Đàm Hinh ghé người vào bên cạnh giường bệnh, nhìn thiếu niên chìm trong giấc ngủ mê, trong mắt không khống chế được sự đau lòng.
Lần trước cô sinh bệnh, Quý Yến ở bên giường trông một đêm, lúc đó anh, cũng sẽ có dạng tâm trạng này sao.
Thì ra, không dễ chịu đến thế.
Đào Tĩnh lấy một quả táo trong giỏ, lau sạch sẽ, cắn một cái, nói: "Cha và dì Diệp đang trên máy bay, tối hôm nay sẽ đến nước R."
Đàm Hinh than nhẹ một tiếng: "Không nên để bọn họ lo lắng."
Đào Tĩnh nói: "Cậu không cho bọn họ đến, bọn họ sẽ còn lo lắng hơn, mấy ngày nay mất tích, cả người dì Diệp gầy đi trông thấy."
Đàm Hinh trong lòng tê tái, nói: "Lần này là tớ không đúng."
Đào Tĩnh xoa đầu của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như hồi đó Đàm Hinh làm như thế với cô, nói: "Không phải là tiểu Hinh sai, tên hỗn đản kia, chờ anh ta chữa khỏi vết thương, tớ sẽ đem anh ta đánh thành người tàn phế, cho cậu thật hả dạ."
Đàm Hinh bật cười.
"Cám ơn."
Đào Tĩnh nói: "Cậu cũng không cần lo lắng cho Quý Yến, anh ta chỉ là ngủ không đủ giấc, tinh thần và thể lực tiêu hao quá độ, ngủ lại là tốt rồi."
Dưới tình huống không nghỉ ngơi, không ăn không uống, mức độ cực hạn thân thể một người có thể chịu đựng, Đào Tĩnh thật ra rất nắm chắc, nhưng tố chất thân thể của Quý Yến, vẫn vượt ra khỏi nhận biết lúc trước của cô.
Người này đến cùng dựa vào nghị lực như thế nào, đuổi từ Trung Quốc tới nơi này.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Miệng Đàm Hinh nếm được một tia đắng chát, nói khẽ: "Anh ấy cơ hồ chưa từng sinh bệnh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, anh ấy nằm trên giường bệnh, bộ dáng suy nhược đến vậy."
"Con người đều có cực hạn, " Đào Tĩnh nói: "Bất quá cực hạn của Quý Yến ở đây, trước mắt chưa nhìn ra. Anh ta rất mạnh."
Đàm Hinh nắm chặt bàn tay to lớn của anh, lẩm bẩm nói: "Anh ấy chỉ là thích cậy mạnh mà thôi, cho tới nay, đều như vậy."
Đào Tĩnh nói: "Ở phương diện này, cậu cùng anh ngược lại rất xứng đôi."
Đàm Hinh bỗng dưng sững sờ, Đào Tĩnh đã gặm xong táo, ném hột vào trong thùng rác, đi ra ngoài.
Cậy mạnh à.
Nghĩ đến trước khi anh lâm vào trạng thái hôn mê bởi vì mệt nhọc quá độ, giấc ngủ không đủ, lúc ấy anh đang trong trạng thái cực độ hung tàn, nếu như không phải cô kịp thời ngăn cản, chỉ sợ Quý Yến thật sự sẽ giết Phương Lập Tân.
Mà cô cũng giống vậy, rất cậy mạnh, cái gì cũng không nói, luôn muốn một mình gánh chịu tất cả, lại chỉ khiến anh lo lắng hơn.
Đàm Hinh nhẹ nhàng thở dài, nói: "Tĩnh tử nói đúng, về sau, chúng ta đều không cần phải mạnh mẽ nữa, có được hay không."
Ngoài cửa sổ, một gốc cây hoa anh đào nhú lên một mầm non.
***
Bên ngoài Phòng cấp cứu.
Tạ Hoàn ngồi trên ghế dài hành lang, thần sắc lãnh đạm, tựa như người đang ngay tại đường ranh giới sống chết không phải người thân của anh.
Đào Tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh.
"Không tới nhìn cô ấy à."
Tạ Hoàn giật môi dưới, nói: "Tôi có tư cách gì nhìn cô ấy."
Người tìm được cô trước, không phải anh. Nếu như sớm một bước, anh sẽ dung tất cả dũng khí, xin cô cho anh một cơ hội.
Đáng tiếc anh đã thua.
Đào Tĩnh nói: "Từ khi nào thăm bệnh phải cần tư cách, muốn làm liền đi làm, kiêng kỵ nhiều như vậy làm cái gì."
"Anh thật sự là một chút cũng không thay đổi, y chang như lúc còn bé, " Tạ Hoàn cong môi mỏng lên, nói: "Thế nhưng, thế giới của người lớn không có đơn giản như vậy."
"Người lớn hiểu nhất là chuyện đem vấn đề đơn giản này phức tạp hóa."
Tạ Hoàn nói: "Đúng vậy, nếu như mọi chuyện đều dựa theo ý nghĩ của mình, vậy thì không phải là người lớn, mà là đứa trẻ bị chiều hư."
Đào Tĩnh nhíu mày lại, nói: "Đứa trẻ bị chiều hư, anh nói tôi?"
Tạ Hoàn nói: "Không chỉ có cô, còn có Quý Yến, Lập Tân. Ba người các người trong mắt tôi kỳ thật không có gì khác biệt, tính cách nhìn như quá nhiều khác biệt, nhưng bản chất giống nhau. Thiên phú quá cao, cuộc sống quá suôn sẻ, dưỡng thành tính cách cuồng vọng tự đại, một khi gặp chuyện không thuận theo tâm tình sẽ có khả năng khiến bản thân hết sức nguy hiểm."
"Các người trẻ con như vậy, nói cho cùng, không giống như cách của người trưởng thành."
Đào Tĩnh không muốn cho ý kiến.
Tạ Hoàn nói: "Cô dưới sự yêu thương ông nội Đào mà trưởng thành khỏe mạnh, mà Quý Yến, trời sinh là một con sói, nhưng trước đó rất sớm đã bị Đàm Hinh thuần phục. Các người may mắn, trước khi đi đến đường quanh co, có được hướng dẫn chính xác."
"Mà Lập Tân lại khác, Phương gia luôn luôn quán triệt giáo dục tinh anh, cha mẹ là bởi vì kết hôn theo gia đình thông gia với nhau, không có khái niệm chính xác về tình yêu. Người thân lạnh lùng xa cách, còn có các lợi ích hay nguy hại liên quan, sinh ra đã bị ảnh hưởng, thay đổi vô tri vô giác lúc nào không biết. Nó dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn thế giới này, càng ngày càng quên đi cách làm sao để yêu một người."
Đào Tĩnh nói: "Anh đang vì anh ta bào chữa à."
Tạ Hoàn cười một tiếng, nói: "Sai là sai, không có gì tốt mà bào chữa."
Anh rút ra một cây xì gà, nhớ tới nơi này là bệnh viện, chỉ kẹp ở giữa ngón tay, giọng nói rất nhạt: "Có lẽ là hối hận, thân là trưởng bối, không có kịp thời uốn nắn nó lúc phạm sai lầm trước đó, tạo nên kết quả hiện tại."
Đào Tĩnh xụ mặt nghĩ một lát, mới nói: "Đây chính là tinh thần trách nhiệm của người lớn sao?"
Tạ Hoàn ngậm cây xì gà kia, nhìn về phía ánh đèn sáng lên của phòng cấp cứu, ánh mắt thâm thúy.
"Có thể nói như vậy."
***
Phòng bệnh thường.
Quý Yến mở mắt ra, trong nháy mắt mờ mịt, quay đầu, nhìn thấy mẹ mình đang trưng vẻ mặt lo lắng.
"Mẹ... Hinh, Hinh Hinh đâu?"
Không đợi Khang Di trả lời, anh đã rút dây truyền dịch, nhảy xuống giường, nhanh chân đi ra ngoài.
Khang Di lập tức luống cuống, hỏi: "Con trai, con đi đâu vậy?"
Bà vội vã đuổi theo, ánh mắt dừng lại, bất đắc dĩ cười một tiếng, thằng con trai này xem như bỏ rồi.
Trong hành lang, cô gái đang mang hộp cơm được bao bọc dưới lớp áo bệnh nhân, anh ôm cô vào trong ngực, trên mặt hoàn toàn cưng chiều.
Bên cạnh, là vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Lam.
Khang Di bật cười, đi lên giữ chặt tay Diệp Lam, nói: "Tôi muốn đi mua cho Quý Yến mấy bộ quần áo để thay, đứa nhỏ này ra nước ngoài chỉ mang theo máy tính, không chuẩn bị gì cả."
Diệp Lam sững sờ, lập tức hiểu được, cười nói: "Tôi cùng đi cô, ở đây tôi khá rành đường, mấy năm trước đến nước R bàn chuyện làm ăn, ở thành phố này một tháng."
"Vậy thì tốt quá, tôi đang định tới đây để giải quyết triển lãm tranh..."
Hai người vừa nói vừa cười đi mất.
Đàm Hinh chờ anh ôm đủ rồi, mới nhẹ nhàng đẩy, nói: "Đói bụng không, em có mua đồ cho anh ăn đây."
Đầu Quý Yến chôn trên cổ cô, cẩn thận cọ xát.
"Không đói bụng."
Đàm Hinh giơ tay lên, vuốt vuốt mái tóc mềm mại, nhỏ vụn, cười nói: "Không đói bụng cũng phải ăn một chút gì, là em đặc biệt đi mua."
Quý Yến nghe thấy là cô tự mình mua, ánh mắt lóe lên, nói: "Hiện tại anh lại đói bụng rồi."
"..."
Đàm Hinh gọi bác sĩ tới, cẩn thận kiểm tra một chút, xác định không thành vấn đề, mới mở cơm hộp ra.
Bởi vì mấy ngày chưa ăn đồ gì ra hồn, cô không dám mua thức ăn mặn, đều mua nước canh dễ dàng tiêu hóa, còn có cháo rau củ.
Cô múc một muỗng, nói: "A —— "
Quý Yến ngoan ngoãn hé miệng theo ý cô.
"Ăn có ngon không?"
Hương vị rất thanh đạm, không phải là khẩu vị Quý Yến thích, nhưng bây giờ anh không thể phân biệt ra được chính xác hương vị của đồ ăn.
Cô ở bên cạnh anh, những thứ khác đều không quan trọng.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoan ngọ an khang ~
(Ji: Hôm qua chỉ có một chương, tối nay mình đăng bù hai chương nha. Thanks các bạn nè!!!)