Đàm Hinh bước vào cửa, dì Lâm tiếp nhận ba lô của cô: "Tiểu thư muốn dùng một ly nước chanh ấm không?"
Cô gật đầu: "Được ạ, cảm ơn dì."
Trong mắt dì Lâm đều tràn ngập tình yêu thương, bà từ nhà cũ của Đàm gia chuyển qua, cả đời chỉ phục vụ cho Đàm gia. Từ lúc chăm sóc cho Đàm Hinh lớn lên đã sớm xem cô là con gái của mình.
Đàm Hinh ngồi xuống salon: "Dì Lâm, vừa nãy ở cửa cháu có nhìn thấy một người phụ nữ có chút là lạ."
Dì Lâm bưng ly nước chanh chợt dừng lại, ánh mắt né tránh miễn cưỡng cười: "Có, có sao? Lúc nãy dì đang nấu ăn, không để ý lắm."
Quả nhiên, dì Lâm cũng biết.
Trước đó vài ngày, ba mẹ cô cãi nhau một ngày trời, ít nhiều gì thì dì Lâm cũng nghe được một chút. Nhưng bà không phải kẻ nhiều chuyện, cũng sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
Dì Lâm hỏi: "Cháu có nói chuyện với bà ta không?"
Đàm Hinh đưa tay ra lấy ly nước chanh, uống một chút: "Con hỏi bà ấy thì bà ấy bảo đi lầm đường."
Dì Lâm gật đầu, nhìn về phía Đàm Hinh trìu mến, ông chủ nói muốn đem con gái thất lạc về nhà thì mẹ của nó đã tìm đến cửa, hai mẹ còn này còn thiếu nước nhập vào hộ khẩu gia đình, đổi khách thành chủ. Tiểu thư thật đáng thương, vẫn còn không hiểu chuyện sắp sẽ xảy ra.
Dì Lâm nghĩ đến vì tiểu thư bên ngoài kia, dù màng trong mình huyết thống của Đàm gia nhưng lại lai tạp cùng với dòng máu bần cùng, không thể tính là một thiên kim tiểu thư, danh môn khuê tú gì đó. Dù chỉ là người giúp việc, bà cũng không công nhận.
"Tiểu thư, mỗi nhà trong khu này không phải giống nhau, không hẳn là đã nhìn nhầm. Số nhà Đàm gia không khó để nhìn thấy được, nhất định là không có ý tốt. Lần sau cháu có bắt gặp, đừng để ý mà trực tiếp gọi bảo vệ."
Đường Hinh cười cười nói: "Con biết rồi."
Uống xong ly nước chanh, cô đem cặp xách lên phòng mình, chuẩn bị làm bài tập.
Không lâu sau, Quý Yến gửi tin nhắn tới: "Ngày mai 9h đến bệnh viện trung tâm thành phố."
Đàm Hinh trả lời lại: "Được"
Quý Yến lại nhanh chóng gọi điện cho cô, để lại chế độ im lặng rồi ném lên bàn, cô xoay người về phía nhà tắm. Cô lại lười đối phó với cậu ta.
Ngâm mình trong bồn tắm, Đường Hinh thoải mái thở phào, cô vuốt bả vai mình, mơ hồ nhìn về phía ngực. Trước đồi núi tuyết của độ tuổi này, cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Khí chất của một người không thể đánh giá bằng tướng mạo mà là năng lực, cô rõ ràng có thể tự mình tỏa sáng, sao có thể chấp nhận trở thành một vai phụ. Căn bản cô không thèm để ý đến người phụ nữa kia.
Tắm rửa xong, Đường Hinh lấy đề toán ra giải, tâm tình thả lỏng.
Đến khi dì Lâm gọi cô đến ăn cơm, cô mới ung dung mở điện thoại thì thấy hai cuộc gọi nhỡ, liền cài đặt tin nhắn tự động: "Điện thoại để chế độ im lặng, có gì mai hẵng nói."
***
Quý Gia.
Trên bàn ăn, Quý An Quốc ném chiếc đũa đi: "Ăn cơm cho ra ăn, chơi điện thoại làm gì?"
Quý Yến không quan tâm đứng dậy: "Con ăn xong rồi."
Trên tay vẫn còn mân mê chiếc điện thoại chờ đợi điều gì đó.
Quý An Quốc đập bàn: "Con đứng lại."
Quý Yến dừng lại dưới chân cầu thang: "Chuyện gì?"
"Xem lại thái độ của con! Năm cuối cấp ba còn coi như chẳng có việc gì, suốt ngày chơi bời cùng bọn Dư Hạo, con thấy ba chưa đủ mất mặt sao! Cho con vào lớp chọn là hy vọng con có thể học theo Đàm Hinh. Con xem người ta rồi nhìn lại mình đi, lúc họp phụ huynh, chú Đàm của con ngồi hàng ghế đầu nở mày nở mặt, còn ba lúc nào cũng bị điểm danh phê bình. Làm ba của con, đúng là xấu hổ!"
Mẹ Quý Yến - Khang Di hắng giọng: "Ông à, con trai mình cũng rất ngoan, đâu gây rắc rối gì lớn, ngày mai còn cùng Tiểu Hinh đến thăm bà nội, phải không con?"
Quý Yến nhíu mày lại, nói phải.
Quý An Quốc lúc này mới có chút biến chuyện tốt đẹp: "Thứ bảy bệnh viện hơi đông, để ý tới Đàm Hinh nhiều một chút, để chú Ngô đưa đi."
"Đã biết."
Quý Yến về phòng mình, nằm trên giường xem điện thoại xem lại tin nhắn, nhấn vào lịch sử tin nhắn nói chuyện phiếm kia.
"Tiết cuối Thể dục đổi thành lớp số học, cậu với Hạo tử về lớp nhanh."
"Quý Yến, ba cậu lại mắng cậu nữa à, tớ dạy kèm cho cậu được không?"
Quý Yến cong môi lên, không hiểu sao có cảm giác ngọt ngào.
Dư Hạo nhắn: "Yến tử, ngày mai đi chơi bóng không?"
Quý Yến hồi phục tinh thần: "Không đi"
"Sao vậy? Đi hẹn hò cùng tiểu Hinh à?
Quý Yến đánh một chữ "Cút" nhưng lại xóa, thay vào một chữ "Ừ" rồi gửi đi.
Dư Hạo thật ra chỉ thuận miệng nói thêm một câu, không nghĩ tới lại có một câu trả lời bùng nổ như vậy, lập tức phun hết nước trong miệng ra, dính hết lên cả màn hình điện thoại.
"Thật là, thật là, thật là đúng với cảm giác của tớ, chữ Ừ này lại mang màu hồng, cái tên đồng bóng kia..."
Quý Yến đã được như ý nguyện, cậu ta cút rồi.
***
9h sáng hôm sau, Đàm Hinh bước ra cửa đã thấy xe Quý gia đang đậu ở trước.
Hôm nay Đàm Hinh mặc một chiếc váy liền thân, trên đó còn thêu vài bông hoa màu tím ưu nhã, đôi chân mang đôi giày lười màu trắng điểm lên hai cánh bướm, mang đến khí chất của độ tuổi thiếu nữ đầy sức sống.
Cô vẫn một mực buộc nhẹ mái tóc dài lên, thả lỏng ở một bên, nhìn qua trông đơn giản nhưng không kém phần thanh lệ.
Căn bản cô rất đẹp, khí chất cũng xuất chúng; ở chốn Paris thời thượng nhiều năm cũng rất biết cách ăn mặc làm sao có thể hấp dẫn người khác. Quý Yến im lặng nhìn cô, tim bỗng đập nhanh.
Quý Yến đưa tay mở cửa ghế sau, chờ Đàm Hinh ngồi xuống rồi mở cửa xe bên phía còn lại.
Đàm Hinh có chút buồn cười:
"Cậu học được bộ dáng thân sĩ từ lúc nào thế?"
Quý Yến cong môi lên: "Vừa nãy."
"..."
Đường Hinh hướng về phía ghế tài xế: "Chú Ngô, chút nữa dừng lại ở trung tâm mua sắm một lát nhé."
Chú Ngô cũng đơn giản đồng ý.
Quý Yến hỏi: "Đi đến đó làm gì?"
Đàm Hinh nói: "Đi thăm người bệnh chẳng lẽ đi tay không."
"Bà nội không thiếu thứ gì, cậu đi thăm được rồi, bà chỉ muốn gặp cậu."
"Vấn đề ở đây là lễ tiết."
Quý Yến nhìn vào đôi mắt to tròn của cô ánh lên một nét trong suốt, phản chiếu hình ảnh của cậu trong đó; lông mi khẽ động đậy tựa như nhẹ lướt qua tim cậu, ở một nơi nào đó lan tỏa khắp nơi. Cậu chịu thua tựa lưng vào ghế: "Tùy cậu"
Hai người mua một ít thuốc bổ cho tim mạch, đến bệnh viện cũng đã hơn 10 giờ.
Bà nội từ sớm đã chờ bọn họ, thật ra sức khỏe của bà cũng chẳng đáng ngại, chỉ là do đám con cháu lo lắng dư thưa bắt bà phải nhập viện quan sát. Vừa nhìn thấy Đàm Hinh, bà liền cười hiền từ.
Đàm Hinh biết, bà không giống vẻ hiền hòa ở bên ngoài này, ông nội Quý mất sớm bỏ lại gia nghiệp lớn, bà là một người phụ nữ phải chống đỡ tất cả. Thời điểm địa vị của phụ nữ còn thấp, nếu tính tình mềm mỏng tý cũng sẽ bị gặm đến xương chẳng còn. Vậy mà đến những năm nay, bà dù có thay đổi nhiều nhưng vẫn là tính tình nói một là một, hai là hai.
Có thể nói, ba đời của Quý gia đều không phải là kẻ tầm thường.
Nhưng tâm ý đối với cô là chân thật. Đàm Hinh đem thuốc bổ đặt lên bàn trà, ân cần hỏi thăm: "Bà nội, hôm nay bà cảm thấy thế nào?"
Bà nội Quý kéo tay cô qua: "Đã sớm khỏe rồi, con bé này tới được rồi còn mang quà nữa." Lời nói như vậy nhưng ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Có quà hay không bà đều không để ý, quý nhất là tấm lòng còn có thể hợp với tính tình của bà.
Quý Yến lựa một loại trong dĩa trái cây cho rằng là đẹp mắt nhất, dùng dao gọt vỏ: "Con nói cậu ấy đừng mua nhưng cậu ấy nhất định phải mua cho bằng được."
Bà nội Quý mắng yêu: "Cái thằng này, đến đây chẳng mang quà còn ăn trực trái cây của bà."
"Bà nội, con gọt táo cho bà mà, con đâu thích ăn táo."
Đàm Hinh nhận lấy trái táo đã gọt sạch sẽ từ tay cậu, chẻ nhỏ ra bày lên dĩa. Màu trắng của táo kết hợp cùng chiếc dĩa trắng sứ nền hoa lan cũng tạo nên một mỹ cảnh ý vị như vậy. Bà ở một bên nhìn thấy tỏ vẻ rất hài lòng.
Đàm Hinh không khỏi buồn bực, bà nội thích cô như vậy. Nhưng đến khi lên đại học, đến lúc cô có bạn trai rồi thì tâm tư của bà cũng phải từ bỏ thôi.