Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 97: Đồ của em, tôi vẫn giữ



Hoắc Nam Phong sắc mặt cứng đờ, thế nhưng lại rất khẩn trương, ấp úng mà nói: "Có, có muỗi, tôi giúp em đuổi đi. Được rồi...... En tiếp tục ngủ đi, tôi không quấy rầy nữa."

Thẩm Thần không còn lời gì để nói.

Phòng bệnh này có thể gọi là một căn chung cư cao cấp, quét dọn đến sạch sẽ, hơn nữa ban ngày ban mặt từ đâu ra muỗi, Hoắc Nam Phong lấy cớ thật sự quá vớ vẩn rồi.

Thẩm Thần lười vạch trần hắn, nhắm mắt lại, nhàn nhạt mà nói: "Cảm ơn anh đã thay tôi đuổi muỗi, anh có thể tránh ra rồi."

Hoắc Nam Phong không nhúc nhích.

Luyến tiếc.

Hắn khó lắm mới đến gần được Thẩm Thần, còn muốn hôn thêm một cái.

Lúc này nửa dưới của hai người dính sát vào nhau, Hoắc Nam Phong dựa gần vai Thẩm Thần, mặt đối với mặt, môi đối với môi, hô hấp chặt chẽ mà ở cạnh nhau.

Hắn ngửi thấy được trên người Thẩm Thần có hương thơm nhàn nhạt, tức khắc miệng khô lưỡi khô, yết hầu di chuyển liên tục, nhịn không được hỏi:

"Em hôm nay dùng nước hoa sao? Rất thơm đó."

Thẩm Thần không để ý đến hắn.

Hoắc Nam Phong sắc mặt chuyển đen, cúi đầu, ngậm lấy môi dưới Thẩm Thần.

Thẩm Thần lập tức mở mắt ra, một chân đá vào cẳng chân Hoắc Nam Phong. Hoắc Nam Phong ăn đau đến "A" một tiếng, lúc này dịch khỏi người Thẩm Thần một khoảng cách.

Thẩm Thần cười nhạo, hỏi hắn: "Kết quả kiểm tra báo cáo của anh đâu?"

Hoắc Nam Phong đem túi ở trên bàn cho cậu.

Thẩm Thần mở túi ra, nhìn kết quả kiểm tra báo cáo của hắn, biểu hiện gãy xương trên người Hoắc Nam Phong trên người khôi phục khá tốt, nhưng hai chân còn cần tăng mạnh việc trị liệu.

Thấy Thẩm Thần nhìn chằm chằm báo cáo, Hoắc Nam Phong cảm giác như giáo viên kiểm tra bài tập của học sinh vậy, mang chút khẩn trương cùng bất an hỏi: "Em có ghét bỏ tôi hay không?"

Thẩm Thần xem báo cáo rồi ngẩng đầu, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, sau đó cúi đầu tiếp tục xem.

Hoắc Nam Phong trong lòng bất ổn.

Thẩm Thần rời đi, hắn nghĩ ngợi của một buổi trưa cũng không nghĩ được là cậu đang nghĩ gì, là ghét bỏ chân hắn có tật hay là không để ý đến?

Thẩm Thần về đến nhà không bao lâu, bỗng nhiên thấy A Lâm chuyển qua mấy vạn, A Lâm ở WeChat nói: "Tớ tạm thời không làm phẫu thuật bỏ tuyến thể được."

"Làm sao vậy?" Thẩm Thần hỏi.

"Còn không phải bởi vì bố mẹ tớ sao? Phẫu thuật này muốn người nhà ký tên, bố mẹ tớ biết sau đó không cho tớ làm phẫu thuật, nói cái gì sẽ ảnh hưởng trong đến cân bằng kích thích trong cơ thể."

"Này cũng đúng mà." Thẩm Thần nghe xong nói "Tuyến thể cũng phát ra mùi hương, ai cũng không dám bảo đảm bỏ đi đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng gì."

A Lâm đã ủ rũ lại còn ủ rũ hơn.

Chẳng được bao lâu, cậu đột nhiên hỏi Thẩm Thần: "Cảm giác mang thai là cảm giác gì?"

Thẩm Thần nghĩ nghĩ, nói: "Rất mệt, nhưng cũng rất hạnh phúc."

Đây là cảm giác chân thật.

Nghĩ đến trong bụng có hai bé con là người thân máu mủ ruột ấy thịt của mình, mỗi ngày cậu cùng hai tiểu gia hoả ăn cùng cậu, cùng ngủ với cậu, một chút một chút nuôi bọn chúng lớn lên, loại cảm giác này làm cậu cảm thấy rất kỳ diệu.

Nhưng mà rất mau Thẩm Thần đã bị vả mặt.

Hai tiểu gia hỏa từ lúc được bảy tháng đến tám tháng, một ngày đều làm ầm ĩ cả lên, buổi tối mỗi ngày đều ở trong bụng Thẩm Thần tay đấm chân đá loạn xạ.

Có đôi khi làm ầm ĩ lên, Thẩm Thần cảm thấy có chút tức giận Hoắc Nam Phong, oán hận hắn vì cái gì lại làm cậu mang thai, làm hại cậu hiện tại vất vả như vậy.

Hoắc Nam Phong một bên nhẹ nhàng an ủi cậu, một bên vuốt bụng cậu răn dạy hai tiểu gia hỏa bên trong bụng.

Thường thường lúc ở bên cạnh nghe thấy tiếng hắn, chúng sẽ im lặng không làm loạn nữa, nhưng Hoắc Nam Phong không ở đâu, bọn họ lại kiêu ngạo mà "Làm khó dễ" cho Thẩm Thần.

Thẩm Thần đối với cái bụng phồng lên nói: "Mệt ba còn vừa cùng chú A Lâm của các con nói mang thai rất hạnh phúc. Xem ra là ba sai rồi. Chờ các con ra ngoài, đừng trách ba ngược đãi trẻ con.!"

Dạo này ở công ty, A Lâm rốt cuộc cũng làm xong dự án lần trước, vui vẻ, muốn nhanh chóng đến chỗ Thẩm Thần, thuận tiện nhìn xem hai đứa cháu của mình như thế nào.

Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân biết A Lâm là bạn tốt duy nhất của Thẩm Thần, biết được hắn muốn tới đầu thành, cố ý sắp xếp máy bay tư nhân đến A thành đón người.

Đãi ngộ này làm A Lâm vừa vui sướng vừa vội vàng, ở WeChat hỏi Thẩm Thần: "Bố mẹ cậu có long trọng quá không? Tớ bây giờ đi mua hai bộ lễ phục còn kịp không?"

Thẩm Thần buồn cười nói: "Không cần, cậu mặc quần áo giống người bình thường là được rồi. Bọn họ đều rất thích cậu, nói cậu cười lên giống mặt trời nhỏ đó."

Lời này của cậu cũng không làm bình tĩnh được A Lâm, càng khiến A Lâm khẩn trương: "Họ, bọn họ còn biết lúc tớ cười sao?"

"Tớ đã cho bọn họ xem qua ảnh của cậu."

"Thì ra là như vậy, tớ còn tưởng rằng bố mẹ cậu đem ngưởi bên cạnh cậu điều tra qua một lượt."

Không thể không nói, A Lâm đúng là đoán như thần, nhưng việc này Thẩm Thần cũng không nói ra.

Buổi chiều 3 giờ, máy bay tư nhân ngừng ở san thượng biệt thự Cố gia, A Lâm từ trên phi cơ đi xuống, vừa thấy Thẩm Thần A Lâm liền hưng phấn mà ôm lấy cậu.

"Không hổ là Lâm Viên cao cấp, thật sự rất đẹp!" A Lâm ở Thẩm Thần bên tai nhỏ giọng kích động mà nói, "Vừa rồi tớ ở trên phi cơ mặt đều cúi xuống đây, nhìn như tớ muốn rớt xuống luôn."

"Cậu so sánh kiểu gì vậy?" Thẩm Thần dở khóc dở cười, vỗ vỗ sau lưng cậu: "Được rồi chúng ta đi vào trước, ngày mai tớ sẽ đưa cậu đi chơi."

A Lâm cười haha: "Cảm ơn cậu!"

Người giúp việc đem hành lý của A Lâm xách lên lầu hai phòng cho khách.

Quản gia cười tủm tỉm mà nói với A Lâm: "Đây là phòng của cháu. Ông chủ và bà chủ nói cháu là bạn tốt nhất của thiếu gia, muốn ở bao lâu cũng được, không cần khách sáo, nhà mình cũng như nhà cậu mà."

A Lâm nào dám ở nhà người khác làm loạn, vội vàng dạ vâng một cái.

Cậu còn chuẩn bị cho vợ chồng Cố thị một ít quà, nhưng Cố thị vì công ty bên Pháp có việc nên đã bay qua, nên A Lâm đành phải nhờ Thẩm Thần giao giúp mình.

Thẩm Thần nhận lấy quà, hỏi A Lâm: "Cậu có mệt hay không? Nếu không nghỉ ngơi một chút trước đi, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện ngắm cảnh Lâm Viên về đêm."

"Không mệt." A Lâm trong mắt tràn ngập hưng phấn, rồi sau đó ho khan một tiếng, "Vừa rồi tớ thấy nhà cậu còn có cả bể bơi, tớ có thể đi bơi một lát không? Ngày mùa hè được đi bơi rất sảng khoái đó."

Mười phút sau, Thẩm Thần ngồi ghế dài đặt cạnh bể bơi uống trà chiều, A Lâm ở bể bơi bơi qua bơi lại như một chú cá trắng bạch, dưới ánh mặt trời vừa nhiệt tình lại vừa vui vẻ.

Kỹ thuật bơi lội của A Lâm rất giỏi, lúc trước còn tham gia vào đội bơi của tỉnh, nhưng sau đó bởi vì không chịu được huấn luyện cực khổ, khóc la kêu bố mẹ đem cậu trở về nhà.

Đây là lịch sử đen tối của A Lâm, đến nay A Lâm cũng không cho ai biết ngoại trừ cậu.

Ở bể bơi A Lâm vui vẻ mà bơi lội, A Lâm dựa vào bên bờ, ngửa đầu nói với Thẩm Thần: "Đã lâu không gặp cậu, tớ cảm thấy cậu thoạt nhìn vui vẻ hơn rất nhiều."

Thẩm Thần khó hiểu hỏi: "Tớ trước kia không vui sao?"

"Cũng không phải." A Lâm rối rắm nói, "Nói như thế nào nhỉ?... Cậu trước kia rất ít cười, nếu cười thì cũng hờ hững không chân thực, cảm giác không có gì hết."

"......" Thẩm Thần xấu hổ mà ăn một miếng bánh.

A Lâm bỗng nhiên xoay người, nghiêm túc nói: "Nhưng hiện tại không giống nhau. Thẩm Thần, tớ thật sự cảm thấy vui vẻ thay cậu, về sau cậu không phải chịu khổ nữa rồi."

Thẩm Thần hốc mắt hơi nóng, thành khẩn nói: "Cảm ơn cậu."

A Lâm nói không sai.

Hiện tại cậu có cha mẹ yêu thương, anh trai che chở, trong bụng còn có hai tiểu bảo bối, trên thế giới này hắn không còn cô độc nữa

"Hey, nhìn như bên kia có gia đình mới dọn vào sao? Có thể là đại minh tinh nào đó không?" A Lâm nhìn thấy căn biệt thự bên kia có người dọn đồ ra ra vào vào, tò mò lại hưng phấn mà hỏi.

Hai ngày này cách vách xác thật có gia đình mới muốn dọn vào, mỗi ngày đều có rất nhiều người hướng ra vào dọn đồ, Thẩm Thần không để ý cho lắm nên cũng không biết hàng xóm mới là ai. Cậu tùy ý nhìn liếc mắt một cái, tầm mắt dừng ở người nào đó đang cầm đồ, bỗng nhiên dừng lại.

Đồ vật trong tay người đó có chiếc hòm sao lại quen mắt đến vậy.

Thẩm Thần từ bên này nhìn chằm chằm cái hòm kia, càng xem càng cảm thấy quen thuộc. Đặc biệt là cái hòm kia khắc hoa hồng khảm đá kia không phải của cậu hay sao?

Cái hòm kia là của cậu sao lại ở trên tay người khác?

Thẩm Thần suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhớ tới lúc cùng Hoắc Nam Phong ly hôn, cậu có một ít đồ không mang đi, ví dụ như cái hòm kia.

Đoán là sau khi cậu rời khỏi Hoắc gia, đồ vật của cậu đã bị đem vứt sạch? Có lẽ là người giúp việc lấy ra đi bán cho người khác kiếm chút tiền, có lẽ là bị ném vào thùng rác rồi.

Tuy rằng cái hòm kia đối với cậu có thể có hoặc không, nhưng trong lòng Thẩm Thần tóm lại có chút không thoải mái, nhịn không được nói: "A Lâm, tớ qua đó nhìn một cái."

A Lâm vội đứng lên khỏi bể bơi: "Tớ cũng đi! Nhìn xem là đại minh tinh hay phú hào nào, nói không chừng có thể làm quen."

Cậu nhanh chóng lau khô thân mình sau đó về phòng thay quần áo, hưng phấn mà chạy sang đí, Thẩm Thần đã chạy sắp đến rồi.

"Xin chào ông, tôi là là hàng xóm ở cách vách nhà ăn. Vừa rồi tôi nhìn thấy ông dọn đồ vào, có hộp cái hòm da màu nâu rất đẹp, tôi có thể nhìn một cái không?" Thẩm Thần khách khí hỏi quản gia nhà hàng xóm mới.

Quản gia đang ở chăm chú nhìn gì đó, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là thanh niên có gương mặt tuấn tú, không khỏi mà sinh ra một tia hảo cảm: "Cháu là hỏi cái hòm kia sao?"

Ông chỉ chỉ vào cái hòm bên cạnh mình.

Thẩm Thần gật đầu: "Đúng vậy."

Quản gia cười nói: "Cháu thực sự có mắt nhìn đó, cái hòm đó là tiên sinh nhà chúng tôi cố ý dặn phải mang theo đó. Cháu cứ việc xem đi, nhưng đừng mở ra nhé." Thẩm Thần nói một tiếng cảm ơn, vác bụng to chậm rì rì mà đi đến cái hòm trước mặt, nghiêm túc nhìn, quả nhiên là đồ của cậu.

Thân mình bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lại, bên tai truyền đến tiếng trầm thấp của Hoắc Nam Phong mang theo ý cười: "Em chạy tới đây là muốn nguyện ý cùng tôi ở bên nhau sao?"

Thẩm Thần hơi sửng sốt, xoay người nhìn thấy Hoắc Nam Phong đang mặc thân quần áo màu đen, kinh ngạc nói: "Anh hôm nay xuất viện sao?"

Hoắc Nam Phong đắc ý nói: "Đúng vậy, bác sĩ đã cho rồi, tôi hiện tại đi một ngày cũng được."

Đang nói, quản gia đi tới, cung kính mà nói: "Tiên sinh, đồ ngài nói tất cả đều ở đây."

"Ừ" Hoắc Nam Phong gật gật đầu, "Trước tiên dọn vào nhà hết đi."

Thẩm Thần lúc này mới nhận ra hàng xóm mới cách vách của mình là Hoắc Nam Phong, nhịn không được lại nhìn xem cái hòm kia, giật mình nói: "Anh còn giữ đồ của tôi sao?"

"Đương nhiên giữ rồi." Hoắc Nam Phong mở ra hòm ra, bên trong chỉ toàn là đồ vâth của Thẩm Thần, "Em xem, đều là đồ lúc trước em ở nhà cũ không mang đi, tôi cho hết vào đây."

Nói tới đây, hắn lộ ra biểu tình hối hận: "Lúc trước tôi không cho rằng ly hôn là chuyện lớn, cho rằng em khẳng định sẽ trở về. Nếu tôi đem đồ vật của em ném đi, em sau khi trở về không có đồ dùng thì phải làm sao? Ai ngờ em căn bản không muốn cùng tôi hợp lại."

Thẩm Thần nhìn qua đồ vật bên trong, có nút tay áo câuh dùng qua, thắt lưng, cái ly thậm chí còn cả kẹp cà vạt. Tuy rằng đều là đồ vật không chút quý trọng, nhưng sự bực bội trong lòng ban đầu cùng bay đi mất.

Cậu vừa muốn mở miệng, đột nhiên bụng co rút một trận, đau nhức khó chịu, giống như có cái gì đó muốn chui ra: "A...... Bụng tôi đau quá......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.