Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 7: Hiệu Sách



Rời khỏi trường, Quý Yến gọi cho chú tiểu Ngô đến. Trong lúc chờ đợi, hai người họ đến hiệu sách bên trường. Đàm Hinh thường đến đây vì vậy ông chủ sớm nhận ra cô, liền đem hai chiếc ghế cho bọn họ.

Đàm Hinh chọn một cuốn sách ưng ý rồi tính tiền. Quý Yến nhìn sang cô, vài sợi tóc rơi xuống bên má, Đàm Hinh lấy bàn tay trắng nõn vén lại sau tai. Bởi vì thời tiết hôm nay mà Quý Yến vô cùng buồn chán, có ý định ra ngoài để thoải mái hơn. Cậu đặt túi đựng đầy sách lên ghế.

"Chờ tớ một chút sẽ quay lại."

"Đi đâu vậy?"

Quý Yến cười vô lại: "Đi giải quyết nỗi buồn, muốn đi xem à."

"À không."

Quý Yến nhéo gương mặt cô, nở nụ cười rồi bước ra ngoài.

Đàm Hinh cảm thấy thật phiền não, Quý Yến ở tuổi này thật khó mà nói chuyện. So với kiếp trước, cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, chưa từng đặt cô vào mắt, như thế có thể thoải mái hơn một chút.

Khi bọn họ kết hôn, Quý Yến bận rộn công việc nên rất ít khi về nhà, nếu có cũng chỉ ở phòng khách ngủ một đêm rồi rời đi thật sớm. Nực cười là lúc nhỏ Quý Yến từng cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn kim cương nhỏ xíu, Đàm Hinh còn tưởng rằng giấc mơ rốt cuộc cũng thành. Nhưng thực tế, chuyện họ kết hôn cũng chỉ có người nhà biết.

Không có hôn lễ cũng chẳng có tiệc tùng, không có áo cưới hay lời đính ước thề nguyện, chỉ có hai tấm giấy chứng minh rằng họ đã kết hôn.

Về sau cô biết được, thật ra là bà nội Quý dùng cuộc phẫu thuật chữa bệnh tim mà ép buộc anh, bà sợ rằng mình sẽ chết trước khi nhìn thấy cháu dâu nên sau khi họ kết hôn mới đồng ý làm phẫu thuật. Mà Đàm Hinh là người tôn trọng người lớn tuổi, tính cách của cô không phải quấn quít bám Đàm Diệu Uy vì thế Quý Yến không muốn gặp cô, cô cũng sẽ không tìm cách để gặp anh, đoạn hôn nhân này cũng chỉ kéo dài một năm.

Quý Yến là người đề nghị ly hôn trước, Đàm Hinh cũng không do dự mà đồng ý.

Cô cũng có kiêu ngạo và lòng tự tôn của mình, không vì kẻ nào chịu cúi đầu, cho dù đó là người mà cô đã thích rất nhiều năm.

Khi đó, nội bộ Quý thị xôn xao, Tổng giám đốc Quý và viên ngọc quý của Tập đoàn Thanh Hâm có quan hệ rất thân thiết. Mà viên ngọc quý của Tập đoàn Thành Hâm, không phải chỉ có cô.

Sau khi tốt nghiệp cô không làm việc ở Thành Hâm, mà cùng bạn học mở một văn phòng nhỏ, tuy quy mô không lớn nhưng công việc làm ăn rất phát triển. Ba cô cũng không coi trọng việc này lắm, nghĩ tới liền bảo cô về Tập đoàn, ông ta sợ người ngoài bàn tán, cô sẽ làm mất mặt của ông ta.

Sau này cô cùng Quý Yến ly hôn, ba cô liền mắng cô một trận nảy lửa, bảo cô không biết tốt xấu còn đoạt tuyệt quan hệ cha con. Thể xác lẫn tinh thần của Đàm Hinh đều mỏi mệt, rõ ràng cô chưa từng làm gì sai, lại trở thành kẻ thất bại trong chính thành phố nơi mình sinh ra. Những người quen xung quanh đều ác ý chế nhạo, vì vậy cô lựa chọn chạy trốn.

Vừa đúng lúc cô có một giải thưởng quốc tế về một đề tài thiết kế mà lúc nhàm chán tạo ra, vì thế có một trường quốc tế đã gửi thư mời nhập học cho cô. Mẹ cô cũng nhân lúc này mà muốn qua Pháp sinh sống, giống như là định mệnh nên Đàm Hinh cũng không còn lý do gì để từ chối.

Sau nay Đàm Hinh rời đi, cũng không chú ý đến tin tức ở thành phố này nhưng cũng thoáng nghe thấy tập đoàn Quý thị sẽ mở một chi nhánh tại Paris. Trong khu Champs Elysee hoa lệ, Đàm Hinh đi đến một tiệm cà phê vô tình thấy Quý Yến đến đây công tác, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, nữ nhân bên cạnh tất nhiên là Đàm Hiểu San.

Tại sao cô lại nhớ đến những ký ức này.

Đàm Hinh nhắm mắt lại, cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.

Vài phút sau Quý Yến đã trở về, còn mang theo một ly nước ấm đưa cho Đàm Hinh.

"Lần sau cậu cảm thấy không thoải mái phải nói với tớ."

Đàm Hinh cầm ly nước trong tay, nhìn nhãn hiệu trên thân ly - nước táo đỏ Tây Mễ Lộ.

"..."

Quý Yến biểu hiện có chút không tự nhiên: "Nhân viên cửa hàng giới thiệu cho tớ, nếu không thích thì đừng uống."

Đàm Hinh cầm thìa múc một muỗng, hương vị cũng không tệ, nhiệt độ ấm vừa phải.

"Cậu nói gì với nhân viên cửa hàng vậy?"

Quý Yến trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Còn nói thế nào, nói là bụng bạn gái tôi không thoải mái, bọn họ liền hiểu."

Bạn gái sao.

Đàm Hinh không trả lời, cúi xuống uống hết nước táo đỏ trên tay. Quý Yến có chút thất vọng trước phản ứng của cô, ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Hương vị thế nào?"

"Rất ngon."

Gương mặt điển trai cũng nhu hòa không ít, khóe miệng không ngăn được mà nở một nụ cười. Một ly nước táo đỏ cũng không nhiều, khi chú Ngô tới thì Đàm Hinh đã uống xong.

Hai người lên xe Quý Yến đã hỏi: "Ngày mai thứ bảy cậu có bận gì không?"

"Có"

Quý Yến cau mày: "Có việc gì?"

"Làm bài tập."

"..."

Quý Yến cũng chưa bỏ ý định: "Vậy còn ngày mốt?"

"Giải đề."

"Không có đến nửa ngày rảnh sao?"

Đàm Hinh bất đắc dĩ nói: "Xin hỏi Quý đại thiếu gia rốt cuộc là có việc gì?"

Quý Yến nói: "Bà nội tớ nhập viện rồi, muốn cùng cậu đến thăm. Cậu cũng biết bà tớ thích cậu còn nhiều hơn tớ, nếu tớ đi một mình mà không có cậu, thế nào bà cũng lải nhải cho xem."

Đàm Hinh hỏi: "Bà làm sao vậy, có nghiêm trọng không?"

Quý Yến thở dài: "Bệnh cũ, trái tim của bà không ổn lắm, hiện tại vẫn chưa tìm ra phương pháp trị tận gốc."

Bà nội ở viện dưỡng lão đã quen, không chịu chuyển đến Hoa Lâm Uyển ở cùng con cháu. Lúc trước dọn nhà đến, Đàm Hinh thường xuyên đến Quý gia chơi, bà nội thường xem cô như cháu ruột mà đối đãi. Hiện tại bà đang bệnh, về tình về lý Đàm Hinh đều nên đi thăm hỏi.

Cô gật đầu: "Được, vậy hai ngày sau chúng ta đi thăm bà, thời gian thì tùy cậu."

Quý Yến lúc này mới nở nụ cười, đưa tay nhéo mặt cô. Đàm Hinh liền tránh đi, Quý Yến có chút bất mãn nhưng cũng thu tay về.

Xuống xe Đàm Hinh đã thấy bóng dáng một người phụ nữ, bóng lưng có chút khom xuống. Đối với cả người đều vận hàng hiệu không có chút nào liên quan. Trong tay bà còn xách một túi xách trị giá lên đến năm chữ số, ở thời điểm này mà bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua thì ít nhất cũng thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng khí chất của bà lại không hề tương xứng.

Đàm Hinh hơi nghi ngại một chút: "Xin hỏi cô có việc gì sao?"

Người phụ nữ bỗng xoay người lại, mặt còn lộ vẻ lúng túng. Đó là một khuôn mặt từng dãi nắng dầm mưa chịu khổ, lộ ra sự già nua trước tuổi.

Đàm Hinh nhìn thấy đã nhận ra, nhẹ nhàng giật môi, Đậu Linh- mẹ ruột của Đàm Hiểu San.

Kiếp trước sau khi ba mẹ ly hôn, người phụ nữ này đã nhanh chóng bước vào Đàm gia, trở thành người mẹ trên danh nghĩa của cô. Người như vậy, làm sao cô có thể đối phó được.

Dù khắp người đều là hàng hiệu nhưng lại có vẻ quê mùa, thể hiện sự hèn nhát. Vợ của ba, phu nhân Đàm gia hay mẹ vợ của Quý Yến tuyệt đối không phải là mẹ cô.

Mẹ của cô - Diệp Lam, xuất thân từ danh môn Diệp gia, là người phụ nữ mạnh mẽ được ca ngợi trong giới thượng lưu, cầm lên được thì buông xuống được.

Cô nhàn nhạt nói: "Nếu là sự nhầm lẫn thì cô đi đi."

Sắc mặt Đậu Linh trở nên khó coi, bà ta cúi đầu xuống rồi bước vội đi. Lúc đi ngang qua Đàm Hinh còn lộ ra một ánh mắt không cam tâm.

Đàm Hinh thở dài, không thể đợi cô bình yên tốt nghiệp sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.