Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 11: Phát Hiện



Kiếp trước, Phương Lập Tân cũng học Đại học ở thành phố H.

Tuy cùng một thành phố, trường học hai người cách nhau cũng không xa lắm, nhưng họ hầu như không gặp nhau, cho nên Đàm Hinh cơ bản chưa từng hiểu rõ người đàn ông này.

Bất quá điều này cũng không cần thiết.

Dù sao, cô muốn rời xa Quý Yến thì bạn bè của anh ta cũng phải nên tránh xa.

Học tập bổ túc cũng đã đến 9 giờ tối, Phương gia sớm đã cho người đến chờ trước cửa nhà Dư Hạo. Quý Yến và Đàm Hinh do nhà gần hơn nên quyết định cùng nhau đi bộ về.

Sau khi bọn họ rời đi, Dư Hạo ôm bả vai Phương Lập Tân, thấp giọng: "Tớ nói này anh em, không phải cậu đang để ý Đàm Hinh đấy chứ."

Phương Lập Tân đẩy kính mắt: "Để ý gì chứ."

Dư Hạo thấy cậu ta gương mặt đường hoàng chững chạc, mới mở miệng cười khúc khích: "Được rồi, coi như tớ suy nghĩ nhiều đi. Mà cậu nói xem, đang nghe giảng thì nghe giảng đi sao còn nhìn vào mặt con gái người ta chằm chằm như vậy, còn cả Quý Yến ngu ngốc kia, còn làm ra vẻ sắp đánh cậu đến nơi."

Phương Lập Tân dừng một chút: "Quý Yến sao lại muốn đánh tớ?"

Dư Hạo nói: "Bởi vì hai người họ đang yêu nhau mà."

"Họ không phải là bạn bè sao?"

"Đó là trên danh nghĩa thôi, mẹ tớ nói Quý gia và Đàm gia có quan hệ trên phương diện làm ăn lại còn có quan hệ bằng hữu từ xa xưa rồi. Người lớn bên đó cũng sớm đã nhắm khi nào họ trưởng thành sẽ kết hôn cùng nhau."

Phương Lập Tân gật đầu: "Ra là vậy."

Dư Hạo cười hì hì: "Cậu cũng cảm thấy Đàm Hinh rất xinh đẹp, hồi còn cấp hai tớ còn muốn theo đuổi cậu ấy, lúc đó trông cậu ấy rất kiêu ngạo ngoại trừ Quý Yến thì không thèm để ý đến ai."

Cậu luyên thuyên một tràng, Phương Lập Tân chỉ hiểu được một việc.

Quý Gia và Đàm Gia muốn làm thông gia thì Quý Yến và Đàm Hinh sẽ phải ở bên nhau.

***

Quý Yến đưa Đàm Hinh đến cửa nhà cô: "Tay cậu đã khỏi chưa?"

Đàm Hinh liếc mu bàn tay của mình, đang trong thời điểm lên da non, ở phía trên còn có một lớp mài đen đúa sần sùi khiến cô không nhịn được mà cạy ra nhưng lại sợ để lại sẹo nên không dám.

"Không sao đâu."

Quý Yến cầm tay cô lên, mượn ánh sáng phát ra từ đèn cổng nhà Đàm Hinh mà quan sát.

Cậu nhíu mày lại: "Hình như khỏi rất nhanh, nhưng vẫn cảm thấy xấu xí như da của người già vậy."

"..."

Đàm Hinh bị cậu chọc không cười nổi, thằng nhóc này cũng biết cách nói làm cho người khác phải tức nóng máu mà.

Cô rút tay về, Quý Yến liền cười hỏi: "Tức giận sao? Còn nói tớ trẻ con, không phải cậu cũng vậy à."

Đàm Hinh cảm thấy, nếu còn nói chuyện tranh cãi với cậu ta mới thật sự là giống trẻ con.

"Nhanh về học bài đi, thành tích của cậu cũng không tốt mấy so với Hạo tử đâu."

Quý Yến nhếch môi: "Yên tâm đi, cậu ta sao có thể so sánh với tớ. Trời sinh tớ đã có thiên phú hơn người rồi."

Con trai mười bảy mười tám tuổi đúng là rất kiêu ngạo, tràn ngập tự tin, mặc dù cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng rất đáng để hâm mộ.

Đàm Hinh cảm thấy rất hâm mộ cậu ta, chí ít Quý Yến đến giờ vẫn không lường trước được nhiều chuyện xảy ra trong tương lai. Mà cô, đã lên hết kế hoạch từng bước một cho tương lai sau này, và tất nhiên Quý Yến không nằm trong số đó.

Lúc này Đàm Diệu Uy lái xe trở về, thông qua cửa xe đã thấy bọn họ lên tiếng chào rồi lái xe vào nhà để xe.

Quý Yến hỏi: "Khuya vậy rồi chú Đàm còn đi đâu mà về trễ vậy?"

Đàm Hinh rũ mắt xuống: "Chắc là đi xã giao thôi."

Câu nói hờ hững của cô khiến cho Quý Yến bất giác nhíu mày lại, lại gần xem thử biểu hiện của cô: "Đàm Hinh, cậu đang cảm thấy khó chịu sao?"

"Càng ngày cậu càng lắm chuyện thế."

Quý Yến nghe xong, lại cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thôi cậu vào nhà đi."

Đàm Hinh quay người vào nhà.

Quý Yến về đến nhà, mẹ cậu Khang Di đang nói chuyện phiếm với bạn trên điện thoại, nghe thấy cậu đã về liền hôn gió một tiếng với cậu rồi lại quay đầu nói chuyện tiếp.

Bà là con người của nghệ thuật, lúc trước đi du học ở nước ngoài có rất nhiều bạn bè, còn có bộ dáng rất xinh đẹp nên khi bà nội gặp bà lại cảm thấy có chút không thích.

Nhưng đối với người cứng nhắc như Quý An Quốc lại nói nhất định phải là Khang Di mới cưới, bà nội hết cách cũng đành chấp nhận.

Khang Di nói chuyện nhỏ hơn: "Là Đàm tổng sao? Không phải cậu nhìn lầm chứ... Được, vậy cậu gửi hình qua cho tớ xem một chút."

Bước chân Quý Yến dừng lại. Cậu xoay người đến bên người mẹ: "Mẹ, mẹ nói cái gì mà chú Đàm vậy?"

Khang Di cúp điện thoại, mở hình trong điện thoại lên đưa cho Quý Yến xem qua. Tấm hình này chụp ở tiệm cơm trên đường lớn, Đàm Diệu Uy đang nắm tay một người phụ nữ rất thân mật."

Quý Yến bỗng nhíu mày lại, đây không phải là cô phục vụ ở nhà hàng Tây kia sao.

Khang Di khẽ xì một tiếng, lắc đầu nói: "Chậc chậc, cô bé này trông còn rất trẻ cũng cỡ tuổi của Đàm Hinh, chẳng trách chú Đàm của con phải dỗ dành. Còn phải nói những năm gần đây rất thịnh hành bao nuôi tình nhân trẻ đều gọi là nuôi con gái nuôi."

Quý Yến nắm chặt lấy điện thoại, gân xanh trên tay nổi lên.

Khang Di vỗ nhẹ tay cậu: "Chuyện này rất bình thường, đàn ông có tiền có tật. Huống chi chú Đàm của con cũng không già lắm, còn đủ sức để chơi bời bên ngoài nhưng cũng còn lý trí mà về nhà. Nếu vì một đứa con gái bên ngoài mà vợ cũng không cần thì đó mới là chuyện lớn."

Khang Di thấy cậu không lên tiếng liền nói: "Con à, việc nhà người ta cũng không cần thiết phải nhúng tay vào đâu."

Khang Di nói: "Cũng bởi vì nhà của Đàm Hinh nên càng không nên nói tới, suy cho cùng thì tập đoàn Thành Hâm cũng nắm quyền lực lớn. Dì Diệp của con là người mắt không chứa nổi hạt cát, nếu bọn họ ly hôn thì cũng chỉ có Đàm Hinh chịu thiệt."

"Con à, nếu muốn tốt cho Đàm Hinh thì đừng nên làm chuyện gì ngu ngốc."

Quý Yến đem điện thoại nhét vào tay Khang Di, hỏi: "Mẹ, nếu cha cũng chơi bời bên ngoài như vậy, mẹ sẽ hy vọng có người nói cho mẹ biết hay lúc nào cũng giấu diếm mẹ?"

Khang Di sửng sốt.

Quý Yến xoay người lên lầu. Cậu nhớ đến sắc mặt hờ hững lúc nãy của cô, có lẽ cô đã sớm biết. Hiện tại có lẽ tâm trạng cô không được tốt.

***

Đàm Hinh tắm rửa xong, duỗi lưng một chút rồi đi giải đề.

Cách đây mấy ngày, em họ cô gửi đến một chồng sách tham khảo, tất cả đều là kho đề của cuộc thi trường Đại học S vào các kì hè. Mỗi ngày của cô trôi qua rất phong phú cho nên không rảnh để buồn phiền.

Huống chi thời gian khổ sở chân chính đã qua, tất cả đều là quá khứ.

Kiếp trước, kết thúc kì thi Đại học không bao lâu thì cha mẹ chính thức ly hôn, bởi vì trước khi ly hôn cũng đã công chứng và chia tài sản nên làm thủ tục rất nhanh chóng.

Chỉ có đau đầu nhất vẫn là cô con gái này.

Diệp Lam nghĩ sẽ xuất ngoại để chữa bệnh cho ông ngoại, nghĩ đến sẽ mang con gái đi nhưng Đàm Hinh vì không muốn xa Quý Yến nên quyết định sống với cha.

Diệp Lam cũng không còn cách nào khác, trước khi đi bà chuyển hết cổ phần của Thành Hâm sang tên cho cô, còn có một số cổ vật, châu báu xem như là đền bù cho lỗi của bà.

Mà lúc trước cô yêu cha mình nhất, khi ông mang về hai mẹ con kia nói là đó là người nhà của cô. Thời gian lúc đó thật sự rất khó khăn, có một người chị luôn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, khi cô làm sai phải bắt cô xin lỗi "Mẹ" kia khiến cho cuộc sống của cô trở nên rối loạn.

Mà ánh mắt của cha cô nhìn cô càng ngày càng lãnh đạm.

"Mày giống như mẹ mày vậy, lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn."

Cứ như vậy, niềm yêu thích đối với cha lúc đầu cũng không còn.

Trong lúc đó, Quý Yến luôn bên cạnh làm bạn với cô, an ủi cô khiến cho Đàm Hinh cảm thấy cho dù mất đi cả thế giới thì cũng có một người thuộc về mình.

Thì ra cũng không phải. Trên đời này, đáng tin nhất vẫn là chính mình.

Giải xong đề, Đàm Hinh uống một ly sữa bò trước khi đi ngủ, đưa mắt nhìn lên điện thoại thì thấy có một tin nhắn gửi đến.

Là của Quý Yến gửi tới, nội dung khá dài.

Cô cũng quyết tâm đọc cho hết, sau đó thái dương run rẩy. Thì ra là một sự cười mỉa mai, mà tất nhiên là đối với loại người kia.

Tin nhắn cuối cùng Quý Yến hỏi: "Cậu có đang vui không?"

"..."

Đàm Hinh hồi phục tinh thần: "Ừm"

Nhưng thực tế, do cô giải đề một đêm khiến cô rất mệt mỏi.

***

Vài ngày sau, kỳ thi cuối kì cũng đã đến.

Đàm Hinh gục mặt xuống bàn mệt mỏi, mấy ngày nay phải giúp bọn Quý Yến bổ túc, còn phải giải đề của em họ gửi đến, còn phải ôn tập cho kì thi khiến cô đuối sức.

Cũng may kì thi rốt cuộc cũng kết thúc.

Cuộc thi có sắp xếp rất lộn xộn ngẫu nhiên nên trùng hợp sao, cô cùng Quý Yến lại thi cùng một địa điểm. Cô nhân lúc chợp mắt một chút, bỗng nhiên có một bạn học nữ chọc vào lưng.

"Chuyện gì?"

Bạn học kia ngượng ngùng cười cười, đưa cho cô một tờ giấy: "Người đằng sau chuyền lên, bảo là đưa cho cậu."

Đàm Hinh nhận lấy, mở ra xem.

"Người anh em gọi điện cho tớ, bảo là đang thất tình. Tớ hỏi chuyện gì xảy ra, cậu ta nói: Bạn gái nói là hai người họ mã số trên CNMD không thích hợp!"

"..."

Đột nhiên cảm thấy lạnh người, Đàm Hinh trong nháy mắt đã tỉnh táo lại. Cười lạnh một chút, không chút nghi ngờ đều là của Quý Yến chuyền lên, cô quay đầu xuống nhìn cậu ta, cậu ta dùng khẩu hình miệng nói một câu.

Dù không phát ra tiếng nhưng dựa trên khẩu hình miệng của cậu cùng với tin nhắn điện thoại hay đến lúc chập tối, đều có thể đoán được.

- - Có chuyện vui sao?

Đàm Hinh chỉ muốn cười lớn.

Thi xong, gặp mặt bọn Dư Hạo trước cửa trường, khi thấy Đàm Hinh cậu ta lại làm lễ quỳ bái.

"Thần thi hỡi thần thi, phù hộ con cuối kỳ thi được điểm cao."

Đàm Hinh hùa theo trò đùa của cậu ta: "Bình thường cậu không nghe giảng, có quỳ bái cũng vô ích."

Dư Hạo cười hì hì: "Cầu để ổn định tâm lý, cuối cùng cũng thi xong rồi, chúng ta phải đi ăn mừng thôi. Đi thôi nào các người làm, hôm nay đại gia ta mời khách."

Quý Yến xì khẽ: "Cậu đây là làm một trận vui vẻ trước ngày bão tố sao?"

Dư Hạo không phục, ôm lấy bả vai của cậu: "Quý Yến à, cậu không có tư cách nói tớ, tớ chịu dây thắt lưng còn cậu chịu gậy, cá mè một lứa thôi."

Quý Yến nhếch môi, đem cậu ra đẩy ra: "Tất nhiên là khác rồi, lần này tớ nắm chắc sẽ đạt tiêu chuẩn."

Phương Lập Tân cũng nói: "Đàm Hinh nói mấy bài hình trong đề đều đã từng thi rồi, còn có cách giải chúng ta đều đã được ôn, lần này thi tớ cũng nắm chắc mình sẽ nằm trong top 10."

Dư Hạo trừng mắt.

"Các cậu không công bằng, các cậu đều ăn no rồi nên cho tớ đói chết đúng không?"

"Ai bảo cậu lúc nào cũng ngủ."

"Sao các cậu không đánh thức tớ?"

Mấy người bọn họ vừa đi vừa cãi lộn cũng đã đến được tiệm cơm, Khổng Giai Giai đi ở phía sau với sắc mặt khó coi. Đàm Hinh nhìn dáng vẻ vô tâm của Dư Hạo, nghĩ đến mình không nên xen vào việc của người khác, nhưng với tâm trí của người trưởng thành thì không nên để bạn gái mình ném ở sau lưng.

Cô dừng lại chờ Khổng Giai Giai. Cô ấy miễn cường cười: "Tiểu Hinh cậu giỏi thật nha."

Cô nàng cũng chỉ khen bừa nịnh nọt chút thôi nên Đàm Hinh cũng không để tâm.

"Cũng được."

"Cậu xem cậu vừa học giỏi, lại xinh đẹp, điều kiện gia đình rất tốt khiến cho bao người hâm mộ."

Đàm Hinh nói: "Không có ai trên đời mà toàn vẹn cả, luôn có một điều không như ý nguyện."

Khổng Giai Giai: "Cậu mà cũng có điều không như ý sao?"

"Ừm, có."

Cô đưa tay che bớt nắng gắt: "Nhưng tính tớ rất hiếu thắng, lại khó chịu nhưng luôn có người chống lưng nên được hưởng mọi đặc quyền từ nhỏ."

Khổng Giai Giai bỗng cảm thấy hơi tủi thân, lập tức rũ mi mắt xuống, cô thủ thỉ: "Đối với mình luôn gặp khó khăn, tự mình không thể vượt qua nên phải nhờ người khác."

Đàm Hinh cười nói: "Đương nhiên việc nhờ vả giúp đã là chuyện bình thường, nhưng ít nhất cũng phải là đã cố gắng hết sức rồi."

Khổng Giai Giai nhìn gò má tinh xảo của cô, không tự giác mà gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.