi được...... Hoắc Nam Phong bỗng nhiên nhận ra được: Thẩm Thần bỏ trốn rồi!

Đúng lúc này, một người giúp việc cầm một bức thư đi đến bên trước mặt Hoắc Nam Phong, thật cẩn thận mà nói: "Hoắc tiên sinh, vừa rồi tôi quét dọn phòng ngủ của Thẩm tiên sinh, nhìn đến cậu ấy để lại trên bàn cái này."

Hoắc Nam Phong lập tức lấy bức thư từ trên tay giúp việc, mặt trên viết một một dòng: Gửi đến Hoắc Nam Phong.

Là chữ viết của Thẩm Thần.

Nhìn thấy mấy chữ này, Hoắc Nam Phong đáy lòng có một cảm giác không tốt, có chút sợ hãi mở ra nó, giống như bên trong có đồ vật gì đó mà hắn không dám xem!

Nhưng hắn vẫn vội vàng mà mở bức thư ra.

Bên trong có một chiếc điện thoại, là lúc trước hắn mua cho Thẩm Thần, còn có một đôi nút tay áo kim cương, cũng là lúc trước hắn cho Thẩm Thần, cuối cùng còn có một từ giấy mỏng.

"Hoắc Nam Phong, tôi đi rồi. Bởi vì muốn im lặng mà rời khỏi thế giới này, cho nên không muốn cùng anh gặp mặt chào tạm biệt, việc này cũng không phải bởi vì tôi hận anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Mọi thứ anh cho tôi, tất cả tôi không có đụng qua, hiện tại trả lại cho anh. Anh cho Tô Tiêu cũng được, những người khác cũng thế, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai."

Ít ỏi mấy câu, lời trong lời ngoài đều để lộ ra sự lạnh nhạt xa cách.

Mà câu kia "Tôi muốn im lặng mà rời khỏi thế giới này", càng làm cho đầu Hoắc Nam Phong trong đau hơn, trống rỗng, cả người đều giống bị lạnh lẽo vây quanh, cơ hồ không thở nổi.

"Đi! Tất cả mọi người đều đi tìm em ấy cho tôi." Hoắc Nam Phong quay lại nhìn quản gia cùng người giúp việc gào lên, thở gấp, hai mắt một màu đỏ đậm.

"Tôi không tin em ấy sẽ tự sát! Em ấy tuyệt đối không thể phí hoài bản thân được! Các người còn đứng đấy làm gì? Đi tìm em ấy trở về đây!"

Phẫn nộ mà run rẩy gầm lên làm đám người giúp việc run bần bật, ai cũng không dám nhìn Hoắc Nam Phong một cái, trong lòng càng là kinh hãi không thôi: Hoá ra bức thư trên tay Hoắc tiên sinh là bức di thư của Thẩm tiên sinh.

Quản gia run run rẩy rẩy hỏi: "Đi, đi nơi nào tìm Thẩm tiên sinh?"

Hoắc Nam Phong một phen nhấc cổ áo hắn lên, cắn răng gằn từng chữ: "Toàn bộ thành phố A nhiều nơi như vậy, đều đi tìm cho tôi! Nếu phải đào ba thước đất, cũng phải tìm được em ấy!"

Alpha tức giận khí thế cực kỳ dọa người, đáng sợ mà làm cho người ta sợ hãi, nặng nề mà đè ở trên đầu mỗi người, trong không khí giống như muốn nổ mạnh! Quản gia tay chân nhũn ra, mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy mà phân phó người giúp việc đều đi ra ngoài tìm Thẩm Thần.

Trong chốc lát, toàn bộ biệt thự đều trở nên trống rỗng.

Chỉ có Hoắc Nam Phong một mình đứng ngây ngốc đứng ở trong phòng khách, trong tay gắt gao mà nắm chặt bức thư kia của Thẩm Thần, cả khuôn mặt tái nhợt lo lắng, không có một chút huyết sắc nào. Hơn nửa ngày, hắn rốt cuộc cũng bị ý chí không muốn phí hoài bản thân của cậu làm cho đả kích trầm trọng, sau một lúc hắn đột nhiên vơ vội chìa khoá xe trên bàn, đi nhanh rời khỏi biệt thự.

Xe từ khu biệt thự đi như bay mà lao ra ngoài đường, không đến 40 phút, chiếc xe dừng ở trước cửa nhà cũ Hoắc gia nhà cũ, Hoắc Nam Phong xuống xe mặt đầy tức giận mà đi vào cửa lớn. Lúc này Hoắc lão gia, Hoắc phu nhân cùng Tô Tiêu đang ở phòng khách uống trà, vừa nói vừa cười, Tô Tiêu vẻ mặt ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh Hoắc lão gia, cũng không có bởi vì bị giải trừ hôn ước mà rời khỏi Hoắc gia.

Thấy Hoắc Nam Phong đột nhiên trở về, Tô Tiêu kinh ngạc mà hô: "Nam Phong ca ca......"

"Thẩm Thần đâu?" Hoắc Nam Phong không quan tâm cô, trực tiếp nhìn Hoắc lão gia hỏi, giọng nói mang theo áp lực, mắt đen càng kiên định mà nhìn chằm chằm Hoắc lão gia. Lão gia phẫn nộ: "Anh đây là thái độ gì? Đây là giọng điệu anh dùng để nói chuyện cùng người lớn sao?"

"Cháu hỏi ông Thẩm Thần ở nơi nào!"

"Tôi không có biết, anh phải là người biết rõ nhất chứ."

Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà nói: "Ngày hôm qua ông đột nhiên kêu cháu trở về, hôm nay cháu trở về biệt thư kia Thẩm Thần đã không thấy tăm hơi, có phải ông đã làm gì với Thẩm Thần sau lưng cháu không?"

"Đồ mất dạy!" Hoắc lão gia tức giận mắng, "Anh tìm người không thấy, lại đến đây tìm tôi tra hỏi, tôi thấy lúc trước đánh qua mươi cái còn thiếu!" Mắt thấy hai người lại cãi nhau, Hoắc phu nhân vội vàng nói: "Bố ơi, bố đừng nóng giận, thân thể quan trọng. Lại nói tính tình Nam Phong bố hiểu rõ nhất, khi nó vội thì tính khí sẽ như này."

Tô Tiêu giống như tò mò hỏi: "Nam Phong ca ca, anh nói Thẩm Thần ca ca không thấy là ý gì?"

Hoắc Nam Phong vẫn như cũ không để ý, gắt gao mà nhìn chằm chằm Hoắc lão gia, nhìn chằm chằm vài giây, trầm giọng nói: "Đừng để cho cháu biết mọi người động tay động chân vào việc này, nếu không..."

Trong mắt hắn tia máu hiện lên, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn lại tuyệt tình: "Nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ muốn đời sau của Hoắc gia!"

"Anh cút đi cho tôi!" Hoắc lão gia tử tức giận đến sắc mặt xanh mét, tay run run chỉ vào cửa "Cút đi! Đồ hỗn láo! Anh tốt nhất đừng trở về!" Hoắc Nam Phong xoay người bỏ đi, phía sau truyền đến tiếng kêu vội vàng của Tô Tiêu, hắn mắt điếc tai ngơ, trong lòng chỉ có một ý niệm: Nhất định phải tìm được Thẩm Thần! Hắn không tin Thẩm Thần sẽ phí hoài bản thân mình!

Có lẽ những người khác bị đả kích nghiêm trọng sẽ tự sát, nhưng Thẩm Thần tuyệt sẽ không.

Bọn họ đã từng nói qua chuyện này, lúc ấy Thẩm Thần nói: "Mạng của em là cha mẹ liều chết mới giữ lại được, em đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ khi chiếc xe lao lại gần bọn họ ôm chặt lấy em vào vào trong lồng ngực, để giữ mạng sống lại cho em."

Bởi vì lời này, Hoắc Nam Phong tin tưởng chắc chắn rằng Thẩm Thần không có khả năng đi tìm chết, cậu nhất định trốn ở ở chỗ nào đó, chỉ cần tự hắn đi tìm, khẳng định có thể đem người trở lại!

Hoắc Nam Phong tìm được chỗ của A Lâm, mở cửa chính là nhìn thấy Đường Chu.

Đường Chu nửa người trên trần trụi, tóc lộn xộn, trước ngực cùng bụng đều là dấu vết ái muội, kinh ngạc nhìn Hoắc Nam Phong nói: "Cậu sao lại biết tớ ở đây?"

Đường Chu cho rằng Hoắc Nam Phong là tới tìm mình.

A Lâm từ trong phòng đi ra: "Là ai đấy?"

Đường Chu vừa muốn mở miệng, bị Hoắc Nam Phong một phen đẩy ra, rồi sau đó thấy Hoắc Nam Phong giống như nổi điên ở trong phòng đi tới đi lui, gào rống: "Thẩm Thần! Thẩm Thần!"

A Lâm đang rất mệt không muốn cùng Hoắc Nam Phong tranh luận, lạnh nhạt nói: "Thẩm Thần không có ở đây, anh có lật tung phòng này lên cũng vô dụng."

Hoắc Nam Phong không để ý đến A Lâm, đem phòng tỉ mỉ mà tìm kiếm một lần, tủ quần áo cũng không buông tha, chỗ có thể giấu người đều bị hắn lục tung lên.

Nhưng mà cái gì cũng không tìm được, một chút dấu vết về Thẩm Thần đều không có.

A Lâm khoanh tay trước ngực, dựa cửa nói: "Tôi nói, cậu ấy không có ở chỗ."

Hoắc Nam Phong đột nhiên hung ác mà nhìn chằm chằm A Lâm: "Cậu khẳng định biết em ấy đang ở nơi nào!"

Nói rồi bước nhanh đến chỗ A Lâm.

Đường Chu vội vàng ngăn lại hắn: "Này này, có chuyện thì từ từ hẵng nói, cậu ấy là người của tớ, cậu phải cho tớ chút mặt mũi đi."

A Lâm lúc này mới nhân ra Đường Chu cùng Hoắc Nam Phong có quen biết.

Đường Chu hỏi Hoắc Nam Phong: "Cậu không phải muốn cùng Thẩm Thần tái hôn sao? Cậu chạy tới nơi này tìm cậu để làm gì?"

"Em ấy không thấy đâu nữa rồi!" Hoắc Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói, thẳng băng mà nhìn chằm chằm A Lâm, "Cậu ta chính là bạn tốt của Thẩm Thần, khẳng định biết Thẩm Thần ở nơi nào!"

"Từ từ, không thấy là có ý tứ gì?"

"Chính là bỏ chạy rồi!" Hoắc Nam Phong nói ra mấy chữ, ánh mắt âm trầm mà tức giận, còn mang theo sự tuyệt vọng, "Em ấy thật sự không chịu tha thứ cho tôi"

Nói rồi đôi mắt đột nhiên đỏ, lại dùng sức ngẩng đầu lên, giống như đang kìm nén cảm xúc cực độ, hai tay ôm mặt run rẩy.

Đường Chu ngẩn ra.

Đường Chu chơi với Hoắc Nam Phong từ nhỏ trở thành người bạn tốt, hắn trước nay còn chưa thấy qua bộ dạng điên cuồng lại lo lắng này của Hoắc Nam Phong, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Cậu đừng vội, tớ có quen một cục trưởng cảnh sát, tớ hiện tại nhờ anh ấy giúp thông báo tìm người là được."

Đường Chu một bên nói một bên lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng cảnh sát đấy.

Sau một vài câu nói, nói là giúp Hoắc gia đại thiếu gia tìm người, bạn của Đường Chu lập tức đáp ứng giúp hắn lấy tin tức người mất tích dán thông báo trên thành phố.

Hiện tại cả nước đều có hệ thống an ninh bảo mật cao cấp, nếu là nơi khác có tin tức của Thẩm Thần, thành phố A thành bên này cũng rất mau tìm được tin tức.

Đường Chu cùng Hoắc Nam Phong cung cấp một số thông tin cá nhân của Thẩm Thần, bao gồm khi Thẩm Thần rời đi mặc quần áo cùng dáng vẻ ra sao, sau đó gửi cho cục cảnh sát kia.

Ngay sau đó Đường Chu lại liên hệ cho Hàn Thời Thanh cùng một số bạn bè khác, nói bọn họ giúp tìm người, lại hỏi Hoắc Nam Phong đi tra các chuyến bay chưa.

Xuất ngoại?

Lời này khiến Hoắc Nam Phong nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lẩm bẩm mà nói: "Giấy tờ của em ấy đều ở chỗ tôi, căn bản không có khả năng xuất cảnh. Em ấy cái gì cũng đều từ bỏ......"

Đối với một người đem hết đồ vật của mình bỏ lại, có ý nghĩa rằng trên thế giới không còn có việc gì để người đó lưu luyến nữa, còn có khả năng cậu thật sự muốn rời khỏi thế giới này!

Nghĩ đến bức thư kia, Hoắc Nam Phong hai chân đều run lên, trong đầu càng là loạn thành một đoàn.

Lúc này một người bạn của Đường Chu gọi điện thoại lại đây.

Đường Chu mở loa to, theo sau liền nghe thấy người bạn đó nói: "Vừa rồi tôi ở cục cảnh sát gần bờ biển nói có người dân phát hiện giày của Thẩm tiên sinh......"

Hoắc Nam Phong trong đầu oanh một tiếng nổ tung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.