Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 82: Vạch trần (2)



Khoảng chừng 40 phút sau, Tô Tiêu đẩy cửa phòng bệnh đi ra, ngoan ngoãn mà gọi một tiếng "Ông nội" cùng "Nam Phong ca ca", sau đó đi đến trước giường bệnh.

"Mẹ, mẹ có thể tỉnh lại thật là tốt quá." Cô cầm lấy tay Hoắc phu nhân, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, hốc mắt phiếm hồng, một bộ dạng vui mừng đến phát khóc. "Cô đừng ở chỗ này diễn kịch! Đồ con gái không biết xấu hổ!" Hoắc phu nhân tức giận mà hất tay Tô Tiêu ra, "Nhìn thấy tôi không chết, cô hiện tại hẳn là rất hoảng đi?"

Tô Tiêu vẻ mặt mờ mịt, cắn cắn môi, ủy khuất hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì? Vì cái gì lại mắng con như vậy? Mẹ có phải đang trách con không có ở bệnh viện chăm mẹ không?"

Hoắc phu nhân tức giận đến môi đều phát run: "Thật đúng là biết diễn kịch, khó trách Hoắc gia chúng ta bị cô chơi đến xoay vòng! Bố, bố nhìn xem cô ta, cả ngày làm ra một bộ dạng vô tội, giống như con đổ oan cho cô ta! Nam Phong nếu là cưới loại con gái này, chỉ sợ trong nhà không lúc nào yên bình khiến người ta gièm pha!"

Nói tới đây, Hoắc phu nhân thở hổn hển, cười lạnh nói: "Con hiện tại lại cảm thấy Thẩm Thần so với cô ta tốt gấp vạn lần. Kể cả tính cách Thẩm Thần không làm cho người ta thích, ít nhất thì tâm cậu ta không xấu, không có tinh kế hại người. Đâu giống tiện nhân này"

"Được rồi!" Hoắc lão gia quát lớn một tiếng, sắc mặt không quá tốt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Tiêu, "Tiêu Tiêu, ông có nói mấy câu muốn hỏi cháu."

Tô Tiêu hít hít cái mũi, lộ ra vài phần vô cùng ủy khuất, lại như cũ ngoan ngoãn nói: "Ông nôi, ông muốn hỏi liền hỏi đi. Chỉ là cháu hy vọng ông đừng tin vào lời nói của một bên, chỉ sợ mẹ đối với cháu có chút hiểu lầm."

Lời này thiếu chút nữa đem Hoắc phu nhân tức giận đến từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.

Hoắc lão gia sắc mặt lại hòa hoãn hơn một ít, hiển nhiên cũng cho rằng Hoắc phu nhân đối Tô Tiêu có hiểu lầm, hỏi Tô Tiêu: "Bà ấy nói rằng bắt được cháu cùng Chu Ninh dan díu ở trệ hành lang, cháu lo lắng bà ấy nói ra ngoài, cho nên cháu đem bà ấy đẩy xuống cầu thang. Có việc này hay không?"

"Cháu không có!" Tô Tiêu vẻ mặt khiếp sợ, liên tục lắc đầu, nước mắt ở hốc mắt trào ra "Ông nội, Nam Phong ca ca, hai người nhất định phải tin tưởng cháu, cháu sao có thể làm ra việc như vậy."

Nói xong cô nhìn về phía Hoắc phu nhân, nước mắt liên tục rơi: "Mẹ, sao mẹ lại có thể nói con như vậy. Rõ ràng là mẹ cùng người khác gọi điện thoại nói mấy câu tình tứ mắc cỡ, con không cẩn thận nghe thấy được, mẹ cảnh cáo con không được nói ra ngoài."

"Cô! Cô nói bậy" Hoắc phu nhân quả thực bị cô làm cho phát điên.

Tô Tiêu nức nở nói: "Mẹ, con đã đáp ứng giữ kín cho mẹ, vì cái gì mẹ còn muốn hại con? Lúc ấy rõ ràng là mẹ muốn đẩy con, con né tránh sau đó mẹ trượt chân té xuống."

"Cô im miệng!" Hoắc phu nhân hét lớn lên, tay chỉ vào Tô Tiêu đều đang run rẩy, "Cút! Cút đi! Cô đồ không biết xấu hổ không xứng với con tôi!"

"Mẹ, thực xin lỗi, con thật sự rất muốn thay mẹ giữ bí mật. Nhưng là ông nội hỏi con như vậy, con không muốn lừa ông nội." Tô Tiêu một bên nói một bên ủy khuất mà nức nở.

Hoắc phu nhân nắm lên trên giường lấy gối quăng qua.

Hoắc lão gia giận mắng: "Đều im miệng hết đi! Tiêu Tiêu, ông luôn luôn đem cháu làm cháu gái, cháu hôm nay cùng với ông nói thật, cháu đến tột cùng có làm những việc đó hay không?"

Tô Tiêu lập tức lắc đầu: "Cháu thật sự không có. Ông nội,..."

Vừa mới dứt lời, ngoài cửa phòng bệnh vang lên một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó truyền đến tiếng của thư kí Trần: "Hoắc tổng, đồ anh muốn đã được sửa xong."

Hoắc Nam Phong vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói chuyện rốt cuộc mở miệng nói: "Vào đi."

Hoắc lão gia trừng mắt Hoắc Nam Phong, bất mãn nói: "Trong nhà còn việc chưa giải quyết xong, công việc ở công ty một lát nữa xử lý. Anh hiện tại có phải đang muốn chọc tức tôi không?" Hoắc Nam Phong liếc Tô Tiêu một cái, nói: "Không phải việc của công ty."

Đang nói, thư ký Trần cầm một túi văn kiện khá dày đi vào, không để ý đến không khí quái dị trong phòng bệnh, đem túi văn kiện đưa cho Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong mở ra túi, lấy ra đồ bên trong ra nhìn, môi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.

Không biết vì cái gì, nhìn thấy Hoắc Nam Phong khóe môi cong lên, Tô Tiêu tim đập nhanh hơn, có loại dự cảm không tốt.

Cô vừa muốn mở miệng, Hoắc Nam Phong đã đem tư liệu đưa cho Hoắc lão gia: "Ông nội, chỗ này là nơi Tô Tiêu cùng Chu Ninh lui đi lui lại hai tháng qua."

Cái gì?

Tô Tiêu sắc mặt nháy mắt trắng bệch, trong đầu nhanh chóng mà hiện lên số lần cô cùng Chu Ninh qua lại hai tháng, càng nghĩ càng hoảng hốt: "Nam Phong ca ca, anh, anh cho người điều tra em?"

"Đúng vậy." Hoắc Nam Phong hai chân bắt chéo thư giãn mà ngồi trên sô pha, sắc mặt lạnh nhạt, "Từ sau khi Thẩm Thần bị bắt cóc, tôi đã hoài nghi có người mượn Lục gia làm bậy. Tôi đã kêu thư kí làm Trần âm thầm điều tra, không nghĩ tới sẽ tra được việc này, điểm này tôi cũng rất kinh ngạc."

Hoắc Nam Phong nói tràn ngập châm chọc, Tô Tiêu lúc trước còn ủy khuất giờ trở nên trắng bệch, giống như quỷ vậy.

Cô mới vừa gọi một tiếng "Nam Phong ca ca", một chồng ảnh chụp đột nhiên bị vứt qua mặt!

Hoắc lão gia chống gậy đứng lên, vừa phẫn nộ lại đau lòng mà mắng: "Tô Tiêu, cô quỳ xuống cho tôi! Hôm nay tôi phải thay ông cô dạy dỗ lại cô, cho cô biết thế nào là liêm sỉ, thế nào là biết xấu hổ!"

Tô Tiêu cầm lấy tập ảnh trước mặt, cúi đầu lại thấy, là anh chụp cô cùng Chu Ninh thân thiết.

Cô nhớ tới có một ngày buổi tối sau khi vào cửa, Chu Ninh không kéo bức màn liền gấp không chờ nổi mà làm luôn, mà này bức ảnh hiển nhiên từ phía bên ngoài cửa sổ chụp được.

Tô Tiêu bụp một tiếng quỳ gối trước mặt Hoắc lão gia, bả vai run rẩy, mặt đều là nước mắt: "Ông nội, cháu biết sai rồi. Là cháu nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, làm việc hồ đồ."

Hoắc lão gia vô cùng đau đớn hỏi: "Nói cách khác, cô là đem mẹ của Nam Phong đẩy xuống thật sao?"

Tô Tiêu nói lắp lên: "Cháu, cháu"

"Tôi thấy cô không phải bị ma quỷ ám ảnh, mà là bản tính như thế." Hoắc Nam Phong đi đến trước mặt cô, giọng điệu chán ghét đến cực điểm, "Cô không chỉ có đem mẹ tôi đẩy xuống cầu thang, cô còn mua chuộc bọn bắt cóc, muốn giết chết Thẩm Thần!"

"Không, không phải, em không muốn giết Thẩm Thần ca ca" Tô Tiêu nói năng lộn xộn, ôm chặt đùi Hoắc Nam Phong.

"Nam Phong ca ca, em chỉ là nhất thời xúc động đã làm sai chuyện, anh tha thứ cho em được không? Em cũng không dám nữa! Em thật sự yêu anh, em nguyện ý vì anh cùng Hoắc gia sinh thật nhiều con."

"Cô loại nữ nhân tâm rắn độc này." Hoắc phu nhân tức giận mà đánh gãy lời nói khóc lóc kể lể của Tô Tiêu, "Bố, bố ngàn vạn lần không cần mềm lòng, cô ta hiện tại chỉ đang diễn kịch thôi!"

"Cháu không có, cháu thật sự biết sai rồi." Tô Tiêu khóc đến thở hổn hển, trên mặt đều là nước mắt, một khuôn mặt đều là sự thống khổ.

Hoắc Nam Phong không dao động.

Tô Tiêu lại đi cầu xin Hoắc lão gia: "Ông nội, cháu luôn coi ông là ông nội mình mà đối cử, ông tha thứ cho cháu đi. Cháu về sau nhất định giúp ông cùng Nam Phong ca ca xử lý tốt việc của Hoắc gia, làm Hoắc gia con nối dõi phồn vinh, cháu cũng sẽ hiếu thuận tốt ông cùng mẹ."

Hoắc phu nhân lạnh lùng mà nói: "Cô còn muốn tiến vào cửa Hoắc gia? Nằm mơ!"

Hoắc lão gia tử nhìn Tô Tiêu quỳ gối bên chân khóc thút thít, thở dài một tiếng, rốt cuộc có chút không đành lòng, Tô Tiêu là cháu gái duy nhất của người bạn tốt đã quay đời của ông.

Nhưng nhìn đến con dâu bởi vì cô mà bị tê liệt nằm ở trên giường bệnh, lại nghĩ đến Thẩm Thần đang mang thai hai đứa nhỏ của Hoắc gia. Nếu là lúc trước Tô Tiêu muốn đem Thẩm Thần thiêu chết, thì việc ông mong có cháu là điều không thể xảy ra.

Nghĩ đến đây, Hoắc lão gia lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tiêu Tiêu, tôi đối với cô rất thất vọng, kể cả ông cô ở dưới suối vàng nếu biết chuyện cô làm cũng không tha thứ cho cô."

Tô Tiêu lập tức xụi lơ trên mặt đất, lẩm bẩm mà nói: "Được rồi, ha ha, các người cũng không chịu tha thứ cho tôi, cảm thấy tôi ác độc đúng không? Nhưng biến tôi thành như vậy đều là các người làm ra!"

Cô bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt nhu mỹ giờ lại tràn ngập oán hận, giơ tay chỉ vào Hoắc lão gia, lại chỉ vào Hoắc phu nhân.

"Các người, một lão già sống dai, thêm một bà già, ba năm rồi, tôi mỗi ngày hao hết tâm tư cho các người vui vẻ. Kết quả đâu? Vừa nghe nói Thẩm Thần mang thai, các người liền đem tôi vứt sang một bên! Hoắc gia các người xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn! Các người liền tính chết đi cũng không thấy được đứa bé Thẩm Thần sinh đâu!"

"Còn có anh!" Tô Tiêu đột nhiên chỉ tay vào mặt Hoắc Nam Phong, khuôn mặt trắng bệch toàn là u oán, "Tôi so với Thẩm Thần nơi nào kém hơn? Rõ ràng tôi so với hắn nghe lời hơn, so với hắn ôn nhu hơn, nhưng anh lại một hai muốn quay lại với hắn ta. Hai người sẽ không có kết quả tốt!"

"Im miệng! Cô, cô" Hoắc lão gia mặt đầy tức giận, "Cô nói cô biết sai rồi, mệt tôi còn đau lòng cho cô. Từ nay về sau, cô không được bước vào cửa Hoắc gia một bước"

Tô Tiêu dùng sức lau mặt, đôi mắt đỏ bừng, oán hận mà nói: "Ông nếu là thiệt tình đau lòng cho tôi, nên tha thứ cho tôi; Ông chẳng qua chỉ muốn đem tôi trở thành công cụ sinh đẻ cho Hoắc gia!"

Cô nhấc chân muốn đi.

Cửa phòng bệnh lại lần nữa bị người đẩy ra, mấy cảnh sát đi đến.

Cầm đầu gật đầu chào Hoắc Nam Phong một cái, sau đó mặt vô biểu tình mà nhìn Tô Tiêu: "Cô bị nghi ngờ có liên quan bắt cóc, cố ý giết người, xin theo tôi đi cục cảnh sát một chuyến phối hợp điều tra."

Tô Tiêu đột nhiên nhìn về phía Hoắc Nam Phong: "Anh báo cảnh sát bắt tôi?"

Hoắc Nam Phong lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ là phối hợp cảnh sát điều tra mà thôi. Lúc trước bọn bắt cóc đã chết, không có bằng chứng xác thực, cảnh sát không muốn rút dây động rừng. Tôi nghĩ hiện tại chứng cứ hẳn là rất đầy đủ rồi đúng không?"

Cuối cùng câu nói kia Hoắc Nam Phong là muốn hỏi cảnh sát.

Cảnh sát cầm đầu cười một chút: "Chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không chúng tôi cũng không dám tới tìm Tô tiểu thư. Tô tiểu thư, đi thôi."

Tô Tiêu cả người cứng đờ, hai chân run rẩy, này trong nháy mắt giống như bị hút hết sinh lực, thân hình muốn khuỵu xuống, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Hai cảnh sát bắt lấy tay cô, đem người mang ra phòng bệnh.

Hoắc lão gia thở dài một hơi, vẫn là không thể tin được Tô Tiêu biến thành như vậy, ngồi ở trên sô pha vẫn luôn không nói tiếng nào, khuôn mặt thoạt nhìn càng thêm già nua một ít.

Hoắc phu nhân cũng không nói chuyện.

Trong phòng bệnh không khí thực nặng nề.

Sau một lúc lâu, Hoắc Nam Phong mở miệng nói: "Ông nội, nhà cũ cần phải lắp thêm camera. Còn có, thang máy cùng lắp vào, thuận tiện cho việc ông và mẹ con đi lại." Hoắc lão gia theo bản năng mà không đồng ý: "Không được, sẽ phá hư phong thuỷ nhà cũ."

"Trải qua chuyện của Tô Tiêu, ông cảm thấy là phong thuỷ quan trọng hay là mạng người quan trọng. Toàn bộ tòa nhà nhiều người giúp việc như vậy, ngày lễ ngày tết cũng có rất nhiều thân thích bạn bè lui tới. Nếu có người lại lần nữa như vậy, có theo dõi qua camera."

Hoắc phu nhân cũng khuyên nhủ: "Bố, lần này không phải Nam Phong trước tiên đi điều tra Tô Tiêu, chỉ sợ bố còn bị cô ta xoay vòng vòng chẳng hay biết gì. Có đôi khi nhìn như thế mà không phải như thế, mặt ngoài thoạt nhìn thiện lương, ai biết sau lưng có phải là người tâm ác hay không. Nam Phong làm như vậy cũng là muốn tốt cho Hoắc gia."

Hoắc lão gia cau mày, trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu nói: "Ừ, các người muốn thế nào thì thế đó đi."

Rời khỏi bệnh viện, Hoắc lão gia được quản gia đỡ lên xe, lòng vẫn như cũ, thở dài nói: "Vốn dĩ tôi còn muốn cho Tô Tiêu giúp Nam Phong xử lý việc nhà. Nhưng hiện tại..."

Quản gia thật cẩn thận nói: "Ngài không suy xét Thẩm Thần một chút sao?"

"Hắn? Hắn không được!" Hoắc lão gia lập tức lộ ra vẻ mặt không hài lòng: "Tôi còn sống một ngày, tôi nhất định phải giúp Nam Phong một lần nữa tìm được bạn đời!"

Nói tới đây, Hoắc lão gia hừ lạnh một tiếng: "Ông trước tiên đi trước an bài một chút. Chờ Thẩm Thần sinh con xong, ông đuổi hắn đi, đưa đến nơi xa vào, làm cho Nam Phong chết tâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.