Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 45: Tham Dự Kỳ Thi Cấp Ba



Đàm Hinh nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, đáy mắt hiện lên tia vui vẻ. Chuyện lần này, giống như chuyện của Thẩm Minh Châu lúc trước, tám chín phần là do Quý Yến làm.

Cậu ta rất giỏi máy tính. Lúc còn cấp 2, cậu đã tham giá đấu giải hacker quốc tế, dù là không lớn nhưng người dự thi đều là nhân tài ở các quốc gia khác nhau, lúc ấy Quý Yến xếp ở hạng rất cao.

Cô cầm lại điện thoại lên, không có chú ý đến việc này.

Đàm Hinh không biết là rất nhanh đã có một người đăng một bài hỏi bài đăng vừa rồi đã đâu mất rồi. Người chủ topic chỉ mang tính thảo linh nhưng sau đó từng bình luận chỉ trích xuất hiện liên tục, ngụ ý là có người trong admin là người quen của Đàm nữ thần.

Rất nhanh dàn ban quản trị ra mặt để giải thích, có người hack vài hệ thống để xóa bài. Chất vấn của mọi người càng cao hơn, nói là cái cớ này quê mùa lạc hậu rồi, một chút tươi mới cũng không có.

Ngay lúc mọi người đang thảo luận như thuần phong vũ bão, trang forum bỗng nhiên bị sập, tất cả người đang sử dụng đều bị văng ra diễn đàn.

Người admin phải mời đại thần của khóa máy tính để hỗ trợ, thật vất vả để cứu trang nhưng số liệu đã có đều bị xóa hết, dùng rất nhiều cách cũng không khôi phục được.

Sau đó tại trang diễn đàn Đại học S có một quy định bất thành văn, một hoa hậu giảng đường không thể đưa tên lên đầu topic, một khi đưa lên sẽ phát sinh những chuyện kỳ lạ.

Vừa chớp mắt đã đến tháng 11, đã gần đến thời gian thi giữa kỳ.

Hứa Khả Vũ cả ngày ở ký túc xá kêu gào: "Vì sao lên Đại học còn phải thi giữa kỳ, cần phải sửa lại phù hợp với thực tế hơn."

Giang Tư ở một bên đang sơn móng tay: "Có câu nói này, chỉ cần chọn trường tốt thì cuối kỳ mỗi học kì đều như thi Đại học, chúng ta là một học kỳ thì đại học 2 lần."

Đào Tĩnh vừa tỉnh ngủ, dụi mắt, hỏi: "Tối nay ăn gì vậy?"

Hứa Khả Vũ phát điên: "Tĩnh tử, cậu còn ngủ được, biết cuối tuần này thi giũa kì không?"

Đào Tĩnh ngẩn người: "A, vậy mai tớ đi ôn tập một chút."

Giang Tư chen vào: "Khả Vũ, cậu đừng so đo với Đào Tĩnh, cậu ấy là thiên tài. Nghe nói thi đại học môn toán ngủ gật, tỉnh lại chỉ còn phân nửa thời gian, bài thì cũng không hoàn thành, cuối cùng cũng vào được Đại học S."

"..."

Miệng Hứa Khả Vũ mở to không còn lời nào để nói.

"Lần đó là ngoài ý muốn, không cẩn thận ngủ quên mất."

Hứa Khả Vũ càng không thể gào lên được nữa.

Giang Tư thấp giọng: "Các cậu có nghe được khoa chúng ta có một người dựa vào quan hệ mới được vào đây đấy."

Hứa Khả Vũ nhanh chóng xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"

Đào Tĩnh ngáp một cái, không có hứng thú nghe, chỉ đơn giản đi lấy một hộp sữa.

Giang Tư đưa mắt về phía giường của Đàm Hinh.

"A... Không thể nào."

"Làm sao biết được, cậu không phát hiện cậu ta với thầy Hoắc không bình thường sao. Tớ tận mắt thấy thầy Hoắc ăn cơm cùng cậu ta, còn có một người phụ nữ mặc sườn xám rất có khí chất, gọi thân mật tiểu Hinh tiểu Hinh ấy."

Hứa Khả Vũ gật đầu, nói: "Hèn gì lần trước thầy Hoắc tự mở một lớp học tự chọn, toàn bộ sinh viên năm nhất đều không biết, chỉ có cậu ấy có, thì ra là dựa vào quan hệ, thật không công bằng."

"Lần trước tớ đã biết rồi, người phòng kế bên là Vương Lâm, lúc cậu ấy sắp xếp giấy tờ nhập học đã nói Đàm Hinh mới chỉ lớp 11 đã nhập học rồi, nhỏ hơn chúng ta một tuổi, còn tưởng là thiên tài mới nhảy lớp để thi Đại học."

Hai người rì rầm bên kia, cảm thấy người học bá trong phòng đã vỡ hình tượng.

Hứa Khả Vũ hỏi: "Đào Tĩnh, sao cậu không nói gì?"

Đào Tĩnh chỉ buông nhẹ một câu: "Là giả."

"Sao cậu biết là giả, chắc Đàm Hinh nói với cậu rồi nhỉ."

Đào Tĩnh vứt hộp sữa vừa uống xong, tiện tay lấy rác đem đi bỏ, phát ra một âm thanh xoàng xoạc.

"Bởi vì tớ thông minh hơn các cậu."

Chỉ một câu đã khiến hai người kia á khẩu.

***

Buổi tối, Đàm Hinh trở về ký túc, Đào Tĩnh đã gục mặt xuống bàn để học.

Đây là lần đầu cô thấy cậu ấy học hành, cô gái này bình thường ngoài đi đi ngủ còn la hét muốn ăn thịt, căn bản không chạm đến sách vở. Cô đưa vở ghi chép của mình ra: "Xem của tớ này."

Đào Tĩnh nói: "Tớ không thức phương thức giảng bài của giảng viên, chỉ thích dùng cách của mình để học thôi."

Khuôn mặt đáng yêu của cô lại đeo lên một chiếc kính nặng nề, nói chuyện giọng khá giống trẻ con, đôi lúc thật sự có sự nũng nịu không hề nhẹ.

Đàm Hinh bị làm nũng, cười nói: "Vậy được rồi."

Đào Tĩnh nhìn cô, tựa như muốn nói gì nhưng lại thôi.

Lúc này Hứa Khả Vũ mới nhỏ giọng nói: "Người ta là học bá, có người không giống vậy."

Giang Tư nháy mắt với cô một cái để cô ta đừng nói nữa.

Nhưng Đàm Hinh đã nghe được, cô hỏi: "Ý cậu là gì?"

Hứa Khả Vũ rất thẳng tính, không thể giữ được miệng trực tiếp nói ra: "Cậu dựa vào quan hệ để vào trường sao, căn bản là không tham dự kỳ thi tuyển chọn."

Đàm Hinh nhíu mày lại, cô hỏi: "Cậu nói đúng hai chuyện, thứ nhất tớ không có thi Đại học, thứ hai tớ hoàn toàn có thể vào bằng đường tắt nhưng cuối cùng cùng dựa vào sức mình để thi vào."

Nói đến đây cô mở tập ra, đưa danh sách thí sinh của kỳ thi riêng do Đại học S tự mở đưa cho cô ta nhìn.

Hứa Khả Vu hơi do dự, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Cậu đi thi cũng chỉ là hình thức, có thầy Hoắc ở đây thì chuyện vào đây cũng chỉ bằng một câu nói."

Đàm Hinh hạ môi xuống: "Xem ra dù tớ nói gì cậu cũng cho là tớ có quan hệ mới được vào."

"Vốn là..."

"Vậy thế này đi, cậu tham gia cuộc thi với tớ, nếu như điểm số cậu cao hơn tớ, tớ sẽ chấp nhận điều này. Nếu cậu thấp điểm hơn tớ thì hãy xin lỗi tớ đi."

"Thi cái gì đây?"

"Cậu cũng lớn lên ở thành phố S, chắc chắn biết trường cấp ba đứng đầu ở đây."

Hứa Khả Vũ nói: "Đương nhiên biết, mọi danh giáo đều có thể liên tưởng đến, cậu hỏi cái này làm gì?"

"Học sinh lớp mười hai sắp thi học kỳ, tớ có thể tìm chủ nhiệm lớp xin 2 chỗ trống, chúng ta về trường cũ một chút đi."

"Cậu là học sinh trường cấp ba đứng đầu đó sao?"

Đàm Hinh gật đầu, nhàn nhạt nói: "Cậu dựa vào thực lực thi vào đại học S, cách kỳ thi đại học vừa rồi chưa đến hai tháng, chắc chắn không tới mức không thể thi học kỳ chứ."

Ngữ khí của cô không hùng hổ dọa người nhưng lại làm cho người khác cảm giác bị áp bách. Hứa Khả Vũ lộ ra điểm khó xử.

Giang Tư đến gần an ủi: "Có chuyện gì nói là được, tự nhiên muốn thì học kỳ cấp 3, không phải muốn trễ nãi việc ôn tập sao."

Đàm Hinh nhìn cô ta một cái: "Cậu cũng muốn thi cùng à."

"Tớ..."

"Các cậu đều biết tin này, Hứa Khả Vũ cho rằng như vậy, cậu hẳn cũng giống cậu ấy. Dù có nói cũng chẳng có chút thuyết phục mấy cậu được, đành phải dùng phương pháp đơn giản nhất chứng minh thực lực của tớ. Các cậu cũng nên học cách tôn trọng người khác đi."

Hứa Khả Vũ nói: "Được, thi thì thi.", nói rồi thở hồng hộc về chỗ ngồi của mình.

Mở điện thoại ra, phát hiện Đào Tĩnh gửi group chat chung của phòng ký túc, là danh sách học sinh ưu tú mỗi năm của trường cấp ba đứng đầu."

Tên của Đàm Hinh được xếp cao nhất, kế bên còn có dấu gạch nối - học sinh xuất sắc ban khoa học tự nhiên.

Học sinh xuất sắc khoa học tự nhiên của trường cấp ba này, việc giáo dục ở đây chỉ có thể nói là chuẩn 1000%. Sắc mặt của Hứa Khả Vũ bỗng trở nên khó coi.

***

Sáng sớm, ở nhà ăn.

Đào Tĩnh đang gặm bánh bao thịt, nói mơ hồ: "Tớ còn tưởng lần này cậu cũng không so đo với các cậu ấy."

Đàm Hinh cười cười: "Bởi vì việc này không chỉ liên quan đến tớ, còn có thầy Hoắc nữa."

"Hả"

"Thầy Hoắc là người rất coi trọng nguyên tắc, chuyện này không liên quan đến ông ấy. Tớ không hy vọng có người mượn chuyện này hắt một chậu nước bẩn lên người thầy."

Đào Tĩnh ồ lên một tiếng, bất giác cong môi lên cười.

"Sao cậu lại cười?"

"Tối hôm qua cậu nói vậy khiến tớ rất hả dạ."

Đàm Hinh bật cười: "Cậu không nghĩ đến nếu như tớ thấp điểm hơn Hứa Khả Vũ sao, lúc đó mất hết cả thể diện."

"Không đâu, Đàm Hinh sẽ không làm chuyện mà cậu không nắm chắc."

Đàm Hinh định nói nữa thì điện thoại ding dong một tiếng, báo tin nhắn đến.

Đào Tĩnh giật mình, cô thấy Đàm Hinh cười rạng rỡ hơn. Dù cô hay mỉm cười nhưng không giống nụ cười này, đây là nụ cười có chút ngọt ngào khiến không khí xung quanh bỗng chốc ấm áp hơn.

Đàm Hinh nói với cô: "Buổi sáng này tớ không có tiết, tớ đi trước đây."

"Được.", dừng một chút, Đàm Tĩnh hỏi: "Là tin nhắn của ai vậy?"

Đàm Hinh dùng điện thoại chống cằm, đôi mắt như có nước long lanh: "Là một người ngu ngốc."

Đào Tĩnh rất thông minh đã đoán ra: "Là người làm sập diễn đàn..."

Đàm Hinh nhanh chóng che miệng cô nàng, xung quanh sinh viên đang ăn không ít, nếu bị người khác nghe được sẽ rất phiền phức. Cô khẽ cười, nhanh bước ra ngoài.

Đầu tin nhắn là một bức ảnh, trên tường dán rất nhiều giấy ghi chú, còn có một tờ giấy hồng nhạt ghi chữ -- Quý Yến & Đàm Hinh -- 2008.07.18

Đó là nghỉ hè năm nay bọn họ đến quán nước kia.

Quý Yến đã nói: "Mấy năm sau chúng ta ngồi ở đây lần nữa, sau đó tìm trên vách tường mảnh giấy ghi chép của hiện tại, cảm giác ấy không tệ lắm."

Đẩy cửa quán vào, chuông gió vang lên thanh âm leng keng.

Chủ cửa hàng vẫn là cô gái thanh tú, cô ấy cười hỏi: "Xin hỏi, bạn muốn dùng gì?". ngôn tình hoàn

Đàm Hinh nói: "Một ly nước chanh a.", giống với thức uống của lần trước.

Vì sáng sớm khách rất ít, chủ cửa hàng nghĩ đến sẽ sắp xếp cho cô một phòng một người, cô dẫn đường hướng về một phòng khác.

"Tiểu thư, ở đó có người..."

Đàm Hinh kéo cửa xếp sang một bên, thiếu niên đang ngồi bên trong, trên bàn còn xếp chồng chồng nhưng cuốn sách tham khảo. Một tay cậu khoác lên ghế dựa, một tay buồn bực ngán ngẩm lật từng trang sách.

Nhìn thấy Đàm Hinh, cậu lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cô, thật lâu không nói gì.

Chủ cửa hàng có chút giật mình, lập tức cười lên rồi đi chuẩn bị đồ uống.

"Sao cậu lại đến đây?"

Đàm Hinh đưa điện thoại lên: "Không phải cậu gửi tin nhắn cho tớ sao?"

Quý Yến nói có chút khó chịu: "Tớ nhắn là cậu tớ liền sao?"

"Vậy giờ tớ đi nha."

"Không được."

Đàm Hinh nhíu mày nhìn cậu, Quý Yến nói ra một câu khí thế hùng hồn: "Lần trước cậu nói muốn mời tớ uống nước."

Đàm Hinh hỏi: "Lần nào?"

Hai tai Quý Yến đã đỏ lên, nhanh chóng nói hai chữ -- nồi lẩu. Đàm Hinh cảm thấy cái mà cậu nghĩ không phải là nồi lẩu mà là cái kia. Lập tức bầu không khí có chút lúng túng, hai người nhanh chóng vào chỗ ngồi đối diện nhau.

Hôm nay cô mặc áo khoác màu vàng nhạt, tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai ưu nhã, phóng khoáng, không còn giống học sinh cấp 3 nữa rồi.

Rõ ràng nhỏ hơn cậu nhưng lại vẻ trưởng thanh hơn so với cậu. Thật ra cậu không nghĩ cô sẽ đến, cậu gửi tin nhắn cho cô nhiều đến vậy nhưng cô đều không trả lời. Cậu gọi điện thoại cô cũng chưa từng nhấc máy.

Cậu coi là lần này cũng sẽ giống vậy, sẽ chìm vào đáy biển.

Nhưng cô lại tới. Quý Yến cười nhẹ, miệng nhấp khẽ ly Latte. Cậu giống cô, chỉ đặc biệt thích một loại đồ uống.

Đàm Hinh nhìn cuốn sách tham khảo trên tay cậu, nói: "Hôm nay không đi học à?"

"Thi tới 2 đợt nên mấy ngày nay được ôn tập ở nhà."

Đàm Hinh nghe được, dù sao cũng không lên lớp, cậu ấy liền ra đọc sách. Cô hỏi: "Cậu thường xuyên đến đây sao?"

Đàm Hinh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đó của cô, nói khẽ: "Đúng vậy, tớ vẫn luôn coi là tới đây sẽ có thể gặp được cậu."

Đáng tiếc một lần cũng không có. Đàm Hinh nhất thời không biết đáp lại làm sao.

Cậu nhướng môi lên, cười vô lại nói: "Lừa được cậu rồi. Tớ không ngốc đến mức có thể ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ chứ."

Thấy cô vẫn trầm mặc không nói chuyện, Quý Yến gãi đầu nói sang chuyện khác: "Thầy Trần nói cậu muốn xin hai chỗ cho kỳ thi này."

"Ừm, vì có chút chuyện."

Quý Yến hỏi: "Vậy là 2 đợt này cậu đều thi đúng không?"

Đàm Hinh gật đầu: "Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đúng vậy."

Lúc này chủ cửa hàng đã mang đến một ly nước chanh. Đàm Hinh lên tiếng cảm ơn, uống một ngụm đã thấy vị chua ngọt lan tỏa khắp người.

Thiếu niên đối diện không biết từ lúc nào đã thu lại sự bất cần đời, đôi mắt đen hiện ra vẻ nghiêm túc, có chút lãnh ý xẹt qua.

"Hinh Hinh, chúng ta đánh cược đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.