Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 93: Hoắc Nam Phong sắp chết



Tới gần giữa trưa, không khí trong biệt thự Cố gia thật náo nhiệt ấm áp.

Cố phu nhân muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, đang ở phòng bếp bận việc, Cố chủ tịch làm phụ bếp giúp bà, Cố Tiêu cùng Thẩm Thần ngồi ở phòng khách xem TV cùng nói chuyện phiếm với nhau.

"Hôm nay buổi sáng khoảng tám giờ, ở A thành cảnh sát phát hiện hia chiếc xe một Lamborghini và xe vẫn tải va chạm nhau, hai chiếc xe đều bị phá hủy nghiêm trọng, trong đó Lamborghini rơi xuống sông."

"Được biết, chủ của chiếc xe Lamborghini là tổng tài tập đoàn Hoắc Thị, tức là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia Hoắc Nam Phong. Phóng viên sau khi hỏi thăm tin tức, cuối cùng cũng biết được Hoắc tiên sinh toàn thân nhiều chỗ gãy xương, lồng ngực tích dịch nghiêm trọng, tình huống rất nguy hiểm"

Tin tức trong TV lúc này, tức hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Thần cùng Cố Tiêu. Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy ở trên mặt đối phương thấy được biểu tình kinh ngạc, ngay sau đó gắt gao mà nhìn chằm chằm màn hình.

Trong TV thấy được A thành mưa to, phóng viên đang phỏng vấn nhân viên cứu hộ, bên cạnh là người đang vớt Lamborghini lên.

Xe bị tổn hại rất nghiêm trọng, kính chắn gió vỡ hết, động cơ bên trong cũng không toàn vẹn, thân xe hoàn toàn biến hình, có thể thấy được trận tai nạn xe cộ này có bao nhiêu thảm khốc!

Nhân viên không hỏi thăm được tình huống cụ thể của Hoắc Nam Phong, chỉ biết người đang ở bệnh viện cấp cứu, Hoắc gia không nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, bệnh viện bên kia cũng phong tỏa tin tức. Rất mau TV đã chuyển sang bản tin khác.

Cố Tiêu quay đầu nhìn Thẩm Thần, thấy cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm màn hình, khuôn mặt thanh tú không có biểu cảm khác lạ nào, nghiêm túc mà xem TV, nhưng ánh mắt lại có chút trống rỗng.

"Em có phải đang rất lo lắng không?" Cố Tiêu hỏi.

Thẩm Thần đôi mắt khẽ nhúc nhích, trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt mà nói: "Không tới phiên em lo lắng, em cùng hắn đã sớm ly hôn. Cho dù em lo lắng thì thế nào, em không phải bác sĩ, cứu không được hắn."

Cố Tiêu bật cười: "Em nói đúng."

Mặc kệ như thế nào, dù Hoắc Nam Phong đã từng đối xử với Thẩm Thần không tốt, Cố Tiêu cũng biết Thẩm Thần không thể nào thờ ơ như vậy.

Anh nhìn thoáng qua thấy Thẩm Thần gắt gao mím môi, trong lòng hiểu rõ, không có cố tình tránh đi, mà là làm trò trước mặt Thẩm Thần gọi điện thoại cho Hoắc Nam Phong.

Điện thoại cũng không có ai nghe.

Cố Tiêu lại gọi điện thoại cho thư ký của Hoắc Nam Phong, sau khi có người nghe, chỉ chốc lát sau trong điện thoại truyền đến tiếng thư ký Trần mang đầy mệt mỏi.

"Cố tiên sinh, anh có chuyện gì sao?"

"Tôi từ nghe tin thời sự biết được Nam Phong xảy tai nạn xe cộ, tôi không gọi cho anh ấy được, anh ấy hiện tại thế nào rồi?" Khi nói những lời này, Cố Tiêu chú ý tới bàn tay Thẩm Thần đang nắm chặt.

Thư ký Trần nói: "Không nói dối anh, tình hình của Hoắc tổng không tốt lắm, đã ở phòng phẫu thuật ba giờ rồi. Cụ thể tình hình hiện tại không tốt lắm, chờ sau khi phẫu thuật xong kết thúc tôi lại cùng nói chuyện."

"Cảm ơn." Cố Tiêu cắt đứt điện thoại.

Giương mắt nhìn lại, thấy Thẩm Thần ôm ôm gối, sắc mặt không quá tốt, so với ban đầu tái nhợt một ít.

"Không cần quá lo lắng." Cố Tiêu ngồi bên cạnh cậu, ôm vai của cậu "Hiện tại trình độ chữa bệnh rất tốt, Hoắc Nam Phong khẳng định sẽ không có việc gì."

Thẩm Thần nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Em không phải lo lắng cho hắn, chỉ là nếu hắn xảy ra chuyện, bé con trong bụng phải làm sao bây giờ?"

Cố Tiêu nhất thời không phản ứng kịp hỏi: "Em là lo lắng bé con sinh ra không có bố sao?"

"Là phản ứng kích thích." Thẩm Thần lộ ra vẻ mặt lo âu, xoa xoa bụng đã phồng lên, "Nếu không có tin tức tố của Hoắc Nam Phong trấn an, cảm xúc của em sẽ bị mất khống chế, ảnh hưởng tới bé con trong bụng."

Cố Tiêu lúc này mới nhớ tới lúc đọc sách có nhìn thấy qua, bởi vì đọc quá lâu mà không gặp qua trường hợp nào như thế nên anh đã quên, lúc này nhớ tới cũng lo lắng cho Thẩm Thần.

"Hai người các con đang nói cái gì vậy?" Cố chủ tịch từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt vui tươi hớn hở, cả người toát lên khí chất nho nhã thoạt nhìn không giống thương nhân, càng giống như người dạy chữ.

Ở trên thương trường, Cố chủ tịch luôn luôn được mọi người khen khiêm tốn nho nhã, ngày thường cũng ăn mặc bình thường, không quá trang trọng thoả mái, nhưng khi có việc lại thành một quý ông.

Đáng tiếc trong nhà không có người thưởng thức.

Cố Tiêu một lòng trầm mê nhạc cụ, Hoắc phu nhân lại xáy dựng nhãn hàng thời trang của riêng mình.

Mắt thấy con trai nhỏ với mới trở về lại chỉ đam mê với thiết kế trang sức, Cố chủ tịch chỉ đành đem chủ ý muốn người cùng chí hướng với mình vào hai bé con chưa ra đời kia.

Vừa mới ở trong phòng bếp, ông đã cân nhắc chờ Thẩm Thần sinh bé con ra, ông muốn nuôi bé con từ lúc mới lọt lòng khóc oa oa, tự mình dạy cho hai bé con thư pháp cùng tranh thuỷ mặc.

Lúc này nghe thấy Thẩm Thần cùng Cố Tiêu đang nói về bé con, Cố chủ tịch không nghe rõ, vội vàng ngồi trước mặt hai anh em cậu hỏi.

Thẩm Thần đem khuôn mặt ủ rũ giấu đi, lộ ra vẻ mặt cười nói: "Nói một chút chuyện về âm nhạc và trang sức ạ."

Cố Tiêu nhìn cậu một cái, cảm thấy Thẩm Thần hẳn là không muốn làm cho bố mẹ lo lắng, vì thế cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, đều là làm về nghệ thuật nên có nhiều điểm chung." Cố chủ tịch ám chỉ nói: "Các con cũng có thể thử xem qua về thư pháp, loại nghệ thuật này cũng rất hay."

Vừa dứt lời, người giúp việc trong nhà đã nói: "Ông bà, hai vị thiếu gia, bà chủ nói có thể đi ăn cơm rồi."

Cố chủ tịch: "..."

Cuối cùng bố con ba người không có tâm tình nói về thư pháp, toàn bộ đều ngồi ở trước bàn ăn, thay phiên khen tài nghệ nấu ăn của Cố phu nhân, lúc này mới cầm lấy đũa ăn cơm.

Thẩm Thần chú ý tới trên bàn cơm phần lớn đều là món ăn cậu thích, ngay từ đầu cậu nghĩ rằng khẩu vị của mình trùng hợp với tất cả mọi người, nhưng sau đó lại theo phát hiện có món Cố chủ tịch cùng Cố Tiêu cũng chưa chạm vào.

Cố phu nhân gọi người lấy thêm một đôi đũa mới sạch sẽ, không ngừng gắp đồ ăn cho Thẩm Thần, thậm chí có chút khẩn trương hỏi: "Thế nào? Hợp khẩu vị hay không? Không ngon thì cứ nói ra, lần sau mẹ nhất định sẽ làm ngon hơn."

Thẩm Thần bỗng nhiên nhận ra, thì ra là bọn họ làm toàn món cậu thích.

Một dòng nước ấm chậm rãi mà chảy trong lòng cậu.

Thẩm Thần hốc mắt đỏ lên, mũi cũng nóng lên, trong cổ họng như bị chặn lại, một câu cũng không nói được, chỉ là ngơ ngẩn mà nhìn Cố phu nhân.

Cố phu nhân cuống quít buông đũa hỏi: "Làm sao vậy? Rất khó ăn sao? Mẹ, lần sau mẹ làm món khác cho con."

Cố chủ tịch cùng Cố Tiêu cũng nhìn qua chỗ cậu, trong mắt mang quan tâm còn có chút lo lắng.

Trong nháy mắt, Thẩm Thần cuối cùng cũng cảm nhận được chính mình có thêm người nhà.

Bọn họ đem hắn cậu đắt trên đầu quả tim, đối với cậu là thật lòng quan tâm, không mang một chút dối trá nào, không mang bất kỳ mục đích xấu nào cả, chỉ là hy vọng cậu sống vui vẻ.

Thẩm Thần có được nhìn qua một câu: Cha mẹ còn, nhân sinh còn có tới chỗ. Cha mẹ mất, nhân sinh chỉ còn đường về.

Bố mẹ lúc còn bất kể ở bên ngoài như thế nào, về đến nhà luôn có người an ủi ở cạnh bên.

Nhưng nếu là bố mẹ không còn nữa, thì không còn nhà để trở về. Mệt mỏi thì mệt mỏi, bị ủy khuất, chỉ có thể một mình chịu đựng, không có ai quan tâm chăm sóc.

Năm đó bố mẹ nuôi của cậu qua đời, Thẩm Thần ăn nhờ ở đậu, cho rằng mình đời này không còn có người nhà.

Không nghĩ tới hạnh phúc lại ở phía sau.

Thẩm Thần ngượng ngùng mà quay sang nhìn Cố phu nhân cười vui vẻ, đem nước mắt tràn ra nuốt lại: "Ăn rất ngon, con rất thích. Cảm ơn mọi người!"

Cố chủ tịch vui tươi hớn hở mà nói: "Người một nhà cảm ơn cái gì chứ."

Cố phu nhân mặt mày hớn hở, gắp cho Cố Tiêu cùng cậu mỗi người một miếng sườn heo: "Hai người các con đều thích ăn món này, khẩu vị đúng là hợp nhau."

Cố Tiêu cùng Thẩm Thần liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều mang ý cười.

Bữa cơm trưa này cả gia đình ăn thật là vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Cố Tiêu còn nhớ Thẩm Thần tới việc bị phản ứng kích thích, cố ý tránh bố mẹ, kéo cậu ra ban công hỏi: "Phản ứng kích thích của em chỉ tin tức tố của Hoắc Nam Phong mới trấn an được sao?"

"Vâng, bởi vì em bị hắn đánh dấu qua, về sau lại không có Alpha mới đánh dấu em, cho nên mang thai có chút phiền toái." Thẩm Thần giữa mày lại lần nữa nhíu lại phiền toái.

Cậu không thích cảm xúc bị mất khống chế một chút nào.

Giống như trong thân thể có một ác ma không ngừng phóng thích lo âu, khẩn trương, uể oải, thống khổ, làm cậu luôn cảm thấy lo lắng bất an, khó chịu.

Cái loại cảm giác này thật là đáng sợ!

Thẩm Thần nắm chặt tay, nói với Cố Tiêu: "Hiện tại em mới rời khỏi Hoắc Nam Phong một ngày, phản ứng kích thích tạm thời còn chưa xuất hiện."

"Chẳng lẽ em phải quay lại bên cạnh hắn sao?" Cố Tiêu khẽ nhíu mày, trầm tư vài giây, bỗng nhiên cười nói: "Anh cảm thấy có thể cho Hoắc Nam Phong sẽ tới đây ở cùng với em."

Thẩm Thần lắc đầu: "Hắn là cái loại người ngang ngược bá đạo, khẳng định không cam lòng bị em lợi dụng. Một khi hắn biết em cần phải dựa vào hắn mới có thể vượt qua được phản ứng kích thích, nhất định sẽ xua đuổi em."

"Nhất định sẽ không đâu." Cố Tiêu ôn nhu tươi cười mang theo vài phần chắc chắn, "Hoắc gia bọn họ không phải vội vã muốn cháu nối dõi sao? Nếu không ở bên cạnh em, Hoắc lão gia nhất định sẽ làm cho Hoắc Nam Phong tới cửa nhà chúng ta. Hơn nữa..."

Nói tới đây, anh dừng một chút, lộ ra một chút do dự.

Thẩm Thần hỏi: "Hơn nữa cái gì?"

Cố Tiêu quay xong nhìn cậu một chút, tay để ở lan can, thở dài nói: "Lúc trước anh nói Hoắc Nam Phong thực lòng yêu em, lời này cũng không phải lừa gạt em. Chỉ cần em đồng ý, Hoắc Nam Phong nhất định sẽ bất chấp mà chạy tới bên em. Đương nhiên, thân là anh trai, anh cũng không hy vọng em cùng hắn tái hôn."

Thẩm Thần bật cười.

Hai người lặng im một lát, Thẩm Thần bỗng nhiên tự giễu nói: "Em muốn không nhớ tới Hoắc Nam Phong, nhưng giống như lại không thể quên được hắn, cũng không biết là do phản ứng kích thích hay là do em hạ tiện."

Cậu vẫn luôn nhớ rõ bốn năm trước Hoắc Nam Phong vì cậu làm hết thảy, đặc biệt là trong trận động đất năm ấy, hai người sống chết có nhau, cậu vẫn là nhờ có Hoắc Nam Phong mới sống sót.

Có đôi khi cậu suy nghĩ, có lẽ mấy năm quá khứ kia, Hoắc Nam Phong là yêu cậu thật lòng.

Nếu như cứ nghĩ như vậy, trong lòng sẽ dễ chịu một ít, điều này chứng minh cậu không phải hoàn toàn làm thế thân cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Em không phải hạ tiện, là khúc mắc không cởi bỏ được. Cởi chuông còn cần người cột chuông, chờ Hoắc Nam Phong giải quyết việc này vậy."

Nói tới đây, Cố Tiêu dừng lại một chút.

Thẩm Thần biết anh suy nghĩ cái gì, lúc này lại an ủi anh: "Không có việc gì đâu. Hoắc lão gia chỉ có một mình hắn là cháu, toàn bộ Hoắc gia chỉ có thể dựa Hoắc Nam Phong chống đỡ thôi, Hoắc lão gia kể cả có liều mạng cũng sẽ đem Hoắc Nam Phong cứu về thôi."

Cố Tiêu thở dài: "Hy vọng như thế."

Thẩm Thần quay về phòng ngủ nghỉ trưa.

Phòng là Cố phu nhân tự mình trang trí cho cậu, phong cách hiện đại, sàn gỗ còn trải một tấm thảm lông trắng lớn, chân trần dẫm lên đi rất thoải mái.

Hơn nữa còn có phòng để quần áo của cậu, bên trong đã chuẩn bị quần áo đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, còn có giày mũ, trang sức, ba lô cùng mấy đồ linh tinh khác.

Mặc dù cảnh vật trong phòng hoàn toàn xa lạ, Thẩm Thần lại cảm thấy rất an tâm, nằm ở trên giường chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

Ngay từ đầu cậu ngủ rất bình yên, trong mộng loáng thoáng hiện lên hình ảnh người trong nhà ngồi ăn cơm trên bàn, cậu cảm giác được một loại vui vẻ lâu lắm rồi mới cảm nhận lại được.

Loại này vui vẻ còn chưa duy trì được bao lâu, cảnh trong mơ đột nhiên chuyển cảnh, một nam nhân cả người đều là máu xông vào Cố gia, khuôn mặt tuấn mỹ dính cả máu, đôi mắt mang mang theo sự thống khổ.

Là Hoắc Nam Phong!

Trong mộng Thẩm Thần vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Hoắc Nam Phong dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt cậu, thấp giọng cầu xin nói: "Thẩm Thần, tôi sắp chết rồi, em có có thể trở về ở bên cạnh tôi một chút thời gian cuối cùng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.