Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 31: Buông Bỏ



Do cách khá xa nên cô không thấy rõ biểu hiện của cậu.

Tối hôm qua cậu ta không về nhà sao, vậy cậu ta ở đâu? Không phải như lúc còn nhỏ chứ, lúc nào cũng canh chừng trước cửa phòng cô, đợi cô ngủ sâu rồi mới bỏ những quà vặt ở đó.

Sẽ không phải đâu.

Đàm Hinh mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Nhã Nhã. Mấy phút sau cô bé đã gửi một tấm hình.

Chậu cây hoa thường xuân trên cửa sổ, kéo dài nhánh lá xanh biếc, nó đang chứa một lọ thủy tinh hình trái tim. Ánh nắng chiếu xuống trên thân lọ trong suốt, ánh lên màu sắc rực rỡ của những viên kẹo.

"Là của chị cho em sao?", *biểu cảm ánh mắt lấp lánh*

Đàm Hinh nhìn hũ kẹo cầu vồng kia, bỗng nắm chặt lấy điện thoại. Cô dùng sức quá nhiều khiến đầu ngón tay trắng bệch đi, khuôn mặt tái nhợt.

"Ừm, em ăn đi"

Tắt điện thoại, cô nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thiếu niên sơ mi trắng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Tài xế hỏi: "Tiểu thư, tôi chạy xe quá nhanh sao?", nói rồi hạ tốc độ xuống.

"Không sao, nhanh lên một chút."

Nhanh hơn chút nữa, nhanh một chút né tránh cái quá khứ mềm yếu kia. Rời khỏi đây, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.

Chỉ là, nơi sâu nhất của trái tim đang có chút khó chịu, tình cảm cô cố gắng che đậy, lãng quên đi lại lặng lẽ trồi lên.

Lại là thói quen này không sửa được, cảm nhận được sự ấm áp rồi từ từ bị tổn thương, cô vẫn không nhớ được bài học này.

***

Đàm Hinh không đến Diệp gia mà để tài xế đưa về Đàm gia. Dù cô biết rõ mục đích của mẹ là nghĩ cho cô, sợ cô bị tổn thương nhưng cô không phải đứa con gái còn chút ảo tưởng về tình cha con.

Nhà đó đối với cô mà nói chỉ còn là nơi tạm thời sống, bây giờ cô chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.

Về đến nhà, dì Lâm mở cửa thấy Đàm Hinh thì sắc mặt bình tĩnh khẽ biến đổi. Bà đưa mắt nhìn phòng khách, biểu hiện trên mặt hơi khó xử.

Đàm Hinh cười với bà: "Dì Lâm đừng lo, con biết cả rồi."

Dì Lâm ngạc nhiên nhìn cô tự đổi dép lê đi vào nhà.

Trong phòng khách ngoại trừ Diệp Lam, Đàm Diệu Uy, cậu Diệp Khiên của cô còn có một vị luật sư xa lạ. Cậu của cô rất thân với mẹ, lúc đó Diệp Lam luôn cố chấp muốn gả vào Đàm gia, cậu liền phản đối không phải vì chướng mắt Đàm gia mà chỉ không ưa kẻ Đàm Diệu Uy này.

Đàm Hinh không thân với cậu lắm cũng vì nguyên nhân này. Lúc còn nhỏ cô luôn kính yêu cha mình nhất, cậu của cô không thích cha, cô cũng không thích cậu. Nhưng Diệp Khiên là người yêu ai yêu cả đường đi, nên vì mẹ đã rất yêu thương cô.

Cô vào phòng khách chào hỏi: "Cha mẹ, cậu. Chào buổi sáng."

Bộ dáng cô điềm nhiên như không ở đại sảnh với bầu không khí căng thẳng cực kì trái ngược, mọi người đều sững sờ khi thấy cô.

Diệp Lam thấy con gái, sắc mặt thay đổi vội đến bên cạnh: "Tiểu Hinh, sao con lại quay lại? Không phải mẹ cho người đưa con đến nhà cậu rồi à."

"Mẹ, con trở về dọn hành lý."

"Mẹ đã gọi người đến dọn rồi, một tiếng sau sẽ đến. Cậu của con ở Thành phố S có một căn nhà, mẹ đã xem qua thấy giao thông thuận tiện, xung quanh cũng an tĩnh, chúng ta ở tạm nhé?"

Đàm Hinh gật đầu cười: "Con nghe theo mẹ, nhưng có nhiều thứ con phải tự mình xử lý."

Diệp Lam nghĩ lại rồi nói: "Vậy con lên lầu thu thập những đồ quan trọng trước, phòng mới của con bên nhà cậu đang được dọn rồi, mấy ngày nữa có thể vào ở rồi."

Đàm Hinh vâng dạ rồi quay đầu sang cậu của mình: "Cảm ơn cậu."

Diệp Khiên cảm thấy được kính yêu mà sợ hãi, cô cháu gái lúc nào cũng đối đãi đạm bạc với ông, giống như tính tình của em gái mình nên không thể không yêu mến được.

"Đều là người nhà, khách khí gì chứ."

Đàm Diệu Uy trầm mặc hỏi: "Tiểu Hinh, con thật sự muốn cùng mẹ đi khỏi đây, con không còn cần ba ba nữa sao?"

"Cha không có con, cũng còn đứa con gái khác, mẹ chỉ có mình con thôi. Cha không thể nào ích kỷ như vậy được."

"Cha không biết mẹ con nói gì với con nhưng việc đó không phải lỗi của cha. Lúc đó cha cũng không biết Đậu Linh có con của cha."

"Nếu như cha biết rồi thì sao?"

"..."

Đàm Hinh tiếp tục nói: "Có lẽ chuyện này là mẹ sai trước, nhưng sự tình năm đó con từng nghe ông nội nói, lúc đó cha đã thỏa hiệp nghe theo an bài của gia đình. Cho dù mẹ không bức Đậu Linh đi, cha cũng sẽ vứt bỏ bà ấy, thậm chí sẽ bắt bà ta bỏ đứa nhỏ trong bụng đi."

Mà Diệp Lam ít ra còn cho hai mẹ con kia một số tiền lớn, nếu không thì dựa vào chuyện Đậu Linh năm đó sao có thể nuôi lớn được Đàm Hiểu San.

Đàm Diệu Uy nghẹn lời.

Đàm Hinh cười khẽ, nói: "Cha không ngại thừa nhận trong mắt mình tình cảm luôn thua sự nghiệp chứ."

Nói rồi cô không tiếp tục quan tâm việc Đàm Diệu Uy giải thích ra sao, nhanh chóng đi lên lầu.

Diệp Lam cười lạnh: "Thì ra là vậy, hình như tôi làm tiểu nhân oan uổng quá!"

Diệp Khiên hỏi: "Bây giờ anh nhất quyết ly hôn, tôi nhìn ra không phải vì tiểu Hinh mà là không nỡ từ bỏ cổ phần trong tay em gái tôi nhỉ."

Đàm Diệu Uy không lên tiếng, chỉ nhìn Diệp Lam. Bà đứng bên cửa sổ, từng tia nắng xuyên qua cửa kính phản chiếu gương mặt bà, vẫn ưu nhã phóng khoáng như trước đây.

Giống như lần đầu gặp gỡ, ông chỉ nhìn ánh mắt đã mất nửa phần lưu luyến.

Ông nhấc bút lên ký tên mình lên tờ giấy ly hôn.

Rốt cuộc cũng không cần nhìn đến sắc mặt của người phụ nữ này, không cần sống như một bóng ma lúc nào cũng hạ mình xuống. Ông có thể đưa Đàm Hiểu San về đền bù cho bọn họ.

Ông vốn nên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại không cảm nhận được chút gì, trong thoáng chốc ông chỉ cảm thấy dường như mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, không phải là cổ phần mà là thứ gì đó cướp mất toàn bộ trái tim ông.

***

Đàm Hinh mở tủ ra, lấy hộp đồ bên trong ra, mấy năm nay cô đều có được những thứ rất quan trọng. Cô đem những vật này để vào trong thùng giấy.

Ở ngăn tủ cuối cùng, là ảnh của một gia đình ba người.

Trong ảnh, cô bé bảy tuổi đang ngồi trên xích đu, cười rộ lên. Bên cạnh là ba mẹ ở hai bên đang lộ ra ý cười rất tươi tắn. Khi còn nhỏ cô đã biết ba mẹ mình không giống như gia đình khác. Họ không yêu nhau nhưng vì một quan hệ khác mà còn hòa thuận hơn cả những vợ chồng khác -- lợi ích chung.

Về sau ông nội nói cho cô biết, ba cô đã đem tình cảm của mình giấu ở nơi sâu nhất, đó là tình yêu đối với mẹ nhưng ngay cả ông cũng không biết được.

Cô không tin điều này, ông liền nói cho cô năm đó người nhà bắt ông cưới đại tiểu thư Diệp gia, dù Đàm Diệu Uy tức giận nhưng từ đầu đến cuối chưa từng cự tuyệt. Dù sao đàn ông luôn thích sĩ diện, mà lúc đó ở thành phố S thì người phụ nữ như Diệp Lam không nhiều.

Luận gia thế, tướng mạo hay tài năng thì qua mắt người ngoài đều thấy Đàm gia đang trèo cao. Từ lúc bắt đầu, không phải ông không muốn cưới mà là ông không thể không cưới Diệp Làm, điều này khiến ông cảm thấy mình vô dụng, suy nghĩ tự ti càng ngày càng tăng, rốt cuộc trở nên vặn vẹo xấu xí.

Đàm Hinh cất tấm hình đó vào lại ngăn kéo tủ rồi đóng lại. Mười năm trước ông là người cha tốt, người chồng tốt nhưng lòng người cuối cùng cũng thay đổi.

***

Bởi vì đã công chứng tài sản trước hôn nhân nên tài sản cá nhân của hai vợ chồng cũng có người chuyên quản lý, việc giải quyết cũng không phiền phức.

Về phần phí nuôi dưỡng Đàm Hinh, đối với giá trị con người của bọn họ đều chỉ là mất một sợi lông chân thôi nên không ai phí tâm tư chuyện này. Phiền phức nhất là tài sản chung của hai vợ chồng.

Dù sao sống chung đã lâu, lại cùng quản lý một công ty, phúc lợi đầu tư hàng năm còn cả lợi nhuận còn quá mơ hồ. Diệp Lam không coi trọng tiền bạc, thuê người điều tra Đàm Diệu Uy chỉ sợ ông ta không chịu ly hôn để chuẩn bị trước.

Nhưng ở thọ yến hôm qua, bà đã bị Đàm Hiểu San chọc giận hoàn toàn. Bà muốn để chú mèo nhỏ kia biết thủ đoạn của người trưởng thành không phải trình độ cấp thấp như cô ta.

Trong đêm hôm đó bà đã nhờ luật sự sửa chữa hợp đồng chia tài sản, đem giải quyết triệt để. Thứ căn bản thuộc về bà, bà muốn đem một thứ cũng không thiếu về.

Đàm Diệu Uy tự mình tham ô tài sản chung, đưa cho phụ nữ bên ngoài, còn mua nhà mua xe cho con gái riêng, tiền quan hệ, đi học,... Số tiền bồi thường này một đồng cũng không thể thiếu.

Đàm Diệu Uy nhìn những điều khoản này, cười nhạo: "Còn tưởng cô có vẻ thanh cao, thì ra cũng chỉ như vậy."

"Số tiền đó tôi sẽ đem đi xây trường học, không thể để lại cho tình nhân cũ của ông, còn cái đứa con hoang kia thì đương nhiên ông không nghĩ đến cũng được, chúng ta gặp nhau ở tòa án, chứng cớ tôi đều chuẩn bị đầy đủ."

Nói đến đây, bà cong môi đùa cợt: "Đến lúc đó lại khiến mọi người đều biết, mặt của ông lại được dát thêm một lớp."

Đàm Diệu Uy sầm mặt lại, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho bà: "Kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tôi biết bà có loại năng lực này."

"Quá khen, Đàm tiên sinh."

Lần này có nhiều thời gian, đồ cưới năm đó của bà đều được mang đi hết. Sắp đến tối cũng là lúc chuyển xong.

Diệp Khiên dừng xe trước cửa Đàm gia, đưa hai mẹ con đi khỏi đó.

Dì Lam theo bọn họ ra ngoài: "Tiểu thư, phu nhân, bữa tối đã xong rồi, mọi người ăn xong hẵng đi.", vừa nói xong hốc mắt đã đỏ lên.

Đàm Hinh nhìn mẹ cô, Diệp Lam gật đầu rồi lên xe trước.

Cô đến trước mặt dì Lâm: "Dì Lâm cho con mượn điện thoại một chút."

Dì Lâm xoa tay vào tạp dề rồi lấy điện thoại đưa đến cho cô, Đàm Hinh tiếp nhận rồi đánh số di động của mình vào ghi chú.

"Dì Lâm, đây là số của con, về sau nếu có việc tìm con thì gọi vào số này nha."

Dì Lâm lấy lại điện thoại, gật đầu liên hồi còn nghẹn ngào dặn thêm: "Tiểu thư phải ăn thật tốt, đồ ăn bên ngoài không tốt như trong nhà đâu. Cũng đừng thức đêm học tập, sẽ hại mắt, con gái đeo mắt kính xấu lắm. Đừng qua đêm bên ngoài, sẽ bị người khác xàm sỡ, nếu như bị người xấu chú ý đến sẽ rất nguy hiểm."

Đàm Hinh đáp ứng từng điều một: "Được, con nhớ rồi. Sau này không được ăn đồ ăn dì Lâm, con sẽ rất nhớ."

Dì Lâm đã khóc không thành tiếng, chỉ biết gật đầu.

Đàm Hinh ôm bà một chút rồi xoay người lên xe, xuyên qua cửa sổ nhìn bà chào tạm biệt. Cô không muốn quá đau thương cho nên vẫn duy trì nụ cười, dì Lâm cũng thể hiện sự vui vẻ vẫy tay với cô.

Tài xế ra khỏi Hoàng Lâm Uyển, nghe thấy mẹ cùng cậu hỏi han quan tâm cô mới giật mình nhận ra, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy ra tự bao giờ.

Trên đời này còn có rất nhiều người yêu mến cô.

***

Trước khi trời tối họ đã đến Diệp gia, Đàm Hinh tựa đầu lên vai mẹ ngủ được một lúc, vừa tỉnh đã thấy ánh mắt lo âu của bà.

"Mẹ, đã đến rồi sao?"

"Đúng vậy, ra ngoài thôi, mợ đang chuẩn bị bữa tối chờ chúng ta rồi."

Nhà tổ Diệp gia còn giữ kiến trúc truyền thống, trên tường khắc phù điêu cổ trải dài cả tòa nhà, từng bức họa trên hành lang như khắc họa dòng thời gian đang dần trôi.

Hoắc Phương chờ ở cửa, bà trẻ hơn Diệp Khiên gần mười tuổi, mặc trên người là bộ sườn xám màu trắng thanh nhã, trên đó còn điểm xuyến hoa mai khiến động tác của bà như mở ra một cảnh đẹp.

Nhìn mẹ con họ bà đã nhanh đi đến nghênh đón: "Tiểu Hinh chúng ta mệt sao, mặt mũi trắng bệch cả rồi. Mợ thật thương tâm!"

Đàm Hinh bật cười: "Mợ ơi cháu không mệt."

Diệp Lam nói: "Trên đường tiểu Hinh ngủ một giấc nên còn chưa tỉnh thôi."

Hoắc Phương thở ra một hơi nhẹ: "Mọi người cả ngày bận rộn chắc đều mệt cả rồi, lên lầu chuẩn bị một chút đi. Phòng đều quét dọn cả rồi, sau đó cả nhà chúng ta ăn mừng một chút."

Diệp Khiên cũng nói: "Là chúc mừng lớn, về sau hai mẹ con đều sẽ sống thật tốt."

Ở thời đại này, mười năm chung sống lại ly hôn luôn khiến nhà ngoại bị dư luận chỉ trích, nhưng có người thân bên cạnh bà cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Diệp Lam chân thành nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn chị dâu."

Hoắc Phương nói: "Chúng ta đều là người một nhà nói cảm ơn gì chứ, cảm ơn chỉ là lời khách sáo thôi. Hơn nữa, chị rất thích tiểu Hinh nên mong rằng mọi người sẽ ở đây mãi."

Diệp Khiên bật cười: "Em nói gì vậy, sau này tiểu Hinh phải lập gia đình, nếu mãi ở đây sẽ thành lão cô nương mất."

Mọi người cười cười nói nói, đi thẳng vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.