Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 2: Lớp Học



"... Đàm Hinh? Đàm Hinh!"

Bên cạnh có người đẩy cùi chỏ huých vào người cô, Đàm Hinh khẽ giật mình, từ chỗ ngồi đứng lên, bối rối: "Dạ... cô"

Cô giáo Số học Lý Nhã Thiến nhéo tai của cô, hỏi: "Tối hôm qua em đi trộm nhà người ta à? Trên lớp sao lại có thể ngủ ngon như thế. Bài giảng của cô nhàm chán như vậy sao?"

Đàm Hinh lắc đầu, cô đã mơ một giấc mơ, rất dài, rõ ràng là rất đau lòng cũng rất nực cười.

"Thưa cô, tối hôm qua em giải đề muộn, lần sau không dám nữa ạ." Cô nhỏ giọng đáp.

Thành tích của cô rất giỏi, biểu hiện thường ngày cũng rất tốt, Lý Nhã Thiến cũng rất thích học sinh như vậy, cũng sẽ không muốn làm khó cô, khoát tay để Đàm Hinh ngồi xuống.

"Chúng ta nói đến đề tiếp theo..."

Đàm Hinh nhẹ nhàng thở ra, đang định ngồi xuống, không ngờ mông của mình lại tiếp xúc với một khoảng không, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Thì ra ghế ngồi của cô đã bị người khác rút đi, nam sinh cùng bàn híp mắt lại, cười đến mười phần là vô sỉ, xung quanh cũng có một trận cười lớn.

Đàm Hinh ngẩn người, nam sinh cùng bàn là Quý Yến của mười bảy tuổi, vẫn là một tiểu tử xấu xa.

Áo sơ mi với tay áo chỉ sắn lên một nửa, mái tóc cắt ngắn cũn cỡn, trên tai phải còn đeo chiếc khuyên tai màu đen, ánh mắt cực kỳ phách lối, khóe miệng còn vươn ra nụ cười xấu xa, khiến cho người khác hận nghiến răng. Nhưng gương mặt kia đối với nữ nhân mà nói, có lực sát thương vô cùng lớn.

Một mặt rất tức giận cũng sẽ không nhịn được mà mặt đỏ tim đập vì anh ta.

Nhưng đối với Đàm Hinh, cũng không có tức giận hay tim đập rộn lên, chỉ cảm thấy mơ hồ.

Cô ngồi dưới đất ngẩn người, đến cả Lý Nhã Thiến cũng bị chọc cười, lập tức lấy thước gõ vào mặt bàn: "Không cười nữa, Quý Yến không được phép trêu Đàm Hinh, nếu không thì cô xuống đàm đạo cùng cô chủ nhiệm, cho em chuyển chỗ."

Quý Yến hừ khẽ một tiếng, hiển nhiên không để trong lòng, đưa tay kéo Đàm Hinh.

Đàm Hinh né tay của cậu, tự mình đứng lên. Cô giáo Lý nhắc nhở, hiện tại cô đang rất loạn, không thể ngồi cùng bàn với Quý Yến được.

Cô đem ghế của mình về chỗ cũ, ngồi xuống nghe giảng.

Không lâu sau, Quý Yến đưa một tờ giấy ghi chú qua, phía trên ghi: Giận thật à?

Đàm Hinh ghi câu dưới: Không.

Đưa trả lại cậu.

Cậu trước kia cũng hay đùa kiểu này, cô cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.

Nhưng giấc mộng vừa rồi quá chân thật, thật đến độ cô sinh ra cảm giác không vui, từng chi tiết trong mộng đều nhớ rõ ràng.

Loại mộng này, đại khái có thể hiểu là dự báo tương lai.

Mười năm sau cô chết rồi. Mà sau khi chết, cô thấy được một quyển sách tựa là "Cô gái giày thủy tinh", nữ chính là Đàm Hiểu San, mà Đàm Hinh chính là nữ phụ.

Nam chính không ai khác, chính là Quý Yến.

Trong truyện, cô là thanh mai trúc mã của Quý Yến, lại là con dâu được nhận định của Quý gia, bất kể là thế nào cũng đều có số phận ngang trái.

Nếu là Quý Yến thích cô thì cũng thôi đi, trên thực tế, người cậu thích là Đàm Hiểu San, còn cô thì tại sao phải tranh, nhường đường là được.

Đàm Hinh nhếch môi, lật trang thứ nhất của sách giáo khoa. Nhìn thoáng qua, học kỳ sau của năm thứ hai, cách thời gian Đàm Hiểu San xuất hiện còn một năm, lúc này cô muốn từ bỏ danh hiệu thanh mai trúc mã, rời xa người đàn ông này.

Quý Yến nhận giấy ghi chú, nhíu mày lại, không nói gì.

Sau khi tan học, Đàm Hinh muốn đứng dậy, Quý Yến lại nắm chặt tóc buộc đuôi ngựa của cô kéo lại: "Hôm nay cậu làm sao vậy?"

"Làm sao là làm sao?"

Quý Yến hất cằm, "Trước kia cậu chưa từng ngủ trong lớp, nhưng nay gọi kiểu gì cũng không tỉnh, tối hôm qua cậu nhất định có chuyện gì đó."

"Giải đề."

Nói xong, cô đi về phía văn phòng trường.

Sau tiết học buổi sáng, Trần chủ nhiệm xuất hiện trước cửa nói: "Đàm Hinh, em đổi chỗ ngồi lên bàn nhất đi."

Quý Yến đứng lên hỏi: "Thưa thầy, tại sao ạ?"

"Mắt Đàm Hinh có chút yếu, ngồi bàn giữa không thấy rõ bảng."

"Nhìn không thấy thì đeo kính cận, lấy nguyên nhân này làm cớ đổi chỗ, đối với các bạn khác không công bằng."

Chủ nhiệm sững sờ, lập tức nói:

"Nhưng Đàm Hinh vốn là học sinh ưu tú, hiện tại đứng thứ ba trong lớp, xếp trong top năm mươi toàn trường, thầy cũng sẽ chiều ý bạn ấy."

Nói xong thầy quay đầu đi. Quý Yến làm mặt lạnh, hỏi: "Cậu cận thị. Sao tớ không biết?"

Đàm Hinh thu dọn xong bàn học, nghe vậy cười nói: "Chuyện của tớ không phải cái gì cậu cũng biết."

Câu nói này khiến mặt Quý Yến lạnh hơn, cậu đứng người lên, nhấc bàn học của Đàm Hinh lên như trở bàn tay đem đến hàng thứ nhất, sau đó mạnh mẽ ngồi xuống cùng bàn: "Tớ cũng bị cận, có thể cùng cậu đổi chỗ ngồi."

Cô bé kia là đại biểu môn lịch sử của lớp, nổi danh nhát gan, bị cậu trừng một cái, liền gật đầu đồng ý, nhanh chóng dọn bàn chuyển chỗ.

Quý Yến cong môi cười một tiếng, hướng về phía cô nói: "Bạn học, cảm ơn."

Mặt nữ sinh lập tức đỏ lên, lắc đầu liên tục.

Quý Yến nhướng mày, quay đầu ngạo nghễ về phía Đàm Hinh, vẻ mặt nhìn đầy thách thức xem tiếp theo cô sẽ biểu hiện như thế nào.

"..."

Đàm Hinh cũng bị cậu chọc cười, cô làm sao quên, thì ra Quý Yến cũng từng có mặt ngây thơ như vậy.

Buổi chiều tan học, Đàm Hinh chậm chạp lề mề thu dọn đồ đạc, không muốn về nhà cùng Quý Yến.

Quý Yến nhìn cô không đi, thu dọn xong đồ còn ngồi ở đó nhìn cô: "Còn có việc?"

Cô gật gật đầu: "Có vệc, chút nữa tớ đi vào trung tâm mua sắm mua quần áo, cậu đi trước đi, đừng để bọn Dư Hạo sốt ruột."

Bọn Dư Hạo là những nam sinh cùng lớp cấp 2 của cô, về sau cấp 3 thi kém nên trong nhà tốn không ít tiền để nhét cậu ta vào trường trọng điểm này, gặp được người cũng đi cửa sau như Quý Yến, xúc động khôn cùng, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi, thời gian lâu dài, bồi dưỡng thành tình anh em hữu nghị.

Tổng cộng nhóm này có 5 người, gồm có Dư Hạo, Phương Lập Tân, cùng bạn gái của Dư Hạo - Khổng Giai Giai.

"Đi trung tâm mua sắm? Quần áo của cậu không phải đều là dì chuẩn bị sao?"

Đàm Hinh nói: " Dạo này mẹ tớ bận, tớ phải tự mình tự đi mua."

Quý Yến không có kiên nhẫn đối với shopping, nếu là trước kia nghe cô nói vậy, không nói hai lời lập tức sẽ rời đi, nhưng hôm nay cậu lại muốn đi theo.

Cậu chậm rãi đứng dậy, ngồi lên bàn của Đàm Hinh, nói: "Vậy tớ cùng đi với cậu, vừa vặn sắp chuyển mùa rồi, tớ cũng cần mua vài bộ quần áo."

Nói rồi Cậu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho bọn Dư Hạo để bọn họ đi trước.

"..."

Trước kia tại sao cô không phát hiện, cậu lại có thể dính người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.