Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 98: Sinh em bé



Thẩm Thần dự tính ngày sinh vào ngày 10 tháng sau, giờ phút này hai đứa bé trong bụng này muốn sinh ra, Thẩm Thần vội vàng nắm chặt tay Hoắc Nam Phong, một khuôn mặt đau đến trắng bệch!

Hoắc Nam Phong lập tức luống cuống, ngơ ngác thế nhưng không biết phải làm sao.

Vẫn là A Lâm từ đâu chạy đến, phản ứng nhanh nói: "Thẩm Thần sắp sinh rồi! Mau đi đến bệnh viện!"

Hoắc Nam Phong mới lấy lại được tinh thần, vừa vội lại hoảng, gọi to quản gia: "Mau đem xe lại đây!"

"Vâng vâng......" Quản gia cuống quít đem xe cách đó không lâu lái đến đây.

Hoắc Nam Phong không màng đến thân thể của mình mới vừa khôi phục, là đem Thẩm Thần bế lên xe.

Trên đường, quản gia lái xe nhanh hết mức có thể.

"Đau quá......" Thẩm Thần vẻ mặt trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thân mình dựa vào trong ngực Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong đau lòng đến muốn chết, gắt gao mà nắm tay Thẩm Thần tay, cầm lên hôn vào tay cậu.

"Đau thì cứ kêu ra, đừng chịu đựng...... Rất mau sẽ đến bệnh viện thôi." Hắn ôn nhu trấn an Thẩm Thần, lại thúc giục quản gia lái xe nhanh lên.

Thẩm Thần luôn luôn kiên nhẫn, đau cũng không muốn la to, chỉ là thấp giọng rên rỉ, hai tay nắm chặt khớp xương đều trở nên trắng bệch.

Hoắc Nam Phong thấy cậu đau thành như vậy, tâm nắm thành một đoàn, nói giọng khàn khàn: "Xin lỗi, đều là tôi hại em phải chịu khổ như này."

"Tôi không có việc gì......" Thẩm Thần thở phì phò, cảm giác bụng vẫn rất đau, đau giống như có người cầm dao xẻ thịt cậu vậy.

Hoắc Nam Phong đôi mắt ửng đỏ, gọi điện thoại đến bệnh viện tay đều run hết lên.

Để bệnh viện sắp xếp cho tốt, hắn lại lấy điện thoại Thẩm Thần gọi cho Cố Tiêu cùng bố mẹ cậu.

Sau khi tới bệnh viện, Thẩm Thần lập tức được đẩy vào phòng sinh.

Hoắc Nam Phong muốn theo vào đi, hộ sĩ vội vàng bảo hắn đi khử trùng cả người, bằng không không cho vào, để tránh đem vi khuẩn vào phòng sinh

Thời điểm Hoắc Nam Phong đi vào, y tá đang tiêm cho cậu một mũi giảm đau.

Hiện giờ điều kiện Omega sinh sản so quá khứ tốt hơn một chút rồi, được tiêm thuốc giảm đau làm giảm bớt rất nhiều sự đau đớn.

"Đừng sợ, tôi ở cạnh em." Hoắc Nam Phong ngồi ở bên cạnh Thẩm Thần, nắm chặt tay cậu.

Không thể không nói, lúc này có người quen ngồi bên cạnh, Thẩm Thần an tâm không ít.

Cố Tiêu là ở nhận được điện thoại của Hoắc Nam Phong sau đó một giờ mới đến được.

Không nghĩ tới Thẩm Thần sinh rất nhanh, lúc anh chạy tới thì hai tiểu gia hoả đã được sinh ra rồi.

Đều là con trai, một là Alpha, một là Omega.

Bởi vì là song bào thai dị trứng, hai anh em sinh ra không giống nhau, tính tình cũng không giống nhau.

Alpha là anh trai sinh ra đã nắm chặt tay khóc lớn, tiếng khóc vang cả một phòng sinh.

Mà Omega là em trai ngoan ngoãn hơn rất nhiều, khóc vài tiếng lại im lặng.

Hộ sĩ kiểm tra chiều cao cùng cân nặng của bọn chúng, sau đó tắm rửa sạch sẽ mới mang đến chỗ Thẩm Thần.

Thẩm Thần mới vừa sinh xong, thân thể suy yếu lại mệt mỏi, lại cố vực dậy tinh thần, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn tiểu gia hoả ở trong bụng cậu làm ầm ĩ như vậy có ngoại hình ra sao.

Cái dạng gì nhỉ.

Nhưng cậu vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Cả người đều đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, cái mũi bẹp, mí mắt sưng to, hai cái đùi hướng ra phía ngoài thành vòng cung.

Ánh mắt Thẩm Thần dại ra, đây xác định là con của cậu cùng Hoắc Nam Phong sao, mà không phải là khỉ con của vườn bách thú à?

Cái khác không nơi, nhưng bề ngoài của cậu cùng Hoắc Nam Phong nói như thế nào cũng được coi là xuất sắc, không có khả năng sinh ra con lại xấu như vậy.

Cậu nhìn về phía Hoắc Nam Phong, Hoắc Nam Phong sờ trán cậu: "Em vất vả rồi."

"Anh không cảm thấy bọn chúng có chút xấu sao?" Thẩm Thần nhịn không được hỏi.

Hoắc Nam Phong nhìn nhìn bé con, biểu tình có chút kích động: "Không xấu, rất đẹp, xinh đẹp giống như em."

Thẩm Thần: "......"

Bên cạnh hộ sĩ bật cười: "Tiểu bảo bối mới sinh ra đều như thế này, không quá hai ngày sẽ đẹp lên."

"Thật sao?" Thẩm Thần bán tín bán nghi, nhìn tiểu gia hỏa mí mắt sưng đỏ có chút lo lắng, sợ bọn họ có vấn đề gì đó.

Bác sĩ nhìn ra lo lắng, cười nói: "Tiểu bảo bối rất khỏe mạnh, cậu yên tâm đi."

Thẩm Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vú em là Cố phu nhân đã tìm xong rồi, sau khi Thẩm Thần sinh bé con xong, hai cái vú em rất mau nhận được tin tức đi đến bệnh viện.

Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân đang ở nước Pháp, nhận được điện thoại của Hoắc Nam Phong lập tức đặt vé máy bay về nước.

Xuống máy bay xong, nhìn thấy Hoắc Nam Phong báo tin tức"Phụ tử bình an", tâm tình căng thẳng của hai vợ chồng lập tức thả lỏng.

Đến bệnh viện, nhìn thấy hai tiểu bảo bối nhắm hai mắt ngoan ngoãn ngủ ở bên cạnh Thẩm Thần, Cố phu nhân tâm đều tan chảy.

"Thật xinh đẹp." Cố phu nhân nhẹ nhàng mà sờ khuôn mặt nhỏ của hai đứa bé, "Cái mũi này, khuôn miệng này, giống Thần Thần y như đúc."

"Đúng vậy, lông mày cũng giống, hai anh em chúng vừa thấy đã biết là con cháu nhà Cố gia."

Thẩm Thần nhìn lông mày hai tiểu gia hỏa thưa thớt, có điểm hoài nghi có phải sau khi sinh con xong mình mắt mờ không?

Vợ chồng đem hai bé con khen một hồi lâu, Cố phu nhân bỗng nhiên nói:

"Ai, con chưa có đặt tên đâu."

Lúc trước bé con chưa sinh ra, gia đình thấy rất nhiều tên vẫn chưa vừa ý, vì thế lại kéo dài đến hiện tại.

Cố phu nhân nhớ đến cái gì đó, nói: "Hai đứa nhỏ đều phải họ Cố."

"Đúng vậy." Cố chủ tịch gật đầu, nhìn về phía Thẩm Thần đang dựa trên giường bệnh.

"Thần Thần, hiện giờ bé con đã bình an sinh ra, con không cần phải đi tìm Hoắc Nam Phong nữa. Trước tiên cứ đợi con khoẻ lại, hai tháng sau chúng ta sẽ đi Pháp, bé con cũng mang đi."

Vừa dứt lời, vừa vặn Hoắc Nam Phong ở bên ngoài nói chuyện điện thoại xong đi vào, nghe vậy sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó đi đến trước mặt vợ chồng Cố thị.

"Bác trai, bác gái cháu biết mọi người đối với cháu có thành kiến, không đồng ý cho cháu cùng Thẩm Thần tái hôn. Nhưng cháu xin hai người cho cháu một cơ hội nữa, để cháu đền bù sai lầm trước kia. Từ nay về sau, cháu sẽ luôn đối tốt với Thẩm Thần."

Nói xong Hoắc Nam Phong hướng vợ chồng Cố thị cúi gập người.

Bộ dạng trịnh trọng này của hắn không đả động gì đến vợ chồng Cố thị, nhưng Cố phu nhân sắc mặt đối với hắn lúc trước có tốt hơn trước một ít

Cố phu nhân hừ lạnh nói: "Cậu không cần phải nói chuyện dễ nghe như vậy, nói thẳng ra là có ý từ gì."

"Cháu sẽ dùng hành động chứng minh, chỉ cần bác cùng bác trai không phản đối là được rồi ạ."

"Được thôi, tôi không phản đối." Cố phu nhân cười lạnh một tiếng, "Tôi muốn thấy sau khi chúng tôi đem Thần Thần sang Pháp, cậu có thể làm ra hành động gì!"

Thẩm Thần ngồi ở trên giường bệnh không nói tiếng nào, tâm tình có chút phức tạp.

Cậu cũng không người phải vô tâm không phổi, mấy tháng qua Hoắc Nam Phong đối với cậu rất tốt, cậu biết, lại không biết này việc này có thể duy trì được trong bao lâu.

Hoắc Nam Phong còn đáng để cậu tin tưởng sao?

Thẩm Thần không có đáp án.

Sau khi Cố phu nhân cùng Cố chủ tịch rời đi, Hoắc Nam Phong ngồi ở trước mặt Thẩm Thần, nhìn chằm chằm cậu: "Em muốn đi nước Pháp sao?"

"Ừ." Thẩm Thần ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, "Anh thông minh như vậy, hẳn là đã sớm biết vì cái gì tôi mỗi chủ nhật đều đến bệnh viện cùng anh."

"Tôi biết." Hoắc Nam Phong giọng điệu mang chua xót, cầm tay Thẩm Thần "Tôi hy vọng trên người mình có đồ mà em vĩnh viễn muốn lợi dụng, như vậy em sẽ không rời khỏi tôi nữa."

Thẩm Thần trầm mặc hồi lâu, nói: "Bất luận là như thế nào, tôi cũng phải đi nước Pháp, con tôi cũng sẽ mang đi."

Hoắc Nam Phong cầm lấy tay Thẩm Thần, giống như không thể chia xa vậy.

Thẩm Thần bỗng nhiên cười một chút: "Anh không phải nói anh yêu tôi sao? Vậy để tôi nhìn xem anh yêu tôi thế nào đi?"

Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu, rốt cuộc cũng không nhịn được, đột nhiên đem người ôm vào trong lồng ngực.

"Tôi chờ! Mặc kệ em là đi nước Pháp hay là chỗ nào, tôi cũng sẽ đuổi theo, đời này em không chạy được đâu!"

Ba ngày sau, Thẩm Thần xuất viện, về nhà tiếp tục tĩnh dưỡng.

Đung như lời hộ sĩ nói, hai bé con như chú khỉ nhỏ nhăn nhúm, sinh ra hai ngày sau làn da bắt đầu trắng nộn lên, vẫn luôn nhắm chặt hai mắt ngẫu nhiên cũng sẽ mở một chút, ngập nước mà nhìn người, ai thấy đều phải mềm lòng.

Hoắc Nam Phong cố ý mua biệt thự cách vách, chính là vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thẩm Thần cùng hai tiểu gia hỏa kia.

Hắn da mặt dày, làm lơ mắt khinh thường của vợ chồng Cố thị, mỗi ngày 8 giờ đều xuất hiện ở cửa nhà Cố gia.

Nếu không phải xem ở hắn là bố của hai đứa nhỏ, vợ chồng Cố thị đã sớm cho người đuổi hắn đi.

Hoắc lão gia khi Thẩm Thần sinh con đến ngày thứ tám mới biết được tin tức, lập tức vô cùng lo lắng đi đến nhà cậu cầu hôn.

Cầu hôn là có mục đích gì, không cần nghĩ người Cố gia ai cũng biết.

Hoắc lão gia ra tay cũng rất hào phóng, trực tiếp đưa ra 5% cổ phần của Hoắc Thị cùng hai khu vườn bên Pháp.

Hoắc lão gia ngồi ở trong phòng khách Cố gia, không còn thái độ ngạo mạn như lúc trước, cười nói: "Đây chỉ là một ít sính lễ thôi. Nếu là Tiểu Thần nguyện ý cùng Nam Phong tái hôn, tôi sẽ đem một phần tư tài sản của Hoắc gia tặng cho nó."

Một phần tư gia sản của Hoắc gia có thể nói là một phú ông!

Nhưng mà Cố phu nhân không dao động, không nóng không lạnh nói với Hoắc lão gia: "Ông là trưởng bối, lại là ông cố của cháu tôi, ông tới xem bọn nó không gì đáng trách, tôi sẽ không ngăn ông. Nhưng việc khác ông không cần nói nữa."

(*)Ông cố (cha của ông ngoại): ngoại tằng tổ phụ 外 曾 祖 父. Nguyên tác là thế này.

Cách xưng hô "Ông cố" này làm sắc mặt Hoắc lão gia trầm xuống: "Cô nói sai rồi, tôi phải là cụ nội của nó mới đúng!"

Cố phu nhân nhàn nhạt mà nói: "Bọn chúng họ Cố, không phải họ Hoắc."

"Rầm" Hoắc lão gia đập mạnh xuống bàn, con ngươi vẩn đục bắn ra sắc nhọn, "Xem ra Cố gia các người thật sự không đem lão già này để vào mắt!"

"Ông lại đã.lúc nào đem con chúng tôi để vào mắt? Hoắc lão tiên sinh, ông đừng cho là chúng tôi mấy năm nay ở nước ngoài cái gì cũng không biết."

"Lúc trước ông không ưa Thần Thần, cảm thấy nó xuất thân thấp hèn, không xứng với Hoắc gia các người. Một khi đã như vậy, ông hà tất phải tới cầu hôn, cần gì phải đợi lúc Thần Thần sinh con xong mới tới nhận trở về. Hai đứa cháu này của tôi cũng có gen của Thần Thần, tôi không muốn tương lai bọn chúng cũng bị ông ghét bỏ đâu."

"Cô......" Hoắc lão gia sắc mặt xanh mét, bị nghẹn đến không còn lời nào để nói.

Cố chủ tịch cười ha ha mà nói: "Hoắc lão tiên sinh, mời ông trở về."

Hoắc lão gia tử trợn mắt giận nhìn, đứng lên khi bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, cái gậy trong tay "Bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Lão quản gia bên cạnh ông hô lên kinh hãi: "Lão gia! Lão gia! Ông làm sao vậy?"

Hoắc lão gia tay chân cứng đờ, tay khô gầy không ngừng run run, cả người ngã về sau.

Vợ chồng Cố thị sắc mặt đại biến, Cố phu nhân vội vàng gọi người: "Mau gọi điện thoại cấp cứu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.